Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký

Chương 62: Hạnh phúc và tình thú




Nhi tử duy nhất của Lan Thừa tướng bị triều đình phát hiện bí mật mở sòng bạc, sau khi điều tra lại vô tình bị phanh phui chuyện tham nhũng, nhận hối lộ số tiền vô cùng lớn, hơn nữa còn lạm dụng tư quyền chèn ép bá tánh. Hoàng đế phẫn nộ, hạ lệnh phế bỏ chức quan Hình bộ Thượng thư của hắn, giam vào đại lao Đại Lý Tự, định ngày chém đầu thị chúng. Lan Thừa tướng ngày ngày quỳ trước Chiêu An điện cầu tình cho nhi tử, xin Hoàng đế thương xót cho hương hỏa của Lan gia, Lan Quý phi dù là cô mẫu thế nhưng lại không có động tĩnh. Lan Thừa tướng không ngờ lại vì nhi tử này, trực tiếp giao ra kim ấn chủ quản Thượng thư tỉnh, nói rằng ông ta dạy con không nghiêm, đáng bị chịu tội, lúc này mới đổi lại được một phần "xót thương" từ Hoàng đế. Nhi tử của ông ta chỉ bị lưu đày tới quan ải xa xôi, mãi mãi không được trở lại kinh thành. Nhưng điều không ai ngờ tới là, nhi tử của Lan Thừa tướng lại bị thích sát trên đường, bỏ mạng nơi đất khách quê người.


Lan Thừa tướng hay tin, lập tức đau buồn quá độ ngất đi, nằm liệt giường không cách nào dậy nổi, sức khỏe từ đó nhanh chóng lụn bại. Mà Lan Quý phi, vì sợ hãi thất sủng mà không dám cầu tình. Dù sao đây cũng chỉ là cháu trai bà ta, hơn nữa Lan Thừa tướng còn có rất nhiều nhi nữ, ông ta còn định nhờ bà ta giúp đỡ vào ngày tuyển tú năm sau, nếu như nữ nhi của ông ta nhập cung làm phi, người bị ruồng bỏ tất nhiên sẽ là bà ta, muội muội thì làm sao so được với nữ nhi của chính mình. Vì vậy, bà ta không động, cũng không dám động, sợ rằng thánh sủng suy tàn, mai sau chắc chắn sẽ bị phụ tử Lan gia kìm hãm chà đạp, ít nhất cũng phải giữ lại được chút thực quyền trong tay. Cũng là từ đây, quan hệ huynh muội nâng đỡ lẫn nhau của Lan Quý phi và Lan Thừa tướng nhanh chóng xuất hiện vết nứt. Mà cây cổ thụ Lan Thừa tướng, từ đó bị người chặt đứt một rễ cây, tuy chưa đổ xuống, nhưng đã có chút lung lay.


Đây là chuyện của năm tháng sau.

Mặc Triêu Ngân nói với ta, cổ thụ khó đổ, đầu tiên phải ra tay với rễ cây, nếu rễ cây khó nhổ thì phải đục từ rễ cây đến thân cây, làm cho cổ thụ bề ngoài nhìn như không vấn đề, kì thực bên trong đã chết rỗng. Khi ấy không cần làm quá nhiều việc tốn sức, chỉ cần một cơn gió thổi qua, cổ thụ ngã xuống, cũng không thể mọc chồi được nữa. Lúc đó, ta chỉ sai người trà trộn vào dân chúng bình thường, khéo léo dẫn dắt cấm quân triều đình đánh hơi thấy mùi của sòng bạc kia. Sòng bạc che giấu rất tốt, hơn nữa còn được quan chức dưới quyền của Lan Thừa tướng mắt nhắm mắt mở làm ngơ. Nhưng cũng chính vì thế mà càng lộ ra nhiều sơ hở, ví như nhi tử Lan Thừa tướng kia sẽ vì thế mà kiêu ngạo chủ quan, ngông nghênh ra vào sòng bạc mà không sợ bị người theo dõi, đến khi cấm vệ quân ập tới thì đã không kịp trở tay. Chuyện sòng bạc không phải mục tiêu chính, từ chuyện sòng bạc sẽ dẫn tới nhiều chuyện vui vẻ hơn nhiều. Ta chỉ tạo một miếng mồi ngon, còn việc câu cá, vẫn là để những người có kinh nghiệm chuyên môn làm thì hơn. Mà người có kinh nghiệm chuyên môn đó, không ai khác chính là Diêu Trung Thư Lệnh. Diêu Trung Thư Lệnh quyền lực rộng lớn, việc thu thập sổ sách của một Hình bộ dưới quyền dù mất nhiều thời gian, vì làm trong bí mật tránh tai mắt của Lan gia, cũng không phải là chuyện không làm được.


Cái chết của nhi tử Lan Thừa tướng, cũng là do một tay ông ta sắp đặt. Bởi vì ngay sau tang sự Lan đại thiếu gia, Diêu Trung Thư Lệnh đã đến gặp Vân Thái sư, nói ra chuyện này, đồng thời đề nghị bí mật lôi kéo ông cùng lật đổ Lan Thừa tướng. Vân Thái sư không nói rõ ràng là đồng ý hay từ chối. Thái sư cần Trung Thư Lệnh hợp lực khiến Thừa tướng ngã ngựa, nhưng tất cả các bước đều phải theo ý của ông, sau khi Lan Thừa tướng ngã xuống thì mối quan hệ hợp tác này liền chấm dứt. Theo như Thái sư, Trung Thư Lệnh thế lực quá lớn, lại mang nặng tư thù, chỉ có thể đôi bên lợi dụng lẫn nhau, không thể kết giao lôi kéo.

Nói về Diêu Trung Thư Lệnh, ông ta chính là người dẫn thích khách vào thành lúc trước. Ta vì sự xuất hiện của Bách Lí Dật quá mức đúng lúc liền nảy sinh nghi ngờ, vì thế sau khi yến tiệc kết thúc đã đến Đại Lý tự xem qua tử thi của thích khách, phát hiện đằng sau tai của bọn họ có một ấn ký rất nhỏ, rất khó phát hiện, lại bị khuyên tai che khuất liền lưu ý lại, đồng thời nói lại chuyện này cho quan pháp y, kết quả ngày hôm sau số thi thể kia đều bị đem đi tiêu hủy, lấy lí do trong thi thể đều chