Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 120




Trước cửa nhà họ Ninh, sau khi bảo vệ nhìn cô chủ bước nhanh ra ngoài, không lâu sau cô đã trở lại.

Bên cạnh cô chủ có một người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đỏ tươi. Tay của người kia bị trói, để mặc cho cô chủ kéo đầu kia dẫn anh đi vào.

Lúc này, nhà họ Ninh rất yên tĩnh. Ông cụ Ninh đã đi ngủ từ sớm, quản gia cũng đi nghỉ ngơi.

Lục Tuyệt đề mặc Ninh Tri kéo tay anh. Anh đi bên cạnh cô, khóe miệng kéo lên cực sâu.

Lúc sắp sửa bước vào nhà, Ninh Tri quay đầu. Cô đặt một ngón tay trước miệng, nén giọng lén lút nói với Lục Tuyệt: "Không được quấy rầy ông nội."

Trong đêm đen, cô nhìn thấy mặt trời nhỏ đang lần lượt xuất hiện trong khung tâm trạng trên đầu Lục Tuyệt. Ninh Tri cười cong mắt, cô dẫn anh về nhà mà anh vui đến như thế sao?

Nhìn gương mặt đỏ ửng và đôi mắt long lanh của người con gái, Lục Tuyệt cảm thấy cô đáng yêu chết đi được. Anh gật đầu hợp tác.

Ninh Tri nhìn vào nhà thăm dò, thấy không có ai, cô mới lén lút dẫn Lục Tuyệt lên lầu.

Hai người rất giống học sinh tiểu học trốn tiết, sợ gặp phải bố mẹ.

Lục Tuyệt của trước kia từng ở trong phòng Ninh Tri một thời gian. Nhưng đối với Lục Tuyệt hiện tại, đây là lần đầu tiên anh đến đây.

Trước đó Ninh Tri đã cho người thay đổi toàn bộ căn phòng màu hồng trở nên thanh lịch và đơn giản như hiện tại. Trong phòng có một chiếc bàn trà nhỏ, những chậu cúc nhỏ được đặt trên cửa sổ để tô điểm cho căn phòng thêm chút phong cách của thiếu nữ, hương thơm của người con gái cũng thoảng thoảng trong không khí.

Lục Tuyệt mặc bộ đồ màu đỏ tươi đứng trong căn phòng thanh lịch và đơn giản ấy, trông rất lạc quẻ.

Anh có cảm giác như bản thân là một kẻ khốn nạn, xấu xa xông vào khuê phòng của một nàng thiếu nữ vậy.

Là ác lòng tham lam, thèm muốn công chúa sống trong lâu đài đã lâu.

Trái tim anh đập dồn từng nhịp và từng bước tăng tốc.

Đây là phòng của Tri Tri.

Thật đẹp.

Nó hoàn toàn khác với căn phòng tone xám lạnh lẽo của anh.

Ninh Tri hơi sốt ruột. Nhìn Lục Tuyệt đang liên tục bắn mặt trời nhỏ, cô muốn bắt được nhiều hơn nữa.

Cô kéo đầu kia của chiếc cà vạt đang buộc cổ tay của Lục Tuyệt đến bên giường, hạ giọng chỉ huy: "Anh nằm xuống đi."

"Tri Tri?" Lục Tuyệt hơi hoang mang.

Ninh Tri thúc giục: "Nằm xuống nhanh đi. Lục Tuyệt, càng ngày anh càng chậm chạp rồi đấy." Trước lúc cô đổi ý, Lục Tuyệt đã nhanh chóng trèo lên rồi năm tháng trên giường, cầu xin cô tha cho.

Lục Tuyệt lúng túng hắng giọng một cái: "Tri Tri, anh nhìn em ngủ thôi, lát nữa anh sẽ về."

Anh hoàn toàn không coi những gì cô nói lúc say là sự thật.

