Trên đường đi, bầu không khí giữa ông Ninh và Ninh Tri rất hòa hợp, quản gia ghi lại những sở thích mà Ninh Tri đề cập, cũng như sở thích ăn uống.
Sau khi xuống máy bay tư nhân, xe đã đợi sẵn rồi lái thẳng vào nhà họ Ninh.
Không giống như biệt thự của Lục Tuyệt, nhà họ Ninh có một lịch sử nhất định, phong cách cổ xưa yên tĩnh, những cây cầu nhỏ nước chảy, ở khắp mọi nơi thiết kế đẹp đẽ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đi vào nhà, phòng khách được bày đặt bộ bàn ghế gỗ lim tinh tế, mang nét sang trọng nhẹ nhàng.
“Tiểu Tri, về sau đây sẽ là nhà của cháu.” Ông Ninh nhìn cháu gái mình tìm về, sau một ngày, tinh thần vẫn còn rất tốt.
“Tiểu thư, phòng của cô đã chuẩn bị xong, lát nữa tôi đưa cô lên đó.” Hai ngày nay khi lão gia đi đón người, người giúp việc đã bố trí phòng xong, mọi thứ đều dùng thứ tốt nhất.
Ninh Tri đáp lại từng cái một.
“Ông nội, cháu nghe nói ông đến thành phố B.” Một giọng nói nhẹ nhàng từ bên ngoài truyền tới.
Ninh Hiểu Manh từ bên ngoài đi vào, cô ta nghe nói lão gia đã trở lại, vội vàng chạy tới càng sớm càng tốt.
Ánh mắt vô tình rơi vào Ninh Tri, cô ta giật mình, trong lòng cảm thấy khủng hoảng: “Ông nội, đây là ai?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đây là cháu gái ông vừa tìm được, Ninh Tri.” Ông Ninh đang có tâm trạng rất tốt, bây giờ ông nóng lòng muốn nói với mọi người rằng mình có một cháu gái.
Ninh Hiểu Manh trợn tròn hai mắt: “Hai ngày trước có một người cái giả, bây giờ lại có cái khác? Ông nội, đừng dễ dàng bị lừa.”
Xảy ra chuyện gì vậy, chỉ mới hôm trước đã có một người giả mạo, bây giờ lại có một người khác?
“Hai ngày trước người tới đóng giả Lâm Điềm Điềm.” Ninh Tri nói.
“Cô biết? Quả nhiên, các người rắn chuột một ổ, không phải là thứ tốt. Bắt nhà họ Ninh làm tấm đệm lông dê.” Ninh Hiểu Manh ngứa tay, nóng lòng muốn xé bỏ hàng giả lần nữa.
Ông Ninh nói, không để cháu gái mình bị vu oan: “Ninh Tri là cháu gái ruột của ông, đã được thẩm định, ông không muốn nghe thấy cháu mắng con bé nữa.”
“Ông nội, cháu...”
“Ở thành phố B lão gia đã đích thân tìm thấy. Ngũ tiểu thư không phải lo lắng, vấn đề thân thế chúng tôi đã điều tra rõ ràng, sẽ không có chuyện làm giả.”
Quản gia nói với Ninh Hiểu Manh: “Tiểu thư lớn hơn ngũ tiểu thư mấy tháng, cô nên gọi cô ấy là chị.”
Ninh Hiểu Manh bị ông Ninh phê bình, còn quản gia giáo dục, cô ta không nói nên lời.
Cô ta không phải là thiên kim được sủng ái của nhà họ Ninh sao?
Dù chỉ là phụ nhưng ông nội chưa bao giờ tôn cháu, cô ta thường xuyên ra vào nhà chính, ai cũng biết cô ta là người được sủng ái nhất trong những người đồng lứa.
Bây giờ, một người cháu gái đột nhiên xuất hiện, Ninh Hiểu Manh cảm thấy địa vị của mình khó giữ.
