Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 4




Rời khỏi phòng làm việc, Ninh Tri xuống lầu gặp Lâm Điềm Điềm.

Đối phương mặc váy màu vàng tươi, bây giờ làn da của cô ta trắng nõn, hoàn toàn có thể khống chế được màu sắc chói lọi như vậy.

Trong trí nhớ của cô, trước khi Lâm Điềm Điềm cướp đi hào quang, làn da ban đầu của cô ta cũng được coi là trắng, nhưng không trắng nõn mịn màng, dịu dàng không tỳ vết như vậy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hào quang thực sự là một thứ tốt.

Chẳng lẽ Lâm Điềm Điềm muốn cướp lấy hào quang, tham lam lấy đi hết vầng hào quang của nguyên chủ.

“Tiểu Tri.” Ánh mắt Lâm Điềm Điềm rơi trên tay Ninh Tri, nhìn thấy cô đang cầm một chiếc đĩa sứ màu trắng, lập tức nói: “Chị nghe người giúp việc nói, em xuống bếp nấu đồ ăn cho Lục Tuyệt?

“Có vấn đề gì không?” Ninh Tri nhìn Lâm Điềm Điềm, cô vừa mới lấy lại được 2% hào quang, nhưng đối phương dường như không biết.

“Hai ngày nay em xảy ra chuyện gì vậy? Sao chị thấy thái độ của em đối với Lục Tuyệt dường như đã thay đổi.” Ánh mắt Ninh Tri dường như cũng thay đổi, Ninh Tri như vậy khiến cô ta cảm thấy không chắc chắn.

“Cô cũng đã thay đổi.” Ninh Tri đến gần Lâm Điềm Điềm và mỉm cười nói: “Tôi phát hiện hôm nay cô có hơi đen một chút.”

Cô lấy lại một chút hào quang, Lâm Điềm Điềm cũng ít hơn một chút, nhưng thay đổi quá ít, Lâm Điềm Điềm không nhìn ra mà thôi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nụ cười của Lâm Điềm Điềm nhạt đi một chút: “Tiểu Tri, đừng làm loạn hay nói đùa nữa.” Cô ta nói với Ninh Tri bằng một giọng ấm áp: “Hôm qua, một thương gia sản phẩm chăm sóc da của thương hiệu lớn đã gọi điện cho quản lý, muốn tìm chị làm người đại diện.”

Đây là thực lực để cô ta đánh vào mặt Ninh Tri.

Ninh Tri gần đây không soi gương sao?  Cô không nhận ra mình bây giờ trông như thế nào, so với cô ta còn kém bao xa sao?

Ninh Tri mỉm cười.

Chống lại ánh mắt nghi ngờ của Lâm Điềm Điềm, cô nói: “Tôi chợt nhớ ra một chuyện buồn cười, một tên ăn trộm chạy đến chỗ chủ nhân và khoe món đồ mà cô ấy trộm được đẹp và hữu dụng như thế nào, đồng thời còn cười nhạo chủ nhân bị trộm đồ thật ngu ngốc, không thể bảo vệ được của cải.”

Lâm Điềm Điềm: “Em đang cười đểu ở đây sao?”

“Đó không phải là cười đểu.” Ninh Tri nhìn Lâm Điềm Điềm một cái đầy ẩn ý: ​​“Đó là sự thật.”

Lâm Điềm Điềm luôn cảm thấy những lời của Ninh Tri có ý nghĩa khác.

Nhìn Ninh Tri rời đi, cô ta chạm vào mặt dây chuyền trên cổ mình, cái chạm ấm áp khiến nội tâm cô ta bình tĩnh lại.

...

Ninh Tri bây giờ đã là sinh viên đại học năm 3, nửa năm trước cô và Lục Tuyệt ra nước ngoài đăng ký, vì là yêu cầu của nguyên chủ nên nhà họ Lục không thông báo ra ngoài, người trong trường cũng không biết cô gả cho nhà họ Lục.

Chương trình học năm ba tương đối ít, Ninh Tri rất vui vì chuyên ngành của nguyên chủ giống chuyên ngày của cô lúc chưa tới đây, sau một buổi chiều, cô coi như nhẹ nhõm.

