Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 36




Đột nhiên bị đè xuống, đầu óc Ninh Tri có chút choáng váng, lại chóng mặt.

Cô nhìn Lục Tuyệt bên trên cười: “Anh nặng quá, đè chết tôi.”

Ngực của người đàn ông rộng và nặng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Tuyệt trừng mắt, không có dời đi, cũng không muốn dời đi, anh kề cổ lên môi cô, giọng nói trầm thấp như cầu xin: “Còn cắn.”

Anh cảm thấy rất thoải mái.

Trước mặt Lục Tuyệt mặt mày sạch sẽ, ánh mắt khao khát, giống như một con chó con không thể chờ đợi, cần được xoa dịu: “Tri Tri cắn, tôi.”

Không thể không nói, anh ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ xinh đẹp cùng yết hầu gợi cảm, quả thực khiến người ta muốn làm càn.

Hiện tại Ninh Tri là một người làm càn.

“Cắn anh, cắn anh, anh phải sản sinh ra nhiều mặt trời nhỏ.” Ninh Tri sờ sờ tóc mái ngoan ngoãn của Lục Tuyệt, những mặt trời nhỏ trong khung không ngừng hướng về phía cô.

Cô chủ động nghiêng người về phía trước, đôi môi hơi hé mở, cô bắt đầu cọ xát lung tung.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Tuyệt nắm chặt tay của Ninh Tri, cố gắng đẩy Ninh Tri về phía mình, tham lam đòi hỏi nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

Ban đêm, ánh trăng buông xuống ban công, xung quanh thật yên tĩnh.

Lúc Ninh Tri tỉnh lại, hai mắt thâm quầng, đầu cô còn hơi choáng váng, cô nhớ lúc chiều đã uống rượu với Hoắc Hiểu Nguyệt, lúc sau cô say?

Cô chớp mắt, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, cô dần dần thích ứng với ánh sáng mờ ảo trước mặt.

Lục Tuyệt đâu?

Ninh Tri đang định đứng dậy thì tay cô đột nhiên chạm vào thân thể ấm áp bên cạnh.

Cô quay đầu lại nhìn, trong bóng tối lờ mờ lập tức bắt gặp một đôi mắt sáng ngời ướt át.

Xung quanh tối đến mức cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của Lục Tuyệt, cô hỏi anh: “Tôi ngủ lâu chưa?”

Vốn dĩ lúc chiều định đưa Lục Tuyệt đi chơi, nhưng không ngờ cô lại say rượu ngủ đến tối mịt.

Ninh Tri có chút xấu hổ: “Bây giờ mấy giờ rồi? Tôi đưa anh xuống tầng ăn tối.”

Lục Tuyệt mím môi, ừ một tiếng.

Ninh Tri vươn tay bật đèn bàn bên cạnh giường, ánh sáng ấm áp sáng lên, làm mờ dần bóng tối trong phòng.

Lúc này Ninh Tri mới nhìn rõ Lục Tuyệt đang nằm trên giường.

Tóc trên trán rối tung, hai mắt ướt át sáng ngời, mí mắt mỏng ửng hồng, da cổ hằn lên vết đỏ dễ thấy, thậm chí cả bộ quần áo thể thao màu đỏ trên người cũng nhăn lại.

Anh như bị bắt nạt một lần nữa, cực kỳ đáng thương.

Ninh Tri:...

Khi ssa rượu, cô có làm gì quá chuyện với anh không?

Mẹ kiếp, cô thật cặn bã?

Ninh Tri cũng nhìn thấy yết hầu của Lục Tuyệt có dấu răng nhẹ!

Nhìn đôi mắt sạch sẽ đờ đẫn của Lục Tuyệt, mặt Ninh Tri nóng lên, lỗ tai nóng bỏng, cô thật là nghiệp chướng nặng nề.

Ninh Tri cười cười xin lỗi Lục Tuyệt, cô không cố ý!

Nhìn vào kho nhỏ của cô, Ninh Tri gần như bị ánh nắng vàng đang xếp hàng kia làm cho mờ mắt.

Nhìn xung quanh, những mặt trời nhỏ chen chúc nhau, tỏa sáng lập lòe, thật khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Ninh Tri đại khái đếm một lần, trước đó, cô có 40 mặt trời nhỏ, nhưng bây giờ, khi cô say rượu, cô đã có thêm 50 mặt trời nữa.

Bây giờ cô thực sự nắm giữ chín mươi mặt trời nhỏ!

Làm thế nào mà cô có được nhiều mặt trời nhỏ như vậy?

Ánh mắt Ninh Tri lại rơi vào cổ Lục Tuyệt, những vết đỏ và dấu răng đó rất bắt mắt, Ninh Tri biết rõ, Lục Tuyệt sẽ không phản kháng, anh chỉ có thể nghe lời để tùy cô bắt nạt.

Ninh Tri cảm thấy rất áy náy, cô đau lòng đưa tay chạm vào vết răng trên cổ Lục Tuyệt, cảm giác được đối phương căng thẳng, cô hạ giọng: “Tôi xin lỗi, tôi cắn anh sao?”

Đầu ngón tay mát lạnh lướt trên da thịt anh, Lục Tuyệt nhớ tới buổi chiều khi anh cầu xin Ninh Tri, cô đã hôn và g/ặm cắn anh.

Lông mi dài của anh khẽ run lên, che đi đôi mắt sáng ngời ướt át của Lục Tuyệt, giọng nói khàn khàn có chút trầm: “Không đau tôi.”

Anh không đau.

Dấu vết trên cổ Lục Tuyệt rất rõ ràng, Ninh Tri tìm kem nền dạng lỏng rồi thoa một lớp dày lên người anh, miễn cưỡng che đi.

Đã đến giờ ăn tối, buổi tối khách sạn phục vụ tiệc tự chọn.

Trong đại sảnh, Ninh Tri gặp rất nhiều bạn học cấp ba của Lục Tuyệt.

Ninh Tri đưa Lục Tuyệt đến bên cạnh cửa sổ, góc ở đây rất tốt, gần như có thể nhìn ra quang cảnh ban đêm của toàn bộ khu nghỉ dưỡng.

“Anh muốn ăn gì? Tôi đi lấy.” Ninh Tri nói.

Lục Tuyệt chớp mắt, nhưng không trả lời.

“Được rồi, tôi sẽ gọi.” Sau một thời gian dài như vậy, Ninh Tri đại khái hiểu được khẩu vị của Lục Tuyệt, anh rất kén ăn, nếu không thích sẽ không bao giờ ăn.

“Vậy anh đợi tôi ở đây một lát, tôi đi lấy đồ ăn tới đây.” Cân nhắc đám đông trong khu ăn uống, cô không đưa anh đến đó.

Lục Tuyệt rũ mắt xuống, thắt lưng cao ngất ngồi ngay ngắn, tỏ vẻ anh sẽ không đi lung tung.

Lúc này Ninh Tri mới rời đi.

Tuy nhiên, không lâu sau khi Ninh Tri rời đi, một bóng người mặc váy màu đỏ in hoa bước đến, ngồi xuống trước mặt Lục Tuyệt.

“Này, Lục Tuyệt.” Người phụ nữ vén tóc ra sau tai, mỉm cười quyến rũ: “Anh ở một mình à? Chà, tôi cũng ngồi một mình.”

Lục Tuyệt coi như không nhìn thấy người phụ nữ trước mặt, không đáp lại lời nào.

Buổi trưa, sau khi bị Hoắc Hiểu Nguyệt tát, Lý Lỵ chuẩn bị rời đi.

Nhưng nghĩ lại, nếu cô ta đột ngột rời đi, mọi người sẽ nghĩ cô ta thế nào? Hơn nữa, cô nhìn thấy Hoắc Hiểu Nguyệt đã uống say đến không biết gì, được dìu vào phòng, ít nhất đến ngày mai cô ta mới có thể tỉnh lại.

Cô ta quyết định tạm thời không rời đi.

Cô ta có việc quan trọng hơn phải làm, đương nhiên cô ta không muốn rời đi sớm như vậy.

Lý Lỵ nhìn Lục Tuyệt, phải nói rằng Lục Tuyệt tuy mắc chứng tự kỷ nhưng lại vô cùng đẹp trai, khuôn mặt đẹp hơn hẳn những người đàn ông trung niên béo ục ịch khác.

Cô ta nhìn Lục Tuyệt từ trên xuống dưới, theo kinh nghiệm của mình, Lý Lỵ đoán rằng Lục Tuyệt vẫn ở đó.

Người đàn ông này thực sự là kho báu.

