Ninh Tri đang chuẩn bị rời khỏi thì nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên ngoài, chắc là tên đầu đinh đã quay trở lại.
Lúc này cô đã quan sát, trong nhà không có bất cứ thứ gì có thể cầm lên để làm vũ khí cả, viên gạch ban nãy cũng là nhặt ở góc tường. Mà trong căn phòng nhỏ thì càng thêm trống trải, trừ chiếc giường gỗ ra thì cũng chỉ có một chiếc ghế gỗ ở bên cạnh thôi.
Có lẽ bọn bắt cóc đã cất hết những thứ khác đi rồi.
Ninh Tri cố gắng dặn mình bình tĩnh lại, cô nói với Lục Tuyệt: "Nếu người đàn ông ngoài kia đi vào thì anh chạy thẳng ra ngoài luôn nhé. Cửa bên ngoài không khóa, anh cứ việc chạy thẳng, không cần quan tâm tới em. Em sẽ nhanh chóng đến tìm anh."
Cô phải ở lại để đối phó với tên đầu đinh.
Bờ môi mỏng của Lục Tuyệt khô đến mức bong da, tái nhợt, anh nắm chặt lấy tay của Ninh Tri: "Chị gái kỳ lạ, đi chung đi."
Cô từ chối: "Không được, em dạy dỗ bọn người xấu xong sẽ đến tìm anh."
Lục Tuyệt không biết đánh nhau, hơn nữa anh đã bị thương rồi, cần phải mau chóng rời khỏi đây.
Trong đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt toàn là hình bóng của Ninh Tri, anh siết chặt tay cô không buông, đôi mắt trong sáng mang vẻ cố chấp. Anh nhìn cô, kiên quyết lên tiếng: "Đi chung."
Ninh Tri biết, Lục Tuyệt không muốn bỏ cô lại.
Cô thở dài, hai tay đặt lên mặt của Lục Tuyệt, hôn mạnh lên môi anh một cái: "Được, đi chung."
"Lát nữa anh phụ trách thu hút sự chú ý của tên đầu đinh, còn em ở phía sau đánh úp." Ninh Tri hung hăng nghiến răng, cùng lắm thì cô liều chết với bọn chúng.
Đôi mắt đen tuyền của Lục Tuyệt sáng lên, anh bảo vệ chị gái kỳ lạ.
Bên này Ninh Tri vừa dứt lời, tên đầu đinh ở bên ngoài vừa chạy ra tìm người mà không có thu hoạch gì hết, nhớ tới cửa căn phòng nhỏ chưa khóa nên lại vội vàng chạy về, muốn khoá cửa của căn phòng này lại.
"Sao tay mày tháo dây được thế?"
Thấy Lục Tuyệt đúng trong căn phòng nhỏ, tên đầu đinh cầm thanh gỗ khiếp sợ vô cùng.
Lúc nãy hai tay và hai chân của Lục Tuyệt vẫn bị trói chặt, vậy mà bây giờ lại được cởi trói ra rồi.
Đột nhiên hắn ta nghĩ tới trán của đồng bọn bên ngoài bị chảy máu, ngất xỉu, đầu đinh siết chặt cây gậy, đe doạ Lục Tuyệt: "Đại ca của bọn tao sắp tới rồi, không muốn ăn đòn nhiều hơn thì phối hợp cho tử tế đi, tự trói hai chân mình lại."
Đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt nhìn về một nơi nào đó, hoàn toàn không thèm đếm xỉa anh ta.
Tên đầu húi cua cười mỉa, cầm cây gậy xông lên trước dạy dỗ Lục Tuyệt: "Lúc bố mày đánh nhau thì mày vẫn chỉ là thằng anh chưa dứt sữa thôi, đúng là chán sống rồi."
Ninh Tri thấy cây gậy sắp đánh lên người của anh thì vội kéo anh ra. Sau đó cô quay người, nhấc chiếc ghế gỗ bên cạnh giường lên không chút do dự.