Tan học, tài xế nhà họ Lục đã đợi sẵn ở cổng trường.

Ngay cả một chiếc xe sang trọng màu đen lặng lẽ đỗ sang một bên cũng thu hút rất nhiều sự chú ý.

Ninh Tri lên xe, cô hỏi tài xế: “Chú Trần, hôm nay Lục Tuyệt có sao không?”

Tuy cô biết nếu Lục Tuyệt xảy ra chuyện gì, mẹ Lục sẽ gọi nhưng cô lắm miệng hỏi thêm một câu, dù sao, sự thay đổi của một người cần bắt đầu từ những việc nhỏ nhất.

Chú Trần có hơi ngạc nhiên khi thấy Ninh Tri chủ động quan tâm đến nhị thiếu gia, hơn nữa cô có vẻ vui vẻ hơn trước: “Thiếu gia Lục Tuyệt hôm nay rất tốt.”

Xe đi qua một cửa hàng tráng miệng, Ninh Tri biết ý bảo chú Trần dừng lại.

Khi quay lại xe, trên tay cô còn cầm theo hai chiếc hộp nhỏ tinh xảo.

Hôm nay nhà họ Lục có khách, mẹ Lục có một em gái, bà ấy dẫn theo đứa con nhỏ đến nhà họ Lục làm khách.

Trước sự chào hỏi hào phóng của Ninh Tri, em gái của mẹ Lục là Tống Nhu cũng có chút giật mình. Lúc Ninh Tri lên lầu, bà ấy cười hỏi mẹ Lục: “Có phải chị dạy dỗ đứa con dâu nhỏ này một phen không?”

Tống Nhã nhấp một ngụm trà: “Chị là người sẽ đặt ra quy tắc cho con dâu của mình sao?”

“Em biết chị không phải.”

Tình cảm của Tống Nhã và Tống Nhu từ khi còn nhỏ đã rất tốt, bà không sợ bị cười nhạo: “Em cũng biết rằng cuộc hôn nhân của Ninh Tri khác nhau, mặc dù nói con bé nhận tiền rồi mới nguyện ý kết hôn, nhưng lúc đó chị cũng đã thảo luận tốt với gia đình con bé rồi, trong vòng hai năm, tình trạng của Tiểu Tuyệt không cải thiện, hai người không có con, nhà họ Lục sẽ để Ninh Tri rời đi.”

Tống Nhu không đồng ý: “Có thể gả vào nhà học Lục là phúc khí của Ninh Tri, nếu không với xuất thân không cha không mẹ của con bé, con bé làm sao có cơ hội gả vào nhà họ Lục được. Cơ hội dính dáng còn không có.”

“Khi kết hôn với Tiểu Tuyệt, con bé đã không chân thành. Hơn nữa, bệnh tự kỷ của Tiểu Tuyệt bây giờ càng ngày càng nghiêm trọng. Trái tim của con bé hoàn toàn không ở nhà họ Lục, giữ lại cũng vô ích.”

Tơi bây giờ, mẹ Lục luôn biết về tình hình của con trai mình, lúc trước mong Ninh Tri gả tới đây, cô là hy vọng duy nhất, đồng thời bà cũng vô cùng hy vọng Ninh Tri có cơ hội sinh ra một đứa trẻ.

Bây giờ đã nửa năm trôi qua, bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt vẫn không cải thiện, Ninh Tri chán ghé con trai của bà, đừng nói là đứa nhỏ, bây giờ hai người còn không ngủ chung một giường.

Bà đã cố gắng ngỏ ý với Ninh Tri nhưng không có hiệu quả, dù sao đây cũng là chuyện của Ninh Tri và Lục Tuyệt, nếu một trong hai người không hợp tác thì không thể có con được.

Tống Nhã thở dài: “Nếu tình trạng của Tiểu Tuyệt nghiêm trọng hơn, cũng không thể để Ninh Tri cả đời ở nhà họ Lục một cách vô ích.”

Tống Nhu biết chị gái mình bề ngoài thích làm dáng, lạnh lùng nhưng thực ra lại là người thông tình đạt lý hơn ai hết: “Nếu tất cả phu nhân nhà hào phú đều đại nghĩa rõ ràng như chị, tất cả con dâu đều rơi vào tổ ấm của hạnh phúc.”

