Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 53




Ninh Tri nhìn thêm một cái, vết son môi rất nông, đang hướng về phía mẹ Lâm, nếu không phải có đôi mắt tinh tường, ánh mắt lơ đễnh liếc tới, thật sự rất khó phát hiện.

Cô nghĩ cũng thấy buồn cười, cô rất muốn xem mẹ Lâm giả thần giả quỷ như vậy làm muốn làm gì.

Sau khi xác nhận đó là ngọc ấn nhỏ mà bà ấy đưa cho Ninh Tri trước đó, mẹ Lâm nhanh chóng đóng chiếc hộp nhỏ lại.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sau đó, như vô tình, bà ấy đặt chiếc hộp nhỏ sau lưng, không có ý định trả lại cho Ninh Tri.

Ninh Tri liếc nhìn chiếc hộp nhỏ, cô hỏi: “Dì à, di vật có vấn đề gì không?”

Mẹ Lâm lại thở dài: “Ba mẹ con mấy ngày nay đều báo mộng cho dì. Dì chuẩn bị đem di vật đến chùa cho sư thầy phù phép.”

“Cúng bái hành lễ xong, dì sẽ trả lại di vật cho con.”

Mẹ Lâm nói thêm: “Các người trẻ như con khác thế hệ của dì, không tin những thứ này, dì cầu xin an tâm, nong chị gái và anh rể của được yên nghỉ.”

Mẹ Lâm luôn có thói quen thắp hương lễ Phật, bà ấy nói những lời này cũng không có gì lạ.

Nếu không phát hiện mẹ Lâm đang giả vờ không thoải mái, cô sẽ gần như tin lời bà ấy nói.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ninh Tri nhìn vẻ mặt tái nhợt của mẹ Lâm, cô gật đầu: “Dì nhỏ sắp xếp là được rồi, tất cả nghe lời dì, sau khi làm xong nghi thức cúng bái rồi trả lại di vật cho con.”

Mặt mẹ Lâm không khỏi lộ ra một chút ý cười: “Từ nhỏ đến lớn, vẫn là con nghe lời, không giống như Điềm Điềm, hết lần này đến lần khác chọc giận dì.”

Sau khi lấy được ngọc ấn nhỏ, tâm trạng của mẹ Lâm mới thoải mái, khi vừa nhắc tới con gái, lại nhìn Ninh Tri, ánh mắt của bà ấy không khỏi có chút dò xét.

Trong bữa tiệc sinh nhật khi đó, bà ấy cũng cảm thấy Ninh Tri càng ngày càng bình thường. Bây giờ nhìn lại, quả thật đúng như những gì con gái nói, hào quang đã trở lại người Ninh Tri, diện mạo của Ninh Tri cũng thay đổi.

Tâm trạng mẹ Lâm rất phức tạp, so với cháu gái, bà ấy hy vọng con gái mình xinh đẹp hơn.

Từ nhỏ đến lớn, chính là chị gái xinh đẹp hơn bà ấy, ánh mắt của người khác luôn đổ dồn về phía chị ấy.

Vì vậy, mẹ Lâm rất hiểu suy nghĩ của con gái, bà ấy không muốn con gái mình phải sống dưới hào quang của Ninh Tri.

Không biết sau này con gái mình có lấy lại được hào quang không nữa.

Ở phía đối diện, Ninh Tri nhìn mẹ Lâm đầy ẩn ý, nhưng không nói gì.

Sau khi ngồi một lúc, Ninh Tri không định tiếp tục tốn thời gian ở đây, vì vậy cô định rời đi.

Hiển nhiên mẹ Lâm còn đang lo lắng chuyện khác, khi nghe Ninh Tri định rời đi, bà ấy chỉ khách khí nói một hai lời, không tiếp tục giữ cô lại.

Mẹ Lâm lộ vẻ ốm yếu: “Dì cho người tiễn con ra ngoài. Cả đêm qua ngủ không ngon, tí nữa dì lên lầu ngủ một lát.”

“Không sao, con sẽ tự đi ra ngoài.” Ninh Tri đứng dậy, cô lấy khăn giấy ra, đột nhiên, cô đưa khăn giấy về phía mẹ Lâm.

“Làm sao vậy?” Đối mặt thoáng qua với Ninh Tri, mẹ Lâm sợ tới mức muốn lùi lại.

Ninh Tri lấy khăn giấy lau trán cho mẹ Lâm: “Dì nhỏ, dì đổ rất nhiều mồ hôi, rất nóng sao?”

“A?” Mẹ Lâm không kịp phản ứng: “Không phải.”

Ninh Tri lo lắng: “Có phải là do gần đây không nghỉ ngơi tốt nên thân thể trở nên yếu ớt?”

Cả người Mẹ Lâm sững sờ, ở khoảng cách gần như vậy sợ Ninh Tri nhìn ra gì đó: “Có thể, dì nghỉ ngơi vài ngày là được rồi. Con không cần lo lắng cho dì, trên đường chú ý an toàn.”

Ninh Tri mỉm cười, cầm khăn giấy trong tay: “Được rồi, dì nghỉ ngơi thật tốt.”

Mẹ Lâm nhìn khăn giấy trong tay, muốn nói lại thôi, mấp máy môi, chỉ có thể nhìn Ninh Tri rời đi.

Sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, cô nhìn lớp nền lỏng mịn dính trên khăn giấy trong tay, Ninh Tri mím môi, vừa rồi cô làm vậy là có chủ ý.

Bây giờ mẹ Lâm đang tự hỏi liệu cô có phát hiện điều gì hay không.

Cô vừa muốn đối phương vừa lo lắng, vừa rối loạn.

Ninh Tri ném khăn giấy vào thùng rác trên đường, cô lấy điện thoại di động ra gọi.

“Tôi muốn anh giúp một chút.”

Vệ sĩ cung kính nói: “Nhị thiếu phu nhân, xin nói.”

Lần trước không trông giữ tốt thiếu gia, khiến cho người ta lợi dụng tình huống, sai lầm nghiêm trọng, nhưng nhị thiếu phu nhân cũng không trách phạt anh ta.

Dù là công hay tư, anh ta đều phải tuân theo mệnh lệnh của nhị thiếu phu nhân.

“Tôi muốn anh giúp tôi theo dõi hai người, đồng thời báo cáo tung tích của họ cho tôi bất cứ lúc nào.” Ngay từ lần đầu tiên Lâm Điền Hiểu muốn đánh chủ ý lên ngọc ấn nhỏ của cô, cô cũng đã có ý tưởng.

Thà thỏa mãn chúng còn hơn bị bọn trộm để ý.

Ninh Tri đưa họ cái ngọc ấn nhỏ giả, dù sao thì tay nghề của sư phó Trần cũng đủ để làm cho cái giả trông giống như thật.

Có lẽ, cô có thể tìm hiểu được tác dụng của ngọc ấn nhỏ thông qua đám người Lâm Điềm Điềm.

Trong nhà họ Lâm.

Sau khi Ninh Tri đi, Lâm Điềm Điềm đi từ tầng hai xuống.

Cô ta biết nếu cô ta ở đó, Ninh Tri sẽ không dễ dàng đưa ngọc ấn nhỏ ra.

“Mẹ, thế nào rồi, lấy được chưa?” Lâm Điềm Điềm lộ vẻ lo lắng.

“Đừng lo lắng, nó ở đây.” Mẹ Lâm lấy chiếc hộp nhỏ từ sau lưng ra.

Lâm Điềm Điềm lập tức mở chiếc hộp nhỏ ra, thứ bên trong quả thật là ngọc ấn nhỏ mà cô ta đã từng thấy: “Ninh Tri quả thật sẽ nghe lời mẹ.”

Mẹ Lâm mỉm cười: “Cuối cùng, không uống phí công nuôi dưỡng con bé.”

Bà ấy dừng lại: “Nhưng mà, vừa rồi con bé lau mồ hôi cho mẹ, mẹ không biết khăn giấy trên tay con bé có bị dính gì không. Liệu con bé có phát hiện mẹ đang giả vờ bị bệnh không.”

Lâm Điềm Điềm không cho là đúng: “Bây giờ ngọc ấn nhỏ đang ở chỗ chúng ta, cho dù con bé phát hiện manh mối, vậy thì sao?”

Mẹ Lâm cảm thấy những lời nói của con gái mình có lý, tâm bà ấy vừa nhắc đến ngay lập tức bị dập tắt.

“Mẹ, hai ngày nay con đã cho người điều tra rồi. Ngọc ấn nhỏ này có thể là người nhà họ Ninh ở Nam Thành.” Lâm Điềm Điềm tìm ảnh chụp của ông lão nhà họ Ninh, tấm ảnh này cũng giống cảnh trong giấc mơ của cô ta.

Mẹ Lâm sửng sốt: “Ý con là Nam Thành... Nhà họ Ninh?”

Phía Bắc có nhà họ Lục, phía Nam có nhà họ Ninh.

Không giống như sự tồn tại nổi bật của nhà họ Lục, những năm gần đây nhà họ Ninh rất ít xuất hiện.

“Vâng.” Lâm Điềm Điềm gật đầu khẳng định.

Trong giấc mơ của cô ta, Ninh Tri được thừa kế gia sản của nhà họ Ninh, vì vậy sự giàu có của Ninh Tri có thể so sánh với nhà họ Lục.

Mẹ Lâm sốc đến mức không biết nói gì, trong tai là tất cả những kế hoạch mà con gái nói với bà ấy.

Khi Ninh Tri quay lại nhà họ Lục, cô rất ngạc nhiên khi thấy mẹ Lục đã xuất viện sớm hai ngày.

Người giúp việc nói với cô rằng mẹ Lục vừa từ ngoài về, vừa về phòng nghỉ ngơi, tâm tình không tốt.

Ninh Tri gõ cửa phòng mẹ Lục.

Sau khi cô đi vào, cô thấy mẹ Lục đang cầm một cuốn album ảnh.

“Mẹ, sao đột nhiên mẹ xuất viện sớm như vậy?” Cô định đợi lúc mẹ Lục xuất hiện, cô sẽ đưa Lục Tuyệt đi đón bà.

“Không sao đâu, đã tốt rồi. Chỉ cần không di chuyển, vết mổ sẽ không đau lắm.” Mẹ Lục vỗ nhẹ vào ghế bên cạnh, ý bảo Ninh Tri tới ngồi.

Hôm nay, mẹ Lục ăn mặc rất sang trọng, bộ váy màu trắng, vòng cổ hạt ngọc màu xanh đậm, bà vẫn trang nhã và xinh đẹp: “Hôm nay mẹ sẽ xuất viện để đi bái tế bà ngoại của Tiểu Tuyệt.”

Bà ngoại của Lục Tuyệt? Là mẹ của bà.

Ninh Tri yên lặng nghe mẹ Lục nói.

“Bà của Tiểu Tuyệt bị đau tim, khi Tiểu Tuyệt vào lớp 12 thì bà qua đời.” Mẹ Lục nói: “Khi bà ngã bệnh, đúng lúc chỉ có Tiểu Tuyệt ở bên.”

Vẻ mặt Ninh Tri kinh ngạc.

Cô có thể đoán được điều gì xảy ra tiếp theo.

“Con cũng biết tình trạng của Tiểu Tuyệt. Cho dù pháo nổ trước mặt nó, nó cũng sẽ không sợ hãi, cũng không nghe thấy tiếng pháo nổ ồn ào.”

Mẹ Lục nói: “Vì vậy, lúc bà ngoại bị bệnh trước mặt, nó cũng không nhìn thấy, không nghe được, không kêu người cứu.”

Ninh Tri vô thức mím môi, không biết nên nói thế nào.