Đầu đinh vồ hụt, tức đến méo mặt, càng thêm hung hăng vung gậy về phía Lục Tuyệt: "Mày..."
Một giây sau, đầu đinh lập tức khựng lại.
Đôi mắt của hắn sợ đến trợn tròn, miệng không kịp khép lại: "Ghế gỗ, ghế gỗ đang bay..."
Hắn còn chưa nói hết câu, chiếc ghế gỗ đã hung hăng đập lên người hắn. Đầu đinh sợ đến mức vô thức che đầu mình lại.
Ninh Tri hung hăng đập xuống, ghế gỗ lệch một chút, rơi xuống bả vai của đầu đinh. Hắn đau đến mức mặt co rúm hết lại, hít ngược một hơi.
"Lục Tuyệt, chạy mau." Ninh Tri định để anh nhân cơ hội này mà chạy trước, cô giữ chân đầu đinh.
Lục Tuyệt không lên tiếng, anh chạy xộc về phía đầu đinh. Ngay lúc đầu đinh còn chưa hoàn hồn, anh lập tức đầm một phát lên người hắn.
Phải bảo vệ chị gái kỳ lạ.
Hai người xông lên đánh.
"Lục Tuyệt!" Ninh Tri lo lắng nhìn anh.
Trên người anh bị thương, cũng chưa từng đánh nhau. Còn đầu đinh thì hiển nhiên là thường đánh nhau, thân thủ rất tốt, Lục Tuyệt rất dễ chịu thiệt. Cô lo lắng anh sẽ bị hắn làm bị thương.
Ninh Tri nghiến răng, vội nhặt cục gạch lúc nãy đặt ở dưới đất lên.
Đầu đinh trơ ra ăn hai cú đấm của Lục Tuyệt, hắn không ngờ tên ngốc này không những xương cứng không sợ đau mà cú đấm lại có lực tới vậy.
Hắn nôn ra một ngụm máu dưới đất, một tay nhặt cây gậy lên, định vụng về phía đầu của Lục Tuyệt lần nữa. Một giây sau, đầu hắn lập tức đau nhói.
Đầu đinh quay đầu lại, thấy một miếng gạch đang bay giữa không trung, tiếp tục đập vào người hắn thêm phát nữa.
Lần này hắn nhanh nhẹn né qua một bên, nhếch nhác bò lăn dưới đất.
"Cụ bà nó, cái quái gì thế? Tại sao cục gạch lại biết bay?"
Đầu đinh vừa mới bị ghế gỗ đập một phát, vốn còn ngáo ngơ. Bây giờ lại thấy ngay cả cục gạch cũng bay lên, làm hẳn hoảng sợ đến mức không nói nên lời.
Ninh Tri không tha cho hắn, cục gạch trong tay cô lại đập về phía hắn lần nữa.
"Gặp ma rồi."
Đầu đinh vội vàng bò dậy, cục gạch lướt qua mặt hắn, mặt hắn lập tức bị cọ rách da.
Đầu đinh vùng cây gậy, đến giọng nói cũng đang run rẩy, sau đấy hắn bỗng nhớ đến cái trán bị chảy máu của Hắc Tử, lẽ nào là bị cục gạch này đập trúng ư?
Hẳn sợ đến mức nghẹn ngào: "Người nào vậy? Ra đây đi! Đừng có ở đây mà giả thần giả quỷ."
Cây gậy xuyên qua người của Ninh Tri, Lục Tuyệt bị dọa sợ tới mức thốt lên: "Chị gái kỳ lạ."
"Em không sao." Ninh Tri thấy hai chân của đầu đinh đang không ngừng run rẩy, tay thì siết chặt cây gậy mà quơ loạn xạ, hoảng loạn nhìn khắp nơi.
Thế này... lẽ nào là sợ ma rồi à?
Ninh Tri thử vươn tay siết chặt cây gậy của đối phương, đầu đinh ngơ ngác, hắn kéo kéo cây gậy mà hoàn toàn không kéo nổi: "Ma, ma, đúng là có ma thật rồi..."
Đầu đinh buông cây gậy ra, hai chân run rẩy lùi về sau, có thể thấy hắn bị doạ đến mức hai chân muốn nhũn ra luôn rồi.
Nhìn là biết làm nhiều chuyện xấu nên mới sợ ma.
Ninh Tri nhếch môi, cô không hề nương tay, dưới ánh mắt hoảng sợ của đầu đinh, cục gạch lập tức đập thẳng lên đầu hắn, sau đấy cả người hẳn từ từ ngã khuỵu xuống.
Nếu Ninh Tri biết trước đầu đinh sợ ma thì cô đã chẳng cần phải kiêng dè gì nhiều, cứ dọa ma hẳn luôn cho rồi.
"Chúng ta đi thôi."
Ninh Tri không kịp nghĩ nhiều, nhét cây gậy vào trong tay của Lục Tuyệt, tay còn lại nắm lấy tay anh.
Hai người chạy ra ngoài.
Lúc cả hai đi ngang qua cái bàn, ánh mắt của Ninh Tri nhìn sang điện thoại trên mặt bàn.
Cô lấy điện thoại, dùng ngón tay của người đàn ông kia mở khóa, sau đó kéo Lục Tuyệt điên cuồng chạy ra ngoài.
Ninh Tri không biết lái xe, bình thường đều là ngồi xe thôi. Bây giờ cô vô cùng hối hận khi mình không học lái xe.
Cô kéo Lục Tuyệt vừa chạy ra ngoài vừa chuẩn bị gọi điện thoại.
Trên màn hình, điện thoại chỉ còn lại ít pin, chắc cũng sắp tắt máy.
Ninh Tri lập tức đổi thời gian một phút hiện thân, gọi thẳng cho mẹ Lục.
Cô cần phải mau chóng liên hệ nhà họ Lục, kêu người đến cứu Lục Tuyệt.
Khi cô gọi đi, điện thoại cứ reo mãi mà không có ai nghe máy.
Ninh Tri thấp thỏm lo lắng, rất sốt ruột và dằn vặt, cô lo một giây sau thì điện thoại hết pin.
Qua một lúc, cuối cùng cũng có người nghe máy.
Hơi thở của Ninh Tri rất vội: "Mẹ, mau đến cứu Lục Tuyệt đi."
Tốc độ nói của Ninh Tri rất nhanh: "Lúc nãy Lục Tuyệt bị nhốt trong một ngôi nhà gạch đỏ bỏ hoang, con không biết đây là nơi nào cả. Bên cạnh phòng có núi, phía trước có rừng cây. Bên ngoài rừng cây là đường cái, gần đó không có nhà ở. Điện thoại sắp hết pin rồi, mọi người phải mau chóng cử người qua đây đi ạ."
Ở đầu dây bên kia, mẹ Lục nghe thấy giọng của cô gái xa lạ, bà vừa khiếp sợ lại vừa hoảng hốt, vừa không dám tin vào lời đối phương nói.
Giọng của mẹ Lục khàn đi, mang vài phần run rẩy: "Tiểu Tuyệt sao rồi? Cô là ai? Sao cô biết Tiểu Tuyệt ở đâu?"
Ninh Tri biết mẹ Lục đang nghi ngờ mình, cô nhanh chóng giải thích: "Lục Tuyệt đang ở bên cạnh con, bây giờ anh ấy đã bình an vô sự nhưng bị thương rồi ạ."
"Tiểu Tuyệt bị thương ư?" Nghe nói con trai mình bị thương, mẹ Lục không nhịn được mà ta khóc lên.
Ninh Tri nhanh chóng đặt điện thoại bên tai của Lục Tuyệt: "Anh mau chào mẹ đi."