Ninh Tri say rượu chẳng có chút kiên nhẫn nào. Cô thẳng thừng duỗi tay đẩy Lục Tuyệt ngã xuống giường. Cô thấy hơi đắc chí. Hiện giờ kinh nghiệm của Lục Tuyệt bằng không còn cô thì lại khác, cô không còn là người mặc cho anh chỉ huy nữa.

Giờ cô đã đổi vai cho anh. Cô có thể chỉ huy và bắt nạt anh.

Nghĩ thế, Ninh Tri đỏ bừng mặt vì kích động, là cảm giác kích thích của một tay già đời dẫn dắt ma mới.

Lục Tuyệt bị đẩy xuống giường, ngả lưng xuống ở chăn mềm mại. Giường của cô gái rất mềm, chăn mang theo mùi thơm trên cơ thể cô.

Trái tim của Lục Tuyệt như bị cào nhẹ. Anh mất kiểm soát nuốt nước bọt, giọng nói hơi khàn khàn: "Tri Tri?"

Ninh Tri cúi người, nâng hai bàn tay bị trói của Lục Tuyệt lên, đặt trên đầu anh rồi đè xuống.

Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp nhếch cười, đôi mắt ngấn nước long lanh đong đầy ý cười. Cô dỗ anh: "Anh đừng căng thẳng."

Lục Tuyệt:...

Đôi tay nhỏ bé của Ninh Tri linh hoạt cởi bỏ bộ âu phục màu đỏ của Lục Tuyệt, bởi vì hai tay bị trói, không thể cởi ra được nên cô chỉ có thể kéo áo khoác của anh sang hai bên sườn.

Lục Tuyệt mặc một chiếc áo sơ-mi trắng bên trong khiến gương mặt sáng sủa tuấn tú thêm phần lạnh lùng, xuất thần và sạch sẽ.

Cảm nhận đôi tay nhỏ bé, mềm mại như hoa của người con gái đang sờ loạn trên lồng ngực anh, đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt tối sầm. Nhịp thở của anh cũng trở nên hỗn loạn: "Tri Tri, không được đâu."

Anh tưởng cô chỉ nói linh tinh vì say rượu thôi, chứ không nghĩ sẽ làm thật.

Ninh Tri cúi đầu nhìn Lục Tuyệt từ trên cao. Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi môi cũng đỏ thắm ngon miệng. vài sợi tóc đen dính trên gương mặt trắng trẻo của cô sinh nét minh diễm và động lòng hơn cả.

Cô đè tay anh, chớp mắt thì thào: "Đàn ông không thể nói không được."

Bàn tay cô bắt đầu cởi cúc áo sơ mi anh từng chiếc từng chiếc. Yết hầu, xương quai xanh, lồng ngực dần dần được phơi bày.

Ninh Tri cong môi cúi đầu nói: "Em chuẩn bị mở quả rồi đây."

Hơi thở ấm áp phả vào trán anh, mềm mại, còn mang theo hương thơm nữa.

Sau đó, là chóp mũi anh.

Ninh Tri trông thấy gương mặt khôi ngô của Lục Tuyệt căng đến nỗi đỏ bừng, mặt trời nhỏ bắn điên cuồng trên đầu. Cô cười cong mắt, giọng điệu khẳng định: "Anh thích em hôn anh như thế này."

"Tri Tri."

Bờ môi mỏng bị cắn nhẹ một cái. Đôi tay bị trói của Lục Tuyệt bỗng siết chặt thành nắm đấm.

Sắp phát điên, sắp phát điên mất rồi.

Những cảnh tượng trong mơ, trong dầu và hiện tại khiến Lục Tuyệt hỗn loạn đến nỗi không biết đâu là mơ đâu là thực.

Mí mắt hơi mỏng đỏ lên, lông mi cũng run khẽ. Lục Tuyệt trúc trắc đáp lại cô.

Anh nếm một chút vị ngọt ngào và mềm mại.

Mặt trời nhỏ trên đầu bùng nổ, ánh vàng rực rỡ điên cuồng lao về phía Ninh Tri.

Đôi mắt Lục Tuyệt sâu thẳm ẩm ướt, dục vọng đầy tràn tuôn trào. Hai tay anh siết chặt, cơ thể căng thẳng.

