Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 62




Cơn mưa lớn không ngừng rơi xuống người, khắp người Lục Tuyệt ướt sũng.

Thiếu niên cao lớn co ro trong góc, như một chú chó con bị bỏ rơi ở nơi hẻo lánh, chán nản và đáng thương.

Ninh Tri bước tới, nước mưa xuyên thấu rơi vào người Lục Tuyệt, nghĩ đến lời người giúp việc vừa nói, ngực cô hiện rất đau.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Tuyệt bị bệnh, đó không phải lỗi của cậu.

Chuyện bà ngoại qua đời vốn đầy tiếc nuối và thương tiếc, không thể dùng suy nghĩ bình thường để đánh giá.

Không ai muốn nhìn thấy chuyện đó xảy ra.

Hiện tại Lục Tuyệt đang ngồi xổm trong góc, dầm mình trong mưa lớn, như tự làm khổ để trừng phạt bản thân.

Cổ họng Ninh Tri đau rát, cô ngồi xổm xuống, đặt tay lên mu bàn tay Lục Tuyệt.

“Lục Tuyệt.” Cô cảm thấy lạnh như băng.

“Ở đây mưa lớn quá, em đi cùng chị vào nhà được không?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thiếu niên mặc áo đỏ ngẩng đầu, mưa không ngừng lăn trên mặt anh, mưa rơi trên lông mày, chóp mũi, thậm chí trên hàng mi dài, yên tĩnh nhìn cô.

Sắc mặt cậu tái nhợt, ngay cả đôi môi cũng mất đi huyết sắc, Ninh Tri không biết Lục Tuyệt chạy tới đây lúc nào, một mình cậu ở đây bao lâu, cậu đã dầm mưa bao lâu.

Đôi mắt đen kịt của cậu đẫm nước mưa, tất cả đều là ánh nước, cậu vô hồn nhìn cô.

Trái tim Ninh Tri như bị kẹp lại, đau đến không chịu nổi.

“Không phải lỗi của em.” Ninh Tri cảm thấy Lục Tuyệt nhất định đã nghe thấy điều gì đó không tốt, cho dù không muốn nghe thì vẫn có một hai câu lọt bên tai.

Cậu không phải kẻ ngốc, cậu cũng có cảm xúc, nhưng căn bệnh của cậu khiến cậu không thể nhận được sự giao tiếp và cảm xúc của người khác, điều này đã ngăn cách cậu trong một thế giới khác.

“Nếu tiếp tục dầm mưa, em sẽ bị bệnh, chị đưa em về.” Ninh Tri nắm chặt tay, ngón tay đều lạnh băng.

Lục Tuyệt cúi đầu, không muốn nhúc nhích.

Vóc dáng cậu cao lớn, là con trai, Ninh Tri không có sức lực, nếu thực sự không muốn, Ninh Tri cũng không kéo cậu được.

“Em muốn ở đây dính mưa sao?”

Lục Tuyệt không đáp lại.

Ninh Tri đi tới bên cạnh cậu ngồi xổm xuống: “Được, vậy chị ở cùng em.”

Mưa xuyên qua thân thể của Ninh Tri, rơi vào người của Lục Tuyệt. Ninh Tri trực tiếp dùng năm mặt trời nhỏ để đổi lấy năm phút hiện thân.

Hạt mưa to như hạt đậu rơi vào người Ninh Tri, cô mặc một chiếc áo sơ mi ngắn màu trắng, quần dài, chưa đầy vài giây cả người đã ướt hết.

Trời đêm mưa rất lạnh, Ninh Tri rùng mình một cái, cô ôm chặt Lục Tuyệt: “Em muốn ngồi xổm bao lâu, chị sẽ ngồi với em, trong lòng em cảm thấy thoải mái hơn thì chúng ta vào nhà.” 

Lục Tuyệt cúi đầu im lặng, mặc kệ mưa rơi, cậu không quan tâm chút nào.

Trong góc tối chỉ có tiếng mưa rơi, lạnh như băng.