Lúc trước khi cô ta học cùng lớp với anh, Hoắc Hiểu Nguyệt lên giọng theo đuổi Lục Tuyệt, cô ta ở sau lưng nói xấu mắt nhìn người của Hoắc Hiểu Nguyệt kém, lại thích một kẻ ngốc.

Bây giờ, cô ta mới thấy lúc đó mình thật ngu ngốc, không biết nắm bắt cơ hội.

Một người đàn ông có tiền, có nhan sắc và vóc dáng như Lục Tuyệt quả là hiếm.

Lý Lỵ nhìn chằm chằm Lục Tuyệt như muốn ăn tươi nuốt sống anh: “Tớ ngồi đây cậu có phiền không?”

Lục Tuyệt không đáp lại.

Lý Lỵ vui mừng: “Nếu cậu im lặng, tớ coi như cậu cho phép.”

“Tôi không cho phép.” Ninh Tri bưng đồ ăn về, cô phát hiện Lục Tuyệt bị tới gần, đối phương là Lý Lỵ đã gây xung đột với Hoắc Hiểu Nguyệt trong phòng vệ sinh lúc trưa.

Cô không có cảm tình tốt với Lý Lỵ.

Từ cách nói chuyện, cách cư xử và hành vi sau lưng vạch trần vết sẹo của người khác của đối phương, Ninh Tri cảm thấy ghê tơmt.

“Tôi và Lục Tuyệt là bạn học cấp ba. Tôi muốn nói chuyện với cậu ấy. Vừa rồi Lục Tuyệt không phản đối việc tôi ngồi đây.” Lý Lỵ nhìn Ninh Tri.

Đối phương trắng nõn dịu dàng, dáng vẻ rất nhỏ, rõ ràng là một cô gái đơn thuần ngọt ngào chưa từng ra ngoài xã hội, người như vậy tốt nhất là nên lừa gạt.

“Tôi phản đối là được.” Ninh Tri biết Lý Lỵ không thích ánh mắt của Lục Tuyệt, chủ ý của cô ta rất rõ ràng.

Buổi trưa, cô đã tự giới thiệu mình là vợ của Lục Tuyệt, lúc đó Lý Lỵ cũng nghe thấy. Bây giờ Lý Lỵ đang tỏ ra rất thích một người đàn ông đã có gia đình, là có ý gì?

Lý Lỵ lại cười v/uốt ve tóc của mình: “Lục Tuyệt, ở nhà không phải cậu làm chủ sao?”

Lý Lỵ biết đàn ông muốn thể diện nhất là khi ở bên ngoài, mặt mũi lớn hơn trời, nhất định sẽ khoe khoang địa vị trong gia đình của mình.

Cho dù Lục Tuyệt mắc chứng tự kỷ, anh cũng là đàn ông, chỉ cần là đàn ông, sẽ rất cần sĩ diện.

Ninh Tri nghĩ mà thấy buồn cười, Lý Lỵ này đang châm ngòi quan hệ của cô với Lục Tuyệt sao? Cô ta lấy tự tin ở đâu vậy?

Cô ngồi xuống bên cạnh Lục Tuyệt, dựa vào bên cạnh anh, hỏi anh: “Tôi thấy phiền nếu có người quấy rầy tôi và anh ăn cơm, anh thì sao?”

Lục Tuyệt nhướng mắt nhìn Ninh Tri: “Tôi cũng phiền.”

Cô thấy phiền, tôi cũng thấy phiền.

“Lý tiểu thư, cô đã nghe chưa? Cô đang cản trở tâm trạng ăn uống của chúng tôi.” Ninh Tri không chút lưu tình, có người vừa ý Lục Tuyệt, lời của cô có thể khách chính, chính là thánh mẫu.

Lý Lỵ vốn tưởng rằng Ninh Tri dáng vẻ nhỏ nhắn, xinh đẹp như hoa trong nhà kính, tính tình mềm mại, không ngờ đối phương lại là hoa có gai, rất mạnh mẽ.

Cô hít một hơi thật sâu, cầm túi đứng dậy.

“Chờ một chút.” Ninh Tri ngăn Lý Lỵ lại, khóe miệng cong lên, chậm rãi cảnh cáo Lý Lỵ: “Nếu cô không biết tự lượng sức mình, tiếp tục ngấp nghé Lục Tuyệt làm mấy chuyện ngu xuẩn, tôi cam đoan, cô sẽ hối hận đến phát khóc.”