Ninh Tri không biết mẹ Lục đang nói về mình, cô xách chiếc hộp nhỏ lên lầu, trực tiếp đi vào thư phòng.

Trong hai ngày qua, cô phát hiện ra rằng mỗi ngày Lục Tuyệt sẽ làm những việc lặp đi lặp lại và cố định thời gian. Lúc này, anh hẳn đang đánh máy tính trong thư phòng.

“khủng long bạo chúa, chúng ta không thể chơi với những kẻ ngu ngốc, chúng ta sẽ trở nên ngu ngốc.” Thư phòng khép lại, một giọng nói của một cậu bé từ bên trong truyền ra.

“Một kẻ ngốc không biết nói.”

“Không ai thích một kẻ ngốc.”

“Kẻ đần ngu xuẩn, ngu ngốc, ngu ngốc.”

“Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc...”

Ninh Tri đẩy cửa ra và cắt ngang tiếng ngâm nga của cậu bé.

Cô bước vào và nhìn thấy một cậu bé hơi mập đang đứng trước bàn làm việc của Lục Tuyệt, trên tay cầm một con khủng long bạo chúa màu xanh, khuôn mặt nhiều thịt nhìn Lục Tuyệt với vẻ khinh thường.

“Vừa rồi em nói ai là kẻ ngốc vậy?” Cậu bé này hẳn là con trai của Tống Nhu, em họ của Lục Tuyệt.

Đứa nhỏ tên là Diệp Trí Cao, rất thông minh, cậu bé biết lời của mình nói với Lục Tuyệt không phải là chuyện tốt, bây giờ bị người lớn chất vấn, cậu bé đương nhiên không cam lòng trả lời.

Ninh Tri cố ý nhăn mặt: “Em gọi là bánh dừa? Vừa rồi em nói là kẻ đần không biết nói, nếu em không nói, chị sẽ coi em như kẻ đần.”

Diệp Trí Cao mím cái miệng nhỏ nhắn, bập bẹ nói: “Tôi không phải nói anh ấy.” Cậu bé duỗi ngón nhỉ ra chỉ vào Lục Tuyệt.

Trước máy vi tính, Lục Tuyệt mặc áo len đỏ không hề phản ứng gì, anh tiếp tục gõ bàn phím, ánh sáng từ màn hình chiếu vào khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng, đẹp trai quyến rũ của anh.

Ninh Tri đẩy bàn tay nhỏ đang chỉ vào người của Lục Tuyệt: “Trẻ con không được phép lỗ m/ãng hay nói lung tung, anh ấy là anh họ của em.” Mắng Lục Tuyệt là đồ ngốc, với tư cách là vợ, xem cô làm cái gì?

Diệp Trí Cao ôm chặt khủng long bạo chúa và nói với Ninh Tri: “Mọi người đều nói anh ấy là một kẻ ngốc. Anh ấy giống kẻ ngốc trong lớp của tôi. Cậu ấy không nói chuyện, không có bạn học nào muốn làm bạn với cậu ấy.”

Ninh Tri cảm thấy đứa nhỏ này thực sự không đáng yêu chút nào.

Cô đi đến giá sách và lấy một khối Rubik trên đó xuống.

Ninh Tri cố tình làm lộn xộn khối Rubik, cô hỏi Diệp Trí Cao: “Em có biết đây là cái gì không?”

Đứa nhỏ gật đầu: “Khối Rubik, cô giáo có dạy chúng tôi chơi.”

Cô giáo nhà trẻ dạy chúng chơi khối Rubik.

Ninh Tri đưa khối Rubik đến trước mắt Lục Tuyệt, cô ghé sát vào tai anh nói nhỏ: “Lục Tuyệt, anh có thể giúp tôi khôi phục khối Rubik này được không?”

Bàn tay gõ bàn phím dừng lại, môi mỏng của Lục Tuyệt hơi mím lại, anh cầm lấy khối Rubik trong tay Ninh Tri.

Giây tiếp theo, Ninh Tri và Diệp Trí Cao chưa kịp phản ứng, họ chỉ cảm thấy ngón tay mảnh khảnh của Lục Tuyệt nhanh đến mức xuất hiện ảo ảnh, chưa đầy hai mươi giây, khối Rubik đã được khôi phục như cũ.