"Tri Tri." Lục Tuyệt hít thật sâu, thở hổn hển. Anh ngẩng đầu, yết hầu nổi bật lại trượt lên trượt xuống toát nên sự gợi cảm vô thanh.

Mặt trời nhỏ trên đầu bắn ra càng nhiều.

Gân xanh hiện rõ trên cánh tay bị trói của Lục Tuyệt: "Tri Tri, thả tay anh ra đi."

Ninh Tri ngẩng đầu, cười như một cô nàng đểu cáng: "Không thả."

Cô nhìn Lục Tuyệt bên dưới. Đôi mắt anh ẩm ướt, mí mắt mỏng thoáng ửng hồng, gương mặt tuấn tú căng đến nỗi đỏ ửng, bờ môi mỏng cũng bị cô cắn đến nỗi thành hồng, đôi tay bị trói chặt đang giơ lên trên đỉnh đầu, chiếc áo sơ-mi trắng trên cơ thể đã nhàu nhĩ, trông anh như bị bắt nạt đến cực hạn, đáng thương và bất lực.

Ninh Tri rất kiêu ngạo. Cô lắc đầu, từ chối yêu cầu của Lục Tuyệt: "Không thả!"

Lần này cô phải làm người chủ động.

Cô nghiêng đầu, cười dịu dàng dỗ dành Lục Tuyệt: "Anh đừng sợ, thả lỏng thoải mái nào."

"Em sẽ làm nhanh thôi."

"Em sẽ nhẹ nhàng."

Lục Tuyệt:...

Quả nhiên say thật rồi, cô dành hết lời thoại của anh.

Lục Tuyệt đưa tay lên, phần thân vận sức, xoay người đổi vị trí với Ninh Tri.

Ninh Tri ngã vào ổ chăn, hoang mang chớp mắt. Ngay sau đó, cô nhìn thấy Lục Tuyệt đưa hai tay bị trói đến bên miệng. Anh cúi đầu, cắn cà vạt trên cổ tay, sau đó kéo nhẹ.

Thật sự trông gợi cảm chết đi được.

Trái tim Ninh Tri run rẩy. Đôi mắt long lanh nhìn anh ngơ ngác.

Chiếc cà vạt màu đỏ buông lỏng, rơi xuống cơ thể Ninh Tri. Lục Tuyệt quay cổ tay, tóc mái che trán, đôi mắt đen láy sâu hun hút: "Tri Tri."

Gương mặt Ninh Tri nóng rực, đỏ ửng lên. Cô cũng thẳng nuốt nước bọt, bắt đầu đòi hỏi: "Em muốn ở trên." Cô chưa từng thử bao giờ.

Lục Tuyệt nhìn cô gái với mái tóc dài tung xóa, gương mặt diễm lệ, môi đỏ răng trắng dưới thân mình. Anh cười khẽ, đôi tay to lớn siết chặt bàn tay đang toan làm loạn của cô, đưa đến bên môi hôn: "Trong cái đầu bé nhỏ của em chứa mấy chứ đồi trụy gì thế? Hửm?"

Đầu ngón tay Ninh Tri nóng lên, hơi ngứa. Có cong tay muốn rút lại.

Cô đỏ mặt, thủ thỉ nói: "Ngủ với anh."

Cô muốn nhanh chóng tìm về ký ức của Lục Tuyệt.

Ngủ với Lục Tuyệt là cách nhanh nhất để thu được mặt trời nhỏ.

Lục Tuyệt bị Ninh Tri chọc cười. Anh nhếch môi để lộ lúm đồng tiền nhạt trên đôi má, cúi đầu hôn cô một cái, nhẹ giọng dỗ dành: "Tri Tri ngoan, giờ vẫn chưa được đâu."

Ninh Tri chớp mắt, kinh ngạc nhìn Lục Tuyệt: "Anh có phải là đàn ông không thế?"

Trước kia Lục Tuyệt rất ham thích chuyện này, lúc nào cũng thích đeo bám rồi quấn lấy cô.