Lục Tuyệt nghe Ninh Tri cũng gọi mẹ như mình, đôi mắt đen láy của anh sáng ngời, ngoan ngoãn nói chuyện điện thoại: "Không sao, con."
"Tiểu Tuyệt!"
Đầu dây bên kia, mẹ Lục trước giờ luôn tạo nhã, vậy mà lần đầu tiên mất kiểm soát mà vỡ giọng: "Tiểu Tuyệt, con sao rồi? Bây giờ con đang ở đâu? Con bị thương có nghiêm trọng không?"
Ninh Tri nhận cuộc gọi, cô nói với mẹ Lục: "Điện thoại sắp hết pin rồi, bây giờ không cách nào trò chuyện với mẹ. Con sẽ gửi định vị, mẹ lập tức cho người qua đây đi ạ, con lo bọn bắt cóc sẽ quay lại."
Mẹ Lục vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, lại hoang mang. Bà ấy còn chưa kịp hoàn hồn thì điện thoại đã cúp máy.
Ninh Tri cúp máy, nhanh chóng gửi vị trí cho mẹ Lục, ngay lúc gửi đi thì điện thoại hết pin, tắt máy.
(*: Đoạn này có vẻ tác giả bị lỗi nội dung rồi:< đến câu thoại cũng na ná đoạn nữ 9 gọi điện ở chương trước, mong mọi người "hoan hỷ bỏ qua" nha:<)
Nhà họ Lục.
Sau khi mẹ Lục nhận cuộc gọi, bà lập tức chuyển lời với ba Lục: "Anh lập tức cho người qua đó đi, Tiểu Tuyệt ở đó."
"Tôi vừa nghe giọng của Tiểu Tuyệt, nó đã chạy khỏi tay bọn bắt cóc rồi, mọi người mau chóng cử người tới cứu nó đi! Đi mau!"
Mẹ Lục kích động không biết phải làm sao, bà không biết chuyện này là sao cả. Nhưng bây giờ đã có định vị này thì có thể tìm thấy con trai.
"Bà Lục, tôi lập tức liên lạc đồng nghiệp bên đó, họ sẽ tới đó ngay lập tức." Một viên cảnh sát lên tiếng.
Gương mặt lạnh lùng của ba Lục tỏ ra rất nghiêm túc: "Cấp dưới của tôi cũng sẽ qua đó."
"Ông Lục, chúng tôi..."
"Không sao đâu, người đông sức mạnh." Một viên cảnh sát ngăn đồng nghiệp rồi lên tiếng đồng ý.
Lúc này, cả một đoàn người đông đảo cùng khởi hành.
Lục Thâm Viễn đứng bên cạnh an ủi mẹ Lục: "Mẹ, người trong điện thoại còn đề cập chuyện gì không? Bây giờ em trai sao rồi ạ?"
"Tiểu Tuyệt bị thương rồi." Mẹ Lục không biết bây giờ con trai bị thương ở mức nào, trái tim bà cứ luôn thấp thỏm.
"Em trai chắc chắn sẽ bình an quay về thôi ạ." Đôi mắt của Lục Thâm Viễn sâu hút, giọng điệu chắc chắn vô cùng.
Mẹ Lục nghẹn ngào gật đầu, vừa vui mừng vừa căng thẳng, lo con trai sẽ xảy ra chuyện gì: "Bây giờ mẹ không trông mong gì cả, chỉ cầu Tiểu Tuyệt có thể bình an thôi."
Ba Lục ôm vợ: "Anh đảm bảo, nhất định sẽ đưa con trai bình an trở về."
Vẻ mặt Lục Thâm Viễn buồn lo, trông cực kỳ giống dáng vẻ anh trai đang lo lắng cho đứa em của mình. Anh ta quay đầu nhìn viên cảnh sát: "Vất vả cho mọi người rồi, xin mọi người nhất định phải mau chóng tìm được em trai tôi."