Cô ta quay đầu nhìn người phụ nữ tên Ninh Tri, người này đẹp hơn người giả rất nhiều, đôi mắt sáng, hàm răng trắng, thậm chí còn đẹp hơn cô ta.
Ninh Hiểu Manh phải thừa nhận diện mạo của đối phương đúng là đạt tiêu chuẩn của nhà họ Ninh.
Ninh Tri cảm nhận được ánh mắt dò xét của đối phương, cô bắt gặp ánh mắt của đối phương, khóe miệng nhếch lên, sợ tới mức đối phương lập tức quay mặt đi chỗ khác.
“Lão gia, ông nên nghỉ ngơi.” Sau một chuyến đi dài, cho dù bây giờ lão nhân gia có tinh thần rất tốt, thân thể cũng sẽ mệt mỏi.
“Đúng, ông nội, đã đến lúc ông phải nghỉ ngơi.” Ninh Tri đang lo lắng bị ông đang mạnh mẽ chống đỡ.
Ông Ninh gật đầu: “Được, vậy ông đi nghỉ ngơi trước đi, Tiểu Tri, cháu có thể tùy tiện đi dạo một vòng, có gì cứ hỏi Tiểu Giang là được.”
“Lão gia đừng lo lắng, tôi sẽ thu xếp mọi việc cho tiểu thư.” Quản gia nói.
“Tiểu Tri còn thiếu cái gì, cứ nói.” Ông Ninh liên tục dặn dò.
Ninh Tri đáp lại từng cái một: “Ông nội, cháu biết rồi.”
Quản gia đỡ ông Nin rời đi, Ninh Hiểu Manh đứng ở đó, hết lần này đến lần khác liếc mắt nhìn Ninh Tri.
Vừa rồi nghe lời ông Ninh và quản gia nói, cô ta hiểu được, không nên đắc tội Ninh Tri, mà phải tôn trọng Ninh Tri.
Dù có miễn cưỡng thế nào, cô ta cũng phải chấp nhận sự thật rằng Ninh Tri là cháu gái ruột của ông Ninh.
Trước kia ông Ninh không có người thừa kế gia sản, mấy nhánh phụ không ngừng âm thanh tranh giành, muốn cho con của mình nhận làm cháu của ông, hoặc là được lão gia coi trọng để lấy gia sản.
Bây giờ ông Ninh đã có cháu gái ruột, ai cũng sợ lấy giỏ trúc múc nước, công dã tràng.
Ninh Hiểu Manh không phải người ngu ngốc, trước khi ông Ninh không tìm thấy cháu gái ruột, cô ta có lẽ là tiểu bối cưng chiều nhất, nhưng bây giờ đã có cháu gái ruột, cô ta chỉ là tiểu bối, không đáng kể chút nào.
Hơn nữa, tương lai người sẽ kế thừa nhà họ Ninh là Ninh Tri.
Sau khi nghĩ lại, lúc trước Ninh Hiểu Manh không thích Ninh Tri, vì vậy cô ta phải cúi đầu: “Em tên là Ninh Hiểu Manh, em là con thứ năm trong gia đình.”
Ninh Tri nhận ra đối phương chùn bước, nhưng cô cũng không từ chối: “Tôi tên Ninh Tri.”
“Chị Ninh Tri.” Ninh Hiểu Manh nhìn thấy Ninh Tri bước xuống bậc, cô ta tiến đến nắm lấy tay Ninh Tri: “Trông chị rất đẹp, chị là người đẹp nhất nhà họ Ninh. Chị còn đẹp hơn cả em.”
“Không giống người giả mạo hôm đó, người xấu như vậy. Đến nhà họ Ninh giả danh thân phận của chị, thật không biết xấu hổ.” Ninh Hiểu Manh vẻ mặt tự hào: “Nhà họ Ninh chúng ta nổi danh là xinh đẹp.”
Ninh Tri biết người giả mà Ninh Hiểu Manh đang nói tới chính là Lâm Điềm Điềm.