Đây là lần đầu tiên Ninh Tri gặp mưa như vậy, cảm giác không dễ chịu chút nào. Cô lạnh đến mức sắc mặt tái nhợt, nhịn không được ghé vào lỗ tai Lục Tuyệt: “Tiểu Tuyệt, em lạnh không? Chị lạnh quá.”

Lục Tuyệt mân mê môi.

Hai mắt Ninh Tri bị nước mưa xối đến mức không mở được ra, giọng nói nhẹ nhàng như dính hơi nước: “Cứ tiếp tục ướt như vậy chị sẽ bị bệnh.”

Lục Tuyệt ngẩng đầu, mấp máy môi, duỗi tay đẩy Ninh Tri: “Chị trở về, chị trở về.”

Ninh Tri vốn đã lạnh, trên người không còn sức lực, ngồi xổm cũng không vững lập tức bị Lục Tuyệt đẩy ra, ngã sang hướng ngược lại, trực tiếp ngồi trên mặt đất.

Ninh Tri:...

Lục Tuyệt sợ tới mức vội vàng đứng lên, hoảng sợ nhìn cô, muốn đưa tay kéo cô lên.

Ninh Tri mượn lực trên tay anh đứng lên: “Em đẩy chị đau.”

Lục Tuyệt rũ mắt xuống, mấp máy môi, từ trong cổ họng nặn ra một câu: “Xin lỗi.”

“Chị lạnh quá, em giúp chị đi vào nhà.” Ninh Tri ở bên cạnh, cố ý run rẩy, tỏ vẻ cô thực sự rất lạnh.

Đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt lo lắng: “Trở về với chị.”

Ninh Tri nắm lấy tay cậu: “Em cùng chị trở về.”

Một lúc sau, Lục Tuyệt cụp mắt xuống, nhỏ giọng đáp: “Ừ.”

Mặt Ninh Tri lộ ra vẻ vui mừng, cô dẫn Lục Tuyệt rời khỏi hòn non bộ.

Mưa to rơi xuống mặt, tát đau đớn, trong đêm mưa đen kịt, Ninh Tri nắm chặt tay Lục Tuyệt.

Vừa mới bước vào nhà, năm phút hiện thân đã trôi qua, nước mưa trên người Ninh Tri đã biến mất, cả cơ thể run lên vì lạnh vừa rồi cũng ấm lên.

Thân thể Ninh Tri trở lại hình dáng cũ, khô ráo không một giọt nước.

Quả nhiên, như Bá Vương đã nói, cho dù cô bị thương, chỉ cần cô không chết, mọi thứ đều có thể trở lại trạng thái ban đầu.

Trong phòng.

Người giúp việc bưng đồ ăn nóng lên tầng, cô ấy gõ cửa, sau đó mở cửa bước vào.

Người giúp việc thấy Lục Tuyệt không có trong phòng, vội vàng nhìn quanh nhưng không thấy gì.

“Tiểu thiếu gia.”

“Tiểu thiếu gia.”

Không tìm thấy Lục Tuyệt, người giúp việc vội vàng chạy xuống tầng, nói lung tung: “Hỏng rồi... Nguy rồi, không thấy tiểu thiếu gia.”

Một người giúp việc khác nghi ngờ hỏi: “Tiểu thiếu gia không ở trong phòng sao?”

Bình thường không cần, nhị thiếu gia đều ở trong phòng, nếu không thì là ở thư phòng: “Cô tìm trong thư phòng chưa?”

“Tôi đã tìm khắp nơi, nhưng không tìm thấy ai.”

“Còn tủ quần áo?”

“Tôi quên mất.” Người giúp việc nhanh chóng chạy lên tầng xem tủ quần áo, nhưng Lục Tuyệt không có ở trong đó.

“Tiểu thiếu gia chạy ra khi nào? Làm sao bây giờ? Mau gọi điện thoại cho phu nhân.”

Người giúp việc bối rối vội vàng gọi điện cho phu nhân, nhưng thấy điện thoại phu nhân không ai nghe.