Bây giờ cô đã chủ động vậy rồi mà mà Lục Tuyệt lại trở thành người từ chối?

Lục Tuyệt duỗi tay kéo chăn qua đắp cho Ninh Tri.

"Anh là đàn ông nhưng giờ chưa phải lúc." Lục Tuyệt giúp cô đắp chăn ngay ngắn.

Ninh Tri:...

Cô cứ cảm thấy cảnh tượng này cực kỳ quen thuộc, cực kỳ giống cảnh lúc trước cô kéo chăn lên đắp cho Lục Tuyệt.

Ninh Tri khó chịu. Cô ngồi dậy, chăn trượt xuống người cô. Cô đang toan nổi giận thì ngay sau đó, mắt cá chân cô đã bị Lục Tuyệt giữ chặt.

Thân hình cao lớn của anh quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng giúp cô cởi giày.

Những ngón tay thon dài linh hoạt lần theo khóa, kéo quai giày xung quanh mu bàn chân.

Tâm trạng đang bồn chồn xao động của Ninh Tri bỗng bình tĩnh trở lại. Cô ngoan ngoãn cúi đầu nhìn Lục Tuyệt đang ôm chân cô, trái tim mềm nhũn: "Anh nói giờ không phải lúc, thế khi nào mới là đúng lúc?"

Đối với Ninh Tri, Lục Tuyệt và cô đã làm chuyện này vô số lần rồi nên cũng không xa lạ gì cả. Nhưng đối với Lục Tuyệt của hiện tại, anh hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, cũng không mong họ sẽ tùy tiện như thế: "Tri Tri, chờ đến lúc chúng ta kết hôn."

Ninh Tri trợn tròn mắt. Cô không khỏi duỗi tay nhéo mặt anh: "Đây là lần đầu tiên em biết anh bảo thủ như thế đấy." Cô hầm hừ, bất mãn lẩm bẩm: "Hơn nữa, sao anh biết em muốn gả cho anh?"

Lục Tuyệt cởi giày trên chân cô, cúi đầu hôn lên mu bàn chân cô rồi nói với giọng điệu chắc nịch: "Tri Tri sẽ chỉ gả cho anh thôi."

Ninh Tri đỏ mặt, muốn rút chân về: "Ai nói thế?"

Lục Tuyệt mím môi không đáp.

Anh có một cảm giác mạnh mẽ rằng vợ anh sẽ chỉ là Ninh Tri, đích thị là Ninh Tri mà thôi.

...

Hôm sau, lúc Ninh Tri thức giấc, Lục Tuyệt đã không còn trong phòng cô.

Cô được anh dỗ dành một chốc rồi ngủ mất. Cô cũng không biết đêm qua anh rời đi khi nào và bằng cách nào.

Lúc Ninh Tri xuống lầu, ông cụ Ninh đã thức dậy từ sớm, ngồi uống trà trong phòng khách.

"Chào buổi sáng, ông nội."

"Dậy rồi sao? Bữa sáng đã được chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi ăn đi." Hôm nay khí sắc của ông cụ Ninh rất tốt.

Ninh Tri bước đến đỡ ông vào phòng ăn dùng bữa.

Sau khi ăn sáng xong, Ninh Tri nghe thấy quản gia bước vào thông báo: "ông chủ, cậu chủ nhà họ Lục đến, muốn vào thăm ông."

"Nhà họ Lục?" Ông cụ Ninh gật đầu: "Dẫn cậu ta vào đi."

Ninh Tri đang ngồi bên cạnh nghe Lục Tuyệt đến bên vô cùng kinh ngạc.

Tối hôm qua anh lén lút theo cô vào phòng mà không để người nhà phát hiện. Không ngờ sáng nay anh lại quang minh chính đại trực tiếp đến thăm ông nội.

Lục Tuyệt nhanh chóng bước vào. Anh đã thay một bộ đồ khác. Bộ vest ngày hôm qua đã bị Ninh Tri làm nhàu nhĩ nên sau khi ra khỏi nhà họ Ninh, anh lập tức chạy đến khách sạn để thay quần áo.