"Xin hãy yên tâm. Nếu định vị này là thật thì Lục Tuyệt sẽ được cứu nhanh thôi."
Lục Thâm Viễn gật đầu.
Anh ta đi vào nhà vệ sinh, lấy ra một chiếc điện thoại khác từ trong túi quần, gửi tin nhắn đi: "Vị trí đã bị phát hiện, lập tức giết chết Lục Tuyệt rồi trốn đi."
Sau đấy, Lục Thâm Viễn tháo sim điện thoại ra, bóp gây rồi ném vào bồn cầu rồi xả nước.
...
Trong rừng.
Ninh Tri và Lục Tuyệt vòng qua rừng cây cối, nhanh chóng chạy về trước.
Lúc này khi hai người còn chưa kịp đi xa, Cao Cường đã dẫn theo một người đàn ông khác đuổi theo.
Ninh Tri đang trong trạng thái ẩn thân, hoàn toàn không cảm thấy mệt. Cô bị Lục Tuyệt kéo chạy như bay.
Cao Cường và tên đồng bọn kia của hắn cũng đuổi theo phía sau. Cả hai bọn chúng đều cao to vạm vỡ, cường tráng hơn nhiều so với Hắc Tử và đầu đinh, Ninh Tri và Lục Tuyệt không phải đối thủ của chúng.
Ninh Tri thấy hai người kia sắp đuổi kịp tới nơi, đầu óc cô điên cuồng nghĩ cách.
"Anh tiếp tục chạy đi, em đi giữ chân bọn chúng." Không biết người của mẹ Lục đã đi tới đâu rồi, cô đành kéo dài thời gian.
"Chị gái kỳ lạ." Lục Tuyệt siết chặt tay cô.
"Anh phải tự bảo vệ tốt bản thân, đừng để bị đuổi kịp. Em sẽ nhanh chóng quay về tìm anh." Dứt lời, Ninh Tri rút tay mình ra rồi xoay chân trở về: "Chạy đi! Nếu anh không chạy thì sau này em không gặp lại anh nữa đâu." Đôi môi khô khốc của Lục Tuyệt gần như không còn chút máu, anh mím chặt khoé môi, đành nghe theo lời Ninh Tri mà cắm đầu chạy.
Ninh Tri thấy hai người ở đối diện đang xông qua, khi một người trong số chúng đi qua, cô lập tức duỗi chân ra đá một cái.
Cú đá không trúng, nhưng đối phương lại bị vấp ngã, là tay đàn em kia của Cao Cường.
"Tự đứng dậy rồi đi đuổi theo." Cao Cường không tới đỡ đàn em, lúc nãy hắn nhận được tin, cần phải giết chết Lục Tuyệt.
Cao Cường tăng tốc đuổi theo Lục Tuyệt.
Đàn em của hắn bị té thảm thương, chống tay đứng dậy. Thấy hắn ta cũng muốn đuổi theo Lục Tuyệt, Ninh Tri nhặt hòn đá dưới đất rồi ném thẳng lên người hắn ta.
Hắn ta nhìn hòn đá nhỏ bay qua thì lập tức ngơ ngác, chuyện này là sao?
Nhân lúc hắn đang ngỡ ngàng, Ninh Tri đi tới phía sau cách hắn không xa, sau đó chạy lấy đà rồi lao về phía hắn, hung hăng đạp một cú vào sau lưng của đối phương.
Tên đàn em không kịp đề phòng, cả người ngã sấp dưới đất. Ninh Tri hoàn toàn không cho anh ta thời gian để hoàn hồn, đá vào đầu hắn hết cú này đến cú khác.
Sức của cô không đủ để gây ra vết thương nghiêm trọng cho tên đàn em có cơ thể cường tráng kia, nhưng đấm đá dồn dập như vậy cũng có thể khiến đầu của đối phương bị choáng, làm hắn phải không ngừng né tránh.