Lục Tuyệt khàn giọng nói: “Trả lại khối Rubik cho cô.”

Khối Rubik đã được xoay lại, cho cô.

Ninh Tri bị sốc, cô nhìn thấy một khối Rubik trên giá sách, biết rằng Lục Tuyệt chắc chắn sẽ chơi nó, nhưng cô không ngờ anh lại là vua.

Cô kiềm chế bản thân, đảo mắt nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của Diệp Trí Cao kinh ngạc mở ra.

Ninh Tri nhìn từ trên cao xuống, cô tự hào hỏi anh chàng nhỏ bé: “Cô giáo của em chơi khối Rubik giỏi như vậy sao?”

Diệp Trí Cao lắc đầu.

“Em cũng thấy rồi, anh họ của em lợi hại hơn cả giáo viên, làm sao có thể ngốc được?” Ninh Tri nói với cậu bé: “Anh họ em không thích nói chuyện, không phải vì anh ấy ngốc, mà vì anh ấy quá thông minh, không muốn nói chuyện với những kẻ ngốc.”

“Anh ấy không nói chuyện với em vì anh ấy nghĩ rằng em là kẻ ngốc.”

Diệp Trí Cao bực bội bĩu môi: “Tôi không ngu ngốc.”

“Nhìn em, em sẽ cảm thấy khó chịu khi bị người khác coi là kẻ ngốc.” Tay Ninh Tri ngứa ngáy, véo véo khuôn mặt non nớt của cậu bé: “Nếu em gọi anh họ là đồ ngốc, anh ấy cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu.”

Diệp Trí Cao cúi đầu thật thấp.

Ninh Tri đi khóa cửa thư phòng lại.

Sau đó, cô mở hai chiếc hộp nhỏ vừa mua ở cửa hàng đồ tráng miệng, trong đó có những chiếc bánh nhỏ tinh xảo.

Mùi hương ngọt ngào quyến rũ tản ra thư phòng, ánh mắt Diệp Trí Cao bị bánh ngọt hấp dẫn.

Ninh Tri đặt một chiếc bánh trước mặt Lục Tuyệt, cô nói với anh: “Học xong tôi đi ngang qua cửa hàng tráng miệng này, thấy rất nhiều người đang xếp hàng. Tôi đặc biệt mua cho anh nếm thử.”

Hôm nay cô phải đi học, không có thời gian làm đồ ăn cho anh nên cô chỉ có thể mua về, không biết có thể làm cho anh vui để thu mặt trời nhỏ được không.

Lục Tuyệt nhanh chóng liếc nhìn cô.

“Mau ăn đi.” Ninh Tri nhét cái dĩa nhỏ vào tay anh.

Lục Tuyệt buồn bực ăn.

Thằng nhỏ ở đối diện nuốt nước miếng, ánh mắt to đen láy dán chặt vào bánh ngọt, không nhúc nhích.

Ninh Tri cười híp mắt: “Bánh ngọt ở tiệm tráng miệng này rất nổi tiếng. Bơ béo ngậy, có vị sô cô la thơm phức, trái cây giòn...”

Cậu bé lại nuốt nước miếng, bàn tay mũm mĩm ôm chặt lấy khủng long bạo chúa, cậu bé rất muốn ăn, khủng long bạo chúa nhất định cũng muốn ăn.

Ninh Tri cố ý dùng dĩa gắp một miếng nhỏ, đưa tới trước mặt Diệp Trí Cao: “Thơm không?”

Chàng trai nhỏ thành thật gật đầu: “Thơm.”

Ninh Tri xấu như quỷ: “Thơm cũng không cho em ăn.”

Diệp Trí Cao ôm khủng long bạo chúa, trợn tròn mắt.

“Muốn khóc sao?” Ninh Tri hỏi cậu bé.

Diệp Trí Cao mím miệng nhỏ.

Ninh Tri còn hiểm ác hơn xã hội: “Khóc cũng không cho em ăn.”

Cô ấy quá bảo vệ những thiếu sót của mình, người đã yêu cầu anh ta gọi Lục Tuyệt là một kẻ ngốc