"Chào ông nội Ninh, cháu tên là Lục Tuyệt."

Ông cụ Ninh đánh mắt nhìn một cái đã nhận ra Lục Tuyệt là chàng thanh niên luôn đi theo cháu gái của ông trong bữa tiệc tối hôm qua. Ông đánh giá Lục Tuyệt bằng ánh mắt sắc bén: "Lục Đông Chu là cha của cậu?"

Lục Tuyệt đáp đúng mực: "Đúng vậy thưa ông."

"Cậu gọi tôi là ông Ninh là được." Ông cụ Ninh không muốn bị tên nhãi này ăn hôi, đừng tưởng ban nãy ông không thấy Lục Tuyệt vừa bước vào đã nhìn cháu gái ông đầu tiên.

Thằng nhãi con lại dám mơ ước viên ngọc của nhà họ Ninh, gan lớn thật sự.

Ninh Tri ngoan ngoãn ngồi một bên, khác hoàn toàn với tiểu yêu tinh quấn lấy Lục Tuyệt để bắt mặt trời nhỏ tối hôm qua. Cô hiểu chuyện nói: "Ông nội, cháu từng nghe ông kể trước kia quan hệ giữa nhà họ Ninh và nhà họ Lục rất tốt, để anh ấy gọi ông là ông nội Ninh đi ạ, nghe cho thân thuộc."

Ông cụ Ninh luôn yêu thương cháu gái của mình. Ông sẽ không phản đối những gì mà cô nói.

"Cậu đến tìm tôi có chuyện gì?" Ông cụ Ninh hỏi Lục Tuyệt.

Lục Tuyệt liếc mắt nhìn Ninh Tri, chậm rãi trả lời: "Cháu thay ba đến thăm ông ạ."

Gương mặt ông cụ Ninh dịu đi đôi chút.

"Ngoài ra, cháu còn muốn gặp Ninh Tri nữa." Lục Tuyệt rất thành thật.

Ông cụ Ninh giận đến nỗi trừng mắt vểnh râu: "Từ khi nào mà cháu gái tôi đến lượt cậu gặp?" Thằng nhãi con háo sắc, dám tơ tưởng tới cháu gái ông ngay trước mặt

ông.

Thấy ông cụ Ninh tức giận, Ninh Tri bèn vội vàng giải thích: "Ông ơi, Lục Tuyệt là bạn trai của cháu."

Bầu không khí trong phòng sách vô cùng nghiêm túc.

Lục Tuyệt đang ngoan ngoãn đứng trước bàn đọc sách, nghe ông cụ Ninh hỏi chuyện.

Ngoài cửa, Ninh Tri đang bình tĩnh chờ đợi. Cô đã từng trải qua một lần rồi nên chẳng lo lắng và sốt ruột chút nào hết.

Lục Tuyệt của trước kia còn có thể khiến ông cụ hài lòng thì Lục Tuyệt đã bình phục ở hiện tại, để đối phó với ông cụ chắc chắn sẽ không thành vấn đề.

Cũng không biết qua bao lâu sau, cửa phòng sách được mở ra.

Ninh Tri nhìn thấy ông cụ Ninh bước ra trước tiên.

"Ông ơi."

Cô nhìn sang Lục Tuyệt đang đứng sau lưng ông cụ. Chỉ thấy anh nhếch miệng cười, đôi mắt đen láy ươn ướt.

Chờ sau khi ông cụ đi trước, Ninh Tri bước đến bên cạnh Lục Tuyệt. Cô lặng lẽ hỏi anh: "Anh nói chuyện gì với ông thế?"

Gương mặt Ninh Tri nhỏ nhắn, trắng nõn đi cùng với đôi mắt đen long lanh dịu dàng đang tò mò đáng yêu trông chết đi được.

Lục Tuyệt lén nắm tay cô: "Anh xin ông giao công chúa nhà họ Ninh cho anh."