“Gọi cho quản gia.” Một người giúp việc khác sốt ruột nói.

Nếu thật sự để mất dấu tiểu thiếu gia, hậu quả bọn họ không thể gánh chịu.

Lần này, điện thoại của quản gia được kết nối, người giúp việc đang định nói với quản gia rằng không thấy tiểu thiếu gia, thì một thiếu niên cao gầy mặc đồ đỏ ướt sũng bước vào từ bên ngoài cúi đầu đi vào.

Nữ giúp việc kinh ngạc, sau đó vui mừng.

“Có chuyện gì vậy?” Quản gia ở đầu dây bên kia hỏi.

“Không sao, không sao.” Người giúp việc cúp điện thoại, hai người vội vàng đi tới chỗ Lục Tuyệt.

“Thiếu gia, cậu chạy ra ngoài lúc nào vậy? Sao cả người ướt đẫm về vậy? Chúng tôi tìm cậu đã lâu.”

“Thiếu gia, tôi đi chuẩn bị nước tắm cho cậu. Bữa tối đã chuẩn bị xong, được đặt trong phòng của cậu.”

Lục Tuyệt nắm tay Ninh Tri đi lên tầng, không nói lời nào.

“Làm sao bây giờ, không biết tiểu thiếu gia đã chạy ra ngoài bao lâu, ngấm mưa lâu như vậy, sẽ không bị bệnh chứ?” Vẻ mặt Người giúp việc lo lắng.

“Tôi xuống bếp làm một ít canh gừng.”

“Thiếu gia không thích uống cái này.”

“Có lẽ không sao đâu. Mỗi sáng thiếu gia đều chạy bộ rèn luyện, trẻ khỏe cường tráng, sẽ không thành vấn đề.”

“Chúng ta ở đây trông coi thật tốt, không được để thiếu gia chạy ra ngoài nữa.”

Trong phòng.

Toàn thân Lục Tuyệt ướt sũng, mái tóc đen ngắn trên trán cũng ướt đẫm, màu da tái nhợt, môi mỏng mất đi huyết sắc, chật vật vừa đáng thương.

“Mau đi tắm đi, cởi q/uần áo ướt ra.” Ninh Tri lo lắng cậu sẽ bị cảm lạnh, cô vẫn nhớ lời mẹ Lục nói sau khi Lục Tuyệt dầm mưa, bị ốm nhiều ngày, anh gầy đến mức biến dạng.

Đôi mắt rũ xuống của Lục Tuyệt run lên, cậu cởi chiếc áo len màu đỏ trên người ra.

Thân thể thiếu niên không còn gầy gò như trước, lồng ngực cường tráng, đã có cơ bắp hình dạng.

Ninh Tri liếc mắt nhìn qua, nhìn đi chỗ khác, nhịn không được lại liếc mắt một cái, eo thiếu niên thon, như ẩn chứa sức mạnh vô hạn.

Ninh Tri còn chưa kịp định thần lại thì đã thấy Lục Tuyệt ở trước mặt mình mà cởi q/uần ra.

Ninh Tri:...

Cô nhìn thấy bên trong cậu vẫn mặc màu đỏ, so với Tuyệt Tuyệt khi lớn, ít nhất là không.

Màu sắc hoa văn tươi đẹp.

“Không thể cởi nữa, vào bên trong cởi đi.” Ninh Tri thấy Lục Tuyệt muốn tiếp tục, cô nhanh chóng ngăn cản động tác tiếp theo của cậu.

Lục Tuyệt ngơ ngác nhìn cô.

Ninh Tri vô tình liếc mắt nhìn, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng đẩy Lục Tuyệt vào phòng tắm.

Ngoài cửa sổ trời vẫn đang mưa, Ninh Tri đang ngồi bên giường, cô đang suy nghĩ xem khi cô xuyên qua, Bá Vương nói thời gian rối loạn kia là có ý gì.

Cô nghĩ mình có cơ hội xuyên qua khoảng thời gian trước khi bà ngoại Lục Tuyệt ngã bệnh, dù có cứu được bà hay không thì ít nhất cô cũng có cơ hội.

Nhưng bây giờ, cô xuyên qua sau khi bà ngã bệnh, cô thậm chí còn không có cơ hội để cứu bà.

Ninh Tri nhìn bóng tối ngoài cửa sổ, ánh mắt chìm xuống.

Rất nhanh, Lục Tuyệt bước ra khỏi phòng tắm, cậu mặc bộ đồ ngủ màu hồng có in hình đầu chó, mái tóc ấm ướt bước ra.

Sắc mặt nhợt nhạt của cậu đã hồi phục, đôi mắt cậu ảm đảm.

“Lau khô tóc trước khi ngủ.”

Lục Tuyệt không trả lời, ngoan ngoãn cầm lấy khăn tắm, lau bừa bãi, mái tóc đen ngắn cũn cỡn bị lau lộn xộn.

Cậu thản nhiên lau vài cái, nôn nóng ném chiếc khăn đi.

Sau đó cậu bước đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh Ninh Tri, cụp mắt xuống, ngồi yên lặng, lộ ra vẻ tĩnh mịch và ưu thương.

Cậu biết rõ, bà ngoại của cậu đã không còn nữa.

Chính vì cậu sai lầm mà bà ngoại đã ra đi mãi mãi.

Ninh Tri vươn tay sờ đầu giúp cậu vuốt lại mái tóc ngắn rối loạn, cô tiêu hao thêm năm mặt trời nhỏ để đổi lấy năm phút hiện thân.

Ninh Tri cầm khăn mặt mà Lục Tuyệt ném sang một bên, cô quay sang bên cạnh, tiếp tục lau tóc cho cậu: “Chuyện của bà ngoại, chị biết em không phải thật tâm.”

Lục Tuyệt cúi đầu, môi mỏng mím chặt, giống như một chú chó sữa nhỏ vừa phạm sai lầm mờ mịt không biết phải làm sao, rất cần chủ nhân an ủi.

“Không phải lỗi của em, không ai đoán trước bà ngoại đột nhiên bị bệnh.” Ninh Tri An an ủi.

Thủ hạ, thiếu niên tóc ngắn mềm mại, cảm giác rất khoái.

Lục Tuyệt im lặng, ánh sáng trong mắt mờ mịt.

Ban đêm, Ninh Tri ngủ bên cạnh Lục Tuyệt, đầu cậu tựa vào sau cổ cô, trong lòng mơ hồ, cô nghe thấy âm thanh nghẹn ngào trầm thấp của thiếu niên phía sau, giống như một con thú nhỏ bị thương đang kêu r/ên, tự mình lè lưỡi ra l/iếm vết thương.

Ý thức Ninh Tri dần dần trở lại, chỉ cảm thấy sau lưng nóng lên.

Cô cảm thấy không ổn.

Ninh Tri quay người lại, ánh đèn vàng ấm áp, cô thấy hai mắt Lục Tuyệt nhắm lại, khuôn mặt đỏ ửng, cổ họng phát ra một tiếng rê/n rỉ khó chịu.

Cô vươn tay, xúc tu rất nóng: “Lục Tuyệt, em sốt.”

Giống quá khứ, Lục Tuyệt bị ốm.

Ninh Tri nhanh chóng đứng dậy, cô tiêu hao một mặt trời để đổi lấy một phút hiện thân, cô nhanh chóng lấy điện thoại di động của Lục Tuyệt ra gọi cho bác sĩ Kim.

Bây giờ là sáng sớm, bác sĩ Kim đã chìm vào giấc ngủ, khi nhận được cuộc gọi, ông ấy vẫn còn chút mộng, bên tai nghe giọng nói dễ chịu lạ lẫm, mãi đến đối phương báo Lục Tuyệt bị ốm, ông ấy mới tỉnh táo lại.

“Tôi sẽ đến ngay.” Bác sĩ Kim đáp, giây tiếp theo, đối phương cúp máy.

Sau khi Ninh Tri thông báo cho bác sĩ Kim, cô chạy vào phòng tắm tìm một chiếc khăn sạch, vắt khô, gấp lại, đắp lên trán Lục Tuyệt.

Trước đó cô nghe mẹ Lục kể lại vì không ai phát hiện ra, cơn sốt của Lục Tuyệt gần như thiêu rụi đầu óc.

Cảm nhận được hơi lạnh trên trán, có chút thoải mái, Lục Tuyệt ngây người mở mắt ra.

Trước mặt là quỷ chị mà cậu thích nhất, Lục Tuyệt mím môi thật chặt, nắm lấy tay Ninh Tri, tiếng r/ên rỉ của cậu càng rõ rệt.

Khóe mắt cậu rơi lệ, Ninh Tri biết rằng Lục Tuyệt rất để ý đến cái chết của bà ngoại.

Không phải cậu không có cảm tình, chỉ là cậu chậm chạp trong việc tiếp nhận tình cảm mà thôi.

Bác sĩ Kim đột nhiên xuất hiện ở nhà họ Lục, vẻ mặt người giúp việc sững sờ: “Bác sĩ Kim, đã muộn như vậy rồi, sao ông lại tới đây?”

Người giúp việc nói với ông ấy: “Tiên sinh và phu nhân có chuyện phải làm. Họ vẫn chưa về. Ông có chuyện gì muốn nói với họ sao?”

Bác sĩ Kim: “Không phải Lục Tuyệt bị bệnh sao, các cô gọi tôi đến đây sao?”

Người giúp việc kinh ngạc: “Thiếu gia Lục Tuyệt bị bệnh?” Cô ấy vội vàng lắc đầu: “Chúng tôi không gọi điện thoại cho ông, thiếu gia thông báo cho ông tới đây sao?”

Bác sĩ Kim có chút khó hiểu: “Là giọng nữ, bất kể thế nào, tôi đi xem Lục Tuyệt thiếu gia trước.”

Nói rồi ông ấy đi lên tầng.

Mặt người giúp việc khiếp sợ, vội vã lên tầng.

Bác sĩ Kim tới cửa, gõ cửa mấy cái rồi mới đẩy vào, chỉ thấy mặt Lục Tuyệt đỏ ửng, nằm nghiêng trên giường.

Ninh Tri thấy bác sĩ Kim đến, cô nhanh chóng đứng dậy, tránh đường: “Lục Tuyệt, bác sĩ đến rồi.”

Bác sĩ Kim đến hỏi: “Thiếu gia Lục Tuyệt, cậu cảm thấy thế nào?” Ông ấy đưa tay sờ trán Lục Tuyệt, thoáng một cái, ông ấy nhanh chóng bị Lục Tuyệt né tránh.

“Bác sĩ Kim, thiếu gia thật sự bị bệnh sao?” Người giúp việc vội vàng hỏi.

“Ừ, bị sốt.”

“Chắc là do đêm nay dính mưa.”

Bác sĩ Kim gật đầu: “Tôi sẽ kê một số loại thuốc, nhất định phải để thiếu gia Lục Tuyệt uống, cố gắng làm cho cậu ấy uống nhiều nước hơn.”

Người giúp việc lần lượt đáp: “Đêm nay phu nhân và tiên sinh dự kiến sẽ không trở lại, bác sĩ Kim, nếu không ông ở lại phòng khách ngủ một đêm.”

Người giúp việc lo rằng nửa đêm Lục Tuyệt sẽ lại sốt cao.

Bác sĩ Kim nghe được một chút chuyện mẹ bà Lục đột nhiên qua đời, nghĩ đến tình hình của Lục Tuyệt, ông ấy ở lại.

Cho đến khi bác sĩ Kim và người giúp việc rời đi, Ninh Tri mới dùng thêm một mặt trời nhỏ, vội vàng mang thuốc cho Lục Tuyệt uống.

Cô thấy may vì mình ở đây, có thể ở bên cạnh Lục Tuyệt, cô khó có thể tưởng tượng rằng Lục Tuyệt đã suýt ngất đi vì sốt mới được phát hiện.

Lục Tuyệt đang ngẩn người, ý thức không rõ, cảm giác được bàn tay lạnh lẽo chạm vào mặt mình, cậu chủ động dán lên đó.

Cậu mở mắt ra nhìn Ninh Tri trước mặt, giọng nói trầm thấp buồn bực: “Tôi sai, tôi sai.”

Cậu sai rồi, bà cậu không còn nữa.

Dưới ánh đèn, thiếu niên nghẹn ngào trầm thấp, trái tim Ninh Tri như bị kéo lên, cô vuốt nhẹ mặt cậu: “Không phải lỗi của em, đây là có chuyện xảy ra.”

Suốt đêm dài, Ninh Tri nhìn thiếu niên cuộn tròn bên cạnh cô, giống như một con thú sữa nhỏ bị đánh gục, kêu gào đau đớn.

Sắc trời hừng sáng.

Khi Ninh Tri tỉnh dậy, Lục Tuyệt đã không còn ở bên cạnh.

Cô nhanh chóng đứng dậy.

Lúc Ninh Tri bước xuống tầng, lập tức nhìn thấy Lục Tuyệt đang đứng ngây người ở đầu cầu thang, cách đó không xa là ba Lục và mẹ Lục.

Hai người họ như cả đêm không nghỉ, thần sắc tiều tụy, họ về thay quần áo, tắm rửa, sau đó đến dự tang lễ.

Lục Tuyệt cúi đầu, lặng lẽ đứng ở đó, bởi vì cậu còn đang ốm, sắc mặt tái nhợt, đôi môi đỏ mọng một cách kỳ lạ.

Đôi mắt mẹ Lục đỏ hoe nhìn con trai, bà nhẫn tâm quay mặt đi rồi bước ra ngoài.

Ba Lục dặn dò người giúp việc chăm sóc Lục Tuyệt thật tốt, đi theo vợ.

Khi ba và mẹ Lục rời đi, hai người giúp việc bên cạnh không khỏi nhỏ giọng nói: “Có phải phu nhân giận nhị thiếu gia không?”

“Chút nữa đưa tang lão phu nhân, phu nhân không đưa nhị thiếu gia đi gặp lão phu nhân lần cuối sao?”

“Chắc có lẽ không đưa nhị thiếu gia theo. Dù sao vì cậu không gọi người cứu lão phu nhân, mà bỏ lỡ cơ hội chữa trị.”

“Không biết sau này phu nhân có ghét bỏ thiếu gia hay không.”

“Bàn tay và mu bàn tay cũng là thịt. cô không thấy phu nhân sưng húp mắt vì khóc sao?”

...

Ninh Tri đi đến bên cạnh Lục Tuyệt, cô nắm tay cậu đang buông thõng ở một bên, lòng bàn tay nóng hổi, cậu vẫn chưa hạ sốt.

“Em muốn đi tiễn bà.” Giọng điệu của Ninh Tri khẳng định.

Lục Tuyệt cụp mắt xuống, khóe môi mím chặt, bộ dáng Lục Tuyệt giống như một con dã thú nhỏ bị bầy đội bỏ rơi.

Một giọng nói khàn khàn từ cổ họng phát ra, trầm giọng nói: “Muốn bà ngoại.”

Ninh Tri gật đầu: “Chị biết rồi, chị sẽ đưa em đi tiễn bà.”

Nếu hôm nay không đi, đoán chừng sẽ để lại tiếc nuối trong lòng Lục Tuyệt.

Lục Tuyệt ngước nhìn cô.

Ninh Tri trợn tròn mắt: “Chị đã nói, chị là thần tiên tỷ tỷ, chị sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của em.”

Nếu có thể, cô muốn cứu bà của cậu hơn.

Lục Tuyệt lại cúi đầu xuống, giọng nói khàn khàn mang chút cố chấp: “Quỷ chị.”