Ninh Tri dừng lại, tiện tay bốc một nắm cát bụi dưới đất rồi ném vào mắt của hắn ta.
Tên đàn em không kịp nhắm mắt, một bên mắt chứa đầy cát: "Đứa nào giả ma giả quỷ đấy, có giỏi thì ngoi đầu ra đây đánh một trận với bố mày đi!"
Thấy hắn che mắt, Ninh Tri lười ngó ngàng tới hắn thêm nữa, sốt sắng quay người đi tìm Lục Tuyệt.
Bây giờ cô đã mất dấu của anh rồi, không biết đi đâu tìm anh cả.
Ninh Tri luống cuống lo lắng, cô sợ Cao Cường sẽ đuổi kịp Lục Tuyệt.
Đi sâu vào khu rừng chính là lên núi, Ninh Tri mù quáng đi tìm, cô không biết Lục Tuyệt chạy hướng nào.
Đang lúc lòng cô đang nóng như lửa đốt thì giọng nói khàn khàn của Lục Tuyệt vang lên: "Chị gái kỳ lạ..."
Lục Tuyệt đến tìm Ninh Tri.
Đôi mắt trong veo của cô sáng rỡ, vui mừng nhìn anh.
Khóe miệng cô giương lên, nhưng nụ cười vừa hé mở đã lập tức cứng sượng lại.
Con người của Ninh Tri co rút nhanh chóng: "Lục Tuyệt, tránh ra mau." Chỉ thấy Cao Cường không biết xông ra từ đâu, tay cầm dao đâm về phía Lục Tuyệt.
Ninh Tri nhanh chóng chạy vọt qua.
Cao Cường ra tay vừa nhanh vừa độc, khi Lục Tuyệt né, mũi dao trượt qua cánh tay anh, tay áo màu đỏ bị cứa rách.
"Ban đầu tạo đinh lấy tiền xong mới giết chết mày, nhưng bây giờ cảnh sát đã phát hiện ra vị trí rồi, tao bắt buộc phải xử lý mày thôi." Lục Tuyệt đã nhìn thấy hắn và đám đàn em, không thể để anh còn sống được.
Ninh Tri xông lên trước, hung hăng tung một cú vào chân của Cao Cường, những cú đá của cô chỉ như gãi ngứa cho hắn thôi, hắn chỉ ngạc nhiên phát hiện hình như chân mình vừa bị ai đó đá một cú.
Ninh Tri ngơ ngác, hắn lại không hề hấn gì với cú đá của cô ư?
Cao Cường không hề dừng lại, con dao trong tay tiếp tục đâm về phía của Lục Tuyệt, nhưng rồi cổ tay lại bị Lục Tuyệt nắm lấy.
Ninh Tri thấy vậy bèn dồn hết sức đá thật mạnh vào Cao Cường, tay cũng vươn ra cào vào người hắn.
Lần này Cao Cường rất chắc chắn bên cạnh có người đang đánh mình.
Hắn kinh hãi nhìn sang bên cạnh, đâu thấy người nào đâu.
Lục Tuyệt học theo Ninh Tri, một tay còn lại đấm vào mặt của Cao Cường. Sức của anh còn lớn hơn so với cô, làm mặt hắn đau nhói vô cùng.
Ninh Tri cũng đá từng cú một vào Cao Cường. Nhưng cơ thể hắn cường tráng gấp đôi so với đầu đinh với mấy tên kia, người khác khó mà lay động.
Cao Cường vươn tay tóm lấy bên cạnh, trống không, chẳng có gì cả, cứ như có ma vậy.
Mặt hắn nghệt ra, nhưng tay vẫn không dừng lại chút nào, đã vậy còn càng ra đòn ác hơn, đánh nhau với Lục Tuyệt một trận.