“Khi biết mẹ qua đời, mẹ đã phàn nàn và căm thù. Nếu nó là một đứa trẻ bình thường, nó có thể giúp cứu người hay khóc lên khi bà ấy đổ bệnh hay không?”

“Lúc mẹ mất, nội tâm Tiểu Tuyệt đã có ngăn cách. Sau đó, mẹ mới biết được rằng đêm mẹ mất, Tiểu Tuyệt đã bỏ trốn. Chính người giúp việc đã tìm thấy nó ở góc sân. Vì ngâm nước mưa lâu, thằng bé sốt cao, gần như hôm mê bất tỉnh.”

Khi đó, bà đang bận lo tang lễ cho mẹ, trong tiềm thức tạm thời không muốn gặp con trai, nên không biết anh đã ốm nhiều ngày như vậy, cả người gầy gò gần như biến dạng.

Khoảnh khắc nhìn thấy con trai, mẹ Lục đau khổ đến mức không thể coi thường và trách móc anh được nữa.

Anh làm gì sai?

Nếu anh là người bình thường, còn có thể trách anh là máu lạnh và tàn nhẫn, nhưng Lục Tuyệt lại mắc chứng tự kỷ, ngay cả bản thân anh cũng gặp khó khăn, không biết gì, không cầu cứu, và càng không thể mong đợi anh gọi người tới cứu.

Mũi Ninh Tri có chút đau, trong lòng cũng chua xót, chuyện này có thể trách ai?

Mẹ Lục lau nước mắt trên khóe mắt: “Ai, xem mẹ hồ đồ rồi, mẹ đột nhiên nói với con một chuyện buồn như vậy.”

Ninh Tri lắc đầu: “Con muốn biết thêm về quá khứ của Lục Tuyệt.”

Những thứ này cô đều muốn biết.

Ninh Tri nói chuyện phiếm với mẹ Lục một lúc, sau khi cô trở về phòng, Lục Tuyệt đang đứng trước tủ, chọn bộ đồ anh sẽ mặc đi ngủ đêm nay.

Trước đây Ninh Tri đã mua cho anh rất nhiều bộ đồ ngủ sáng màu với nhiều họa tiết khác nhau, mỗi đêm anh đều thay đổi.

Ngay khi Ninh Tri đi vào, anh vô thức quay đầu lại nhìn cô.

Bây giờ Lục Tuyệt đã tiến bộ rất nhiều, bây giờ nghe tiếng bước chân anh sẽ phản ứng lại.

Ninh Tri bước tới, cô chọn một bộ pijama màu xanh đậm có rất nhiều họa tiết con cá màu xanh đậm trong tủ quần áo của anh: “Tối nay mặc cái này đi.”

Đối với Lục Tuyệt, anh không thích màu xanh đậm lắm, bởi vì màu này hơi tối, nhưng lại có rất nhiều hoa văn trên đó, khiến anh gần như miễn cưỡng chấp nhận được.

Lục Tuyệt cầm lấy bộ đồ ngủ mà Ninh Tri đã chọn cho anh rồi đi tắm.

Khi anh từ phòng tắm đi ra, Ninh Tri lôi anh đến phòng quần áo bên cạnh: “Đến lượt anh giúp tôi chọn, anh thích tôi mặc cái váy nào?”

Lục Tuyệt liếc nhìn quần áo trước mặt qua cửa kính thủy tinh, mím môi không trả lời.

Ninh Tri ngẩng đầu, kiễng chân lên, ghé sát vào lỗ tai anh, lặp lại: “Anh thích tôi mặc váy nào?”

Hơi thở ấm áp phả vào tai, ngứa ngáy khó chịu, Lục Tuyệt nhanh chóng chỉ vào một cái váy.

Ninh Tri nhìn vào thì thấy đó là chiếc váy cô mới mua, màu hồng hoa anh đào, phía trên có những bông hoa đào nhỏ màu hồng, tươi tắn và nữ tính.

Cô cười đến híp mắt: “Được rồi, tối nay tôi sẽ mặc váy này.”

Mặc chiếc váy do Tuyệt Tuyệt chọn, đến gặp Tiểu Tuyệt Tuyệt.

Lục Tuyệt cố chấp và một lòng, ngay cả sữa tắm còn hơn mười năm, thẩm mỹ của anh từ nhỏ đến lớn đều không thay đổi.

“Anh cao quá, cúi đầu xuống.” Ninh Tri nói.

Lục Tuyệt ngoan ngoãn cúi đầu, yên lặng nhìn cô.

Anh vừa mới tắm xong, trên người có mùi sữa tắm thoang thoảng, dễ ngửi, trên người đang mặc bộ đồ ngủ màu xanh đậm có trang tria con cá mà Ninh Tri giúp anh chọn lúc nãy, tóc ngắn rối tung, khuôn mặt tuấn tú, đẹp trai dễ thương không thể tả.

Hôm đó hôn môi anh, cuối cùng có 150 mặt trời nhỏ, cộng với 9 mặt trời nhỏ trong kho nhỏ của cô, bây giờ cô ấy có tổng cộng 159 mặt trời nhỏ.

So với trước đây, cô đã giàu, tuy nhiên, 159 mặt trời nhỏ không đủ để cô xuyên lại.

Dù sao, lần này cô cần tiêu thụ ít nhất 200 mặt trời nhỏ.

“Muốn hôn không?” Ninh Tri hỏi anh.

Đôi mắt đẹp như hoa đào của Lục Tuyệt sáng lên, lông mi khẽ run lên: “Muốn.”

Ninh Tri cong môi, cô đặt tay lên vai anh: “Vậy thì anh phải cố gắng hơn nữa.” Sinh ra nhiều mặt trời nhỏ một chút nữa.

Lục Tuyệt bất lực dựa lưng vào tủ trong phòng quần áo, cúi đầu để cho Ninh Tri hôn lên môi mình mà cắn.

Ninh Tri có chút xấu, chỉ cần không đi vào.

Mặt trời nhỏ thứ mười.

Mặt trời nhỏ thứ hai mươi.

...

Mặt trời thứ sáu mươi.

Cô còn muốn nhiều hơn một chút, cô buộc phải dừng lại. Phản ứng cơ thể Lục Tuyệt quá rõ ràng, anh thực sự quá thành thật.

Ninh Tri đỏ mặt, hơi rút lui, khuôn mặt trắng lạnh tuấn tú của Lục Tuyệt đỏ bừng, đôi mắt anh vừa đen vừa sáng nhìn cô.

“Tri Tri, còn...” Lục Tuyệt khao khát.

“Ngủ.” Ninh Tri ngắt lời anh, nắm tay kéo anh ra khỏi phòng quần áo.

Lục Tuyệt cúi đầu, lặng lẽ đi đến bên cạnh Ninh Tri, anh giống như một con thú sữa nhỏ chưa được chủ nhân cho ăn no bụng, rất đáng thương.

Đêm càng ngày càng tối.

Sau khi Ninh Tri đợi Lục Tuyệt ngủ say, cô mặc lại chiếc váy anh chọn vừa rồi, mang giày vào, lại nằm xuống giường.

Cô gọi Bá Vương: “Cậu thực sự cần 200 mặt trời nhỏ?”

Bá Vương: “Đúng vậy, chủ nhân.”

Ninh Tri: “Lần này xuyrn lại, sau này sẽ không có nhiều điểm thời gian đột nhiên xuất hiện, đúng không?”

Bá Vương nhanh chóng nói: “Chủ nhân, cái này tôi không thể trả lời cô.”

Ninh Tri nhịn không được xem thường nó: “Cậu làm được gì?”

Tiếp theo, Ninh Tri đưa 200 mặt trời nhỏ cho Bá Vương, chỉ còn lại 19 mặt trời nhỏ kho nhỏ của cô.

Khi mở mắt ra, Ninh Tri đã nhìn thấy trước mặt một mảng lờ mờ.

Cô chớp mắt, nhìn thấy hình dáng mơ hồ của người thanh niên.

“Lục Tuyệt.”