Lúc này, quản gia quay lại nói: “Tiểu thư, tôi đưa cô lên phòng trước. Có gì không hài lòng cứ nói ra.”
“Làm phiền chú, chú Giang.”
Ninh Tri đi theo ông ta lên lầu, Ninh Hiểu Manh vốn đã hạ quyết tâm muốn có quan hệ tốt với Ninh Tri, vì vậy cô ta nhanh chóng đi theo: “Chị Tri Tri, em cũng muốn đến xem phòng của chị.”
Phòng của Ninh Tri ở phòng ngủ chính trên tầng 2. Vừa mở cửa nhìn xung quanh, căn phòng rộng gần 100 mét vuông, toàn màu hồng.
Tường màu hồng, tủ quần áo màu hồng, giường cũng màu hồng nhạt.
“Chị Tri Tri, phòng chị đẹp thật.” Ninh Hiểu Manh nhìn cô ta chằm chằm.
Ninh Tri quay đầu nhìn Ninh Hiểu Manh, chỉ thấy cái kẹp trên đầu cô ta màu hồng nhạt, váy trên người cũng màu hồng nhạt, chỉ thiếu chút nữa cô ta tô son màu hồng của búp bê Barbie.
“Tiểu thư, nếu cô không thích màu sắc và phong cách này, chúng ta có thể đổi ngay.” Quản gia quan sát biểu hiện của Ninh Tri, chỉ cần cô tỏ ra không thích một chút lập tức cho người thay đổi.
Ninh Tri nhìn thấy trước mặt một mảnh hồng phấn, không khỏi nói: “Đổi rèm cửa thành màu trắng, chăn mền cũng vậy, những thứ còn lại không cần đổi.”
Cô sống ở đây không lâu, không cần tốn sức.
“Được rồi, tiểu thư, tôi sẽ cho người làm ngay.” Quản gia rời đi.
Ninh Hiểu Manh ở bên cạnh cảm thấy rất đáng tiếc, màu hồng đẹp làm sao, phòng của cô ta đều là màu hồng, cô ta còn tưởng rằng Ninh Tri cũng có thẩm mỹ như cô ta.
“Chị Tri Tri, chị đến từ thành phố B phải không?” Ninh Hiểu Manh nói: “Đây là lần đầu tiên chị đến Nam Thành, nếu không em gọi điện cho anh trai, dẫn chị đi khắp Nam Thành, anh ấy là người biết nhất, ở đâu có đồ ăn ngon, anh ấy cũng biết.”
Ninh Tri nhìn thời gian, còn lâu mới ăn tối, cô gật đầu.
“Bây giờ em sẽ gọi cho anh trai.”
Anh trai của Ninh Hiểu Manh là Ninh Khải, nghe điện thoại nói ông Ninh đã tìm thấy cháu gái của mình, vô cùng sửng sốt, khi nhìn thấy con người thật của Ninh Tri, anh ta lại sửng sốt, Ninh Tri quá xinh đẹp.
“Chị Tri Tri, đây là anh trai của em, anh ấy tên là Ninh Khải.” Ninh Hiểu Manh giới thiệu: “Anh hai, đây là chị Tri Tri, cháu gái ruột của ông nội, chị ấy đến từ thành phố B, hôm nay đưa chúng em đi ăn uống vui vẻ nhé.”
Ninh Khải trắng nõn, khi cười có má lúm đồng tiền, nhưng trang phục của anh ta lại khác thường.
Thân trên là áo sơ mi tua rua, thân dưới thì rách rưới, khiến người ta muốn dùng kim chỉ để may quần lại cho anh ta.
“Chào chị Tri Tri.” Anh ta nói: “Chị Tri Tri trông rất đẹp.”
“Anh có vẻ lớn tuổi hơn tôi?” Ninh Tri sửa lại: “Có lẽ tôi nên gọi anh là anh Khải?”
Ninh Khải sợ tới mức nhanh chóng từ chối: “Đừng, đừng, tôi sẽ gọi chị là chị Tri Tri như Tiểu Manh, chị cứ gọi tôi là Tiểu Khải.”