Cao Cường là đại ca, thân thủ còn tốt hơn cả Hắc Tử và đầu đinh, sức của Lục Tuyệt có lớn thì cũng không đánh lại được hắn. Đối đầu với Cao Cường, anh hoàn toàn không có cửa thắng.
Ninh Tri tìm khắp một vòng nhưng dưới đất hoàn toàn không có đá. Cô hoảng loạn vô cùng vô cùng, tiến lên trước đánh úp nhưng lại bị đối phương né được lần nữa.
Sau đấy hắn cũng không hề kiêng dè chút nào, tiếp tục vung dao với Lục Tuyệt.
Cánh tay của anh bị cứa bị thương nhưng anh lại không hề sợ đau, đập vào bụng Cao Cường hết cú này đến cú khác, thân thủ cực nhanh bồi thêm một cú đá, làm Cao Cường bị đá tới mức phải cúi gập người lại.
Lúc trước đối đầu với Tống Đại Hải say rượu, cô ứng phó vô cùng thoải mái. Còn bây giờ khi đối đầu với Cao Cường giỏi đánh nhau như vậy, độ khó tăng gấp mười lần.
Cô trông ngóng cứu viện mau chóng qua đây.
Cao Cường bị ép đến sốt ruột, thời gian cấp bách, hắn lập tức bất chấp tất cả.
Gân xanh nổi rõ trên trán hắn, đôi mắt tàn độc vô cùng, mũi dao nhắm thẳng vào Lục Tuyệt, hung hăng vung qua muốn một dạo chí mạng.
Cú đá của Ninh Tri dành cho Cao Cường cũng không khiến hắn sợ sệt, hắn cũng không hề sợ ma.
"Lục Tuyệt..." Thấy con dao của Cao Cường sắp đáp xuống người Lục Tuyệt, Ninh Tri hốt hoảng gần như muốn tắt thở.
Lục Tuyệt không hề sợ tia sáng lạnh lẽo từ mũi dao này chút nào, thậm chí anh còn không hiểu cái gì gọi là sợ.
Chị gái kỳ lạ gọi tên mình, một giây sau, anh được cô ôm lấy.
Cơ thể của chị gái kỳ lạ rất mềm, rất ấm.
Anh cảm giác được cô ôm chặt lấy mình, sau đấy, đột nhiên cơ thể mềm mại ấy chợt run lên
Một giây trước đôi mắt của Lục Tuyệt còn sáng rỡ, nhưng nhìn thấy con dao cắm vào lưng cô, lập tức trở nên tối sầm lại.
"Lục Tuyệt, chạy mau!" Ninh Tri đau đớn thở hổn hển, tay gắt gao ôm chặt lấy anh.
Quá đau, là cảm giác đau trước giờ cô chưa từng chịu đựng.
Từ nhỏ tới lớn cô được cưng chiều, bình thường chỉ đau một chút thôi là cô đã chảy nước mắt rồi.
Vậy mà bây giờ, lần đầu tiên cô nếm trải cơn đau khủng khiếp thế này.
Con dao của Cao Cường sắp tiến vào cơ thể của Lục Tuyệt thì đột nhiên trong lòng anh xuất hiện một cô gái.
Con dao đâm mạnh vào cơ thể cô gái kia.
Cao Cường ngơ ngác, hắn gặp ma thật à?
Lúc nãy chân hắn bị đá, cánh tay hắn bị cào, bị đánh, tóc hắn bị kéo. Mấy chuyện đó đều do ma nữ này gây ra u?
Hắn kinh hãi nuốt khan một cái. Vãi mìn, ma nữ còn chảy máu nữa sao?
Cao Cường thấy máu tươi ở sau lưng của cô gái chảy ra, đây là lần đầu tiên hắn thấy ma nữ chảy máu.
Hắn khác với đầu đinh. Đầu đinh sợ ma, nhưng hắn thì không. Lúc hắn đang định tiếp tục trừ khử Lục Tuyệt thì cách đó không xa bỗng có tiếng bước chân loạn xạ vang lại, còn có tiếng người nói.
Hắn chửi bới dữ dội, căm phẫn trừng mắt nhìn Lục Tuyệt rồi nhanh chóng rời đi.
Là cảnh sát tìm tới nơi.
Ninh Tri dựa vào lòng của Lục Tuyệt, cô gần như không đứng vững được nữa.
Gương mặt nhỏ của cô ngày càng tái nhợt, đau đến mức trán toát mồ hôi lạnh.
Ban đầu cố định cướp con dao trong tay của Cao Cường nhưng không kịp. Sau đấy người cô nhanh hơn não, cứ thế ôm lấy Lục Tuyệt luôn.
Cô vươn tay ra, véo gương mặt anh: "Người đàn ông lúc nãy tên Cao Cường, là hắn bắt cóc anh. Có thể là do Lục Thâm Viễn đứng sau chỉ thị, anh nhất định phải nhớ, đợi khi bệnh tình của anh khỏi hẳn, nếu hai người họ còn chưa bị bắt thì anh phải làm chứng và nhờ người điều tra Lục Thâm Viễn."
Lục Tuyệt ôm chặt lấy Ninh Tri, sờ vào phía sau lưng của cô, chỉ cảm thấy lòng bàn tay dính thứ gì đó nóng hổi và ươn ướt.
Anh giơ tay lên, đôi mắt đen láy tối sầm lại, lồng ngực giật nảy đột ngột, cơn hoảng loạn và sợ hãi ùn ùn kéo đến: "Màu đỏ, màu đỏ."
Chị gái kỳ lạ chảy máu rồi.
"Đừng quên chị gái kỳ lạ." Ninh Tri ngẩng đầu, bờ môi không còn chút máu của cô đặt lên đôi môi mỏng lạnh lẽo của anh: "Không đúng, nếu em không còn nữa thì anh hãy quên chị gái kỳ lạ đi."
Ninh Tri vừa nói xong lại không cam tâm mà cắn vào môi của Lục Tuyệt một cái: "Làm sao đây? Em ích kỷ quá, dù em có chết thật thì cũng không muốn bị anh quên đi."
Lồng ngực của Lục Tuyệt như bị xé toạc ra, lần đầu tiên anh cảm nhận được thế nào gọi là sợ hãi. Anh ôm chặt lấy Ninh Tri: "Chị gái kỳ lạ đừng chết, anh không quên em, đi bệnh viện, đưa chị gái kỳ lạ tới bệnh viện."
Anh nhanh chóng ôm lấy Ninh Tri.
Ninh Tri được anh bế như công chúa, tựa vào lồng ngực anh, cô đau đến mức không còn sức lên tiếng nữa: "Vậy thì hãy nhớ, không được phép quên đâu đấy. Em xinh thế này, anh không thể quên dáng vẻ của em được."
Lục Tuyệt ôm cô, vừa tăng tốc chạy vừa gật đầu loạn xạ: "Nhớ, nhớ mà."
Lòng bàn tay càng ngày càng đỏ, toàn là máu, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của anh cũng bị ánh đến mức đỏ lên.
Một giây sau, đột nhiên vòng tay anh trở nên nhẹ tênh, cơ thể của Ninh Tri dần trở nên trong suốt rồi biến mất.
Bước chân của Lục Tuyệt khựng lại, anh cúi đầu, hoang mang nhìn lồng ngực trống trải, nhìn thấy đôi tay mình dính đầy vết máu, vệt máu đỏ tươi từng chút một chút đi, biến mất không thấy bóng dáng.
Tay của anh, chớp mắt trở nên sạch sẽ.
"Tìm thấy người rồi, Lục Tuyệt ở đây."
Cảnh sát và người nhà họ Lục tìm được Lục Tuyệt, họ thấy anh bị thương khắp người, ngơ ngác đứng khựng tại chỗ, cứ như bị dọa cho ngơ ngác vậy.