Nhìn thoáng qua cô có thể thấy Lý Lỵ là một người có dã tâm, nhưng tham vọng của cô ta lại không được sử dụng đúng cách.

Ninh Tri cũng không muốn lãng phí thời gian để giảng giải cho đối phương, thuyết phục đối phương không nên làm tì/nh nhân, trực tiếp chấn chình cô ta, thoải mái hơn.

Lý Lỵ nhìn vào ánh mắt của Ninh Tri phía sau, phía sau lưng đột nhiên cảm thấy lạnh.

Cô ta chợt nhận ra Ninh Tri trước mặt không phải là một đứa con gái nhà giàu không có đầu óc như Hoắc Hiểu Nguyệt.

Lý Lỵ không trả lời, sắc mặt khó coi rời đi.

Ninh Tri ậm ừ, cô dựa vào bên cạnh Lục Tuyệt, không nhịn được véo mặt anh: “Hiện tại tôi mới phát hiện ra, gương mặt này cuat anh thu hút ruồi rất tốt.”

Lục Tuyệt ngây người chớp mắt, anh chậm rãi đáp lại, lặp lại những gì đã nói trước đó: “Nghe Tri Tri.”

Ninh Tri sửng sốt một hồi, cảm giác khó chịu trong ngực lập tức biến mất, cười nói: “Nhớ kỹ lời anh nói, nghe lời tôi nói.”

“Tôi nhớ rồi.” Lục Tuyệt mím môi, vẻ mặt không biểu cảm đột nhiên trở nên nghiêm túc một chút.

Sau khi ăn xong, Ninh Tri đưa Lục Tuyệt đi dạo một vòng.

Khu nghỉ dưỡng dựa vào núi, nhiệt độ ban đêm hơi lạnh, buổi tối gió thổi qua, thổi tung mái tóc mềm mại của Ninh Tri.

Cô nắm tay Lục Tuyệt dạo bước dưới ánh trăng dịu mát, trong lòng yên bình, cô chợt phát hiện Lục Tuyệt là một người bạn đồng hành tuyệt vời.

Anh lặng lẽ tránh sang một bên, khi quay lại, nháy mắt có thể nhìn thấy anh.

Buổi tối, sau khi Ninh Tri tắm xong, cô mặc một bộ váy xinh đẹp rồi nằm trên giường, Lục Tuyệt ở bên cạnh đã ngủ say.

Cô gọi Bá Vương; “50 mặt trời nhỏ lần này?”

Nếu Bá Vương là thật thể, cậu ta đã sớm li/ếm cái miệng nhỏ của mình, chảy nước miếng: “Được rồi, thưa chủ nhân.” Ninh Tri lại liếc nhìn kho nhỏ của mình, mấy cái mặt trời nhỏ màu vàng kim, cô còn chưa cầm nóng, bất đắc dĩ, nàng đưa cho Bá Vương 50 mặt trời nhỏ.

Mặt trời nhỏ trong kho nhỏ lập tức giảm đi hơn một nửa, chỉ còn lại 40 mặt trời nhỏ.

Ninh Tri cảm thấy đau lòng một hồi.

Đây là cô vất vả bắt nạt Lục Tuyệt để đổi lấy.

Khi mở mắt ra lần nữa, Ninh Tri thấy mình đang ở trong một trường cấp ba được bao quanh bởi những học sinh mặc áo khoác dày.

Ninh Tri nhìn xuống chiếc váy không tay mỏng manh màu hồng của cô, hình như cô đang mặc sai quần áo.

Ninh Tri có một chút may mắn là cô đã hỏi bọn họ học lớp nào vào ở đâu trong bữa tiệc, bây giờ có thể có tác dụng.

Cô rất mong được gặp Lục Tuyệt ở trường cấp ba. Đối với lúc đầu, chắc hẳn cậu đã cao hơn.

Lần này, Ninh Tri dễ dàng tìm thấy lớp của Lục Tuyệt, tuy nhiên, cô không tìm thấy Lục Tuyệt trong lớp.

Bây giờ anh không ở trong lớp?

Ninh Tri đang định đi tìm ở xung quanh, cô quay lại lập tức nhìn thấy Hoắc Hiểu Dương hai chân thon dài, đang đi trên hành lang đi về phía mình.