Đây là cháu gái của ông nội Ninh, thân phận của cô hoàn toàn khác với họ.
Ninh Tri mỉm cười, cô không quan tâm đến xưng hô.
Khi Ninh Khải đi ra, anh ta lái một chiếc xe hơi màu đỏ, rất hấp dẫn, bắt mắt và rất sặc sỡ.
Anh ta nhanh chóng mở ghế phụ cho Ninh Tri: “Chị Tri Tri, mời ngồi.”
Sau khi Ninh Tri ngồi xuống, anh ta phục vụ vô cùng tốt, đóng cửa xe, bỏ qua Ninh Hiểu Manh rồi trực tiếp lên xe.
“Anh hai, anh không mở cửa xe cho em sao?” Ninh Hiểu Manh than thở.
“Tự mình làm đi.” Ninh Khải nhai kẹo cao su chuẩn bị lái xe: “Mau lên xe đi, đừng để chị Tri Tri phải đợi.
Ninh Hiểu Manh trợn tròn hai mắt, chân chó luận động, đó là công lực thâm hậu của anh trai cô ta.
Xe dừng trước hẻm nhỏ.
“Đến rồi.” Ninh Khải dừng xe.
“Ở đây?” Ninh Hiểu Manh nghi vấn.
“Em biết cái gì?” Ninh Khải nhanh chóng xuống xe, đi tới giúp Ninh Tri mở cửa: “Chị Tri Tri, mời xuống xe.”
Ninh Tri dở khóc dở cười: “Anh không cần khách sáo như vậy.”
“Chị Tri Tru, cứ để anh ấy phục vụ chị. Anh trai của em da dày thịt béo, thích hợp để sai bảo.” Ninh Hiểu Manh thích cãi nhau với anh trai, làm tổn thương nhau nhất.
“Đúng vậy, chị Tri Tri, sau này ở Nam Thành nếu chị cần gì thì cứ tìm tôi. Tôi không có gì nhiều, chỉ có rất nhiều bạn bè.”
Ninh Khải rất khôn khéo, cháu gái của ông Ninh mới nhận về, hiện tại anh ta và em gái có quan hệ tốt với cô, so với các nhánh khác, cũng có lợi thế hơn.
Ninh Tri nói với họ: “Tôi chỉ ở đây vài ngày.”
“Tại sao? Chị không ở lại nhà họ Ninh?” Ninh Hiểu Manh kinh ngạc thốt lên.
Ninh Tri cười lắc đầu.
Nếu cô ở nhà họ Ninh lâu không về, e rằng Lục Tuyệt sẽ khóc mất.
Ninh Khải khôn ngoan không tiếp tục hỏi, anh ta nhanh chóng dẫn đường: “Chị Tri Tri, chúng ta đi lối này.”
Đi qua con hẻm dài, Ninh Khải đưa Ninh Tri và Ninh Hiểu Manh động đến một ngôi nhà ngói xanh, tường trắng.
“Nơi này chỉ chiêu đãi hội viên, không tùy ý mở cửa cho người ngoài. Nếu không có người quen đi theo, không biết nơi đây có đồ ăn ngon.” Ninh Khải dẫn hai người đi vào cửa.
Những khóm trúc xanh được trồng bên hành lang, chiếu lên tường trắng toát lên vẻ thanh tao đặc biệt.
“Ở đây rất ít người.” Ninh Hiểu Manh than thở.
“Em cho rằng rằng ai cũng có thể đến đây ăn sao?” Ninh Khải muốn gõ vào đầu cô ta.
Đi qua hành lang, vào đại sảnh, Ninh Tri nhìn thấy người phục vụ mặc sườn xám.
Ninh Khải là khách hàng quen ở đây, trực tiếp có một phòng riêng.
“Chị Tri Tri, chị thích ăn gì, em giúp chị gọi món đó.” Ninh Khải ngồi bên cạnh Ninh Tri, sẵn sàng phục vụ cô bất cứ lúc nào.
Ninh Hiểu Manh mắng anh ta: “Anh hai, anh đúng là có tài làm lố.”
“Nếu em tiếp tục nhiều chuyện, anh sẽ nhét đồ ăn vào miệng em.”
Đúng lúc này, điện thoại di động của Ninh Tri vang lên, cô nói với Ninh Khải bên cạnh: “Anh gọi món đi, tôi không có ý kiến.”
Ninh Khai đưa thực đơn cho Ninh Hiểu Manh ở đối diện: “Em xem muốn ăn gì trước đi, anh đi vệ sinh.”
Ninh Tri bấm trả lời.
Giây tiếp theo, màn hình hiện lên, một đôi mắt đẹp như hoa đào phóng đại ở trước mặt cô.
Chớp mắt, Ninh Tri có thể thấy rõ hàng mi dài và dày đang cong lên, rất rõ ràng.
Ninh Tri nhận ra rằng đây là video do Lục Tuyệt gửi đến.
Cô hơi ngạc nhiên bây giờ Lục Tuyệt biết quay video?
Rõ ràng là anh không tìm được góc độ, toàn màn hình chỉ lộ ra đôi mắt của anh.
Ninh Tri không nhịn được cười, anh dán mặt vào màn hình sao?
“Lục Tuyệt, tôi không thể nhìn thấy mặt của anh.”
Lục Tuyệt mờ mịt chớp mắt.
“Đầu nah tránh xa điện thoại một chút.” Ninh Tri dạy anh.
Bên kia màn hình, Lục Tuyệt ngoan ngoãn cầm điện thoại ra xa, ngay sau đó, trên màn hình hiện lên gương mặt tuấn tú.
Cùng lúc đó, Ninh Tri nhìn thấy có ba đám mây đen nhỏ trong khung trên đầu.
Lục Tuyệt không vui, hơn nữa rất không vui.
Anh mím môi, yên lặng nhìn Ninh Tri trên màn hình, chậm rãi hỏi cô: “Khi nào thì quay lại.”
Ninh Tri cười, anh tức giận vì không được gặp cô sao?
“Vài ngày nữa sẽ quay lại.”
Lục Tuyệt cau mày, anh tiếp tục hỏi cô: “Vài ngày.”
Ninh Tri nói với anh: “Chỉ là vài ngày thôi. Tôi không chắc là bao nhiêu ngày.”
Một đám mây đen nhỏ khác xuất hiện trong khung trên đầu Lục Tuyệt.
Bốn đám mây đen nhỏ được sắp xếp gọn gàng trong khung, vừa đánh yêu vừa buồn cười.
Lục Tuyệt càng không vui.
Không có cô, anh ăn không ngon, không thể chơi xếp hình hay đọc sách.
Ninh Tri đang muốn dỗ anh, Ninh Khải vừa từ phòng vệ sinh trở lại, đi tới, nói: “Chị Tri Tri, chị có muốn ăn gì không?”
Đầu của Ninh Khải trực tiếp hiện lên màn hình, anh ta tò mò liếc nhìn điện thoại, trực tiếp bắt gặp đôi mắt đen trên màn hình.
Không hiểu sao Ninh Khải lại cảm thấy sợ hãi, vội vàng ngồi trở lại chỗ của mình: “Chị Tri Tri, tôi gọi đồ ăn cho chị, chị tiếp tục trò chuyện đi.”
Ninh Tri đáp lại, cô lại nhìn vào điện thoại, chỉ thấy những đám mây đen nhỏ trong khung trên đầu Lục Tuyệt đều bị bao phủ bởi tia sét, bốn đám mây nữa lần lượt xuất hiện.
Ninh Tri đếm, tổng cộng có tám đám mây đen nhỏ mang theo tia chớp!
Đầu bên kia điện thoại, Lục Tuyệt mím chặt môi mỏng, ánh mắt trầm mặc nhìn Ninh Tri đang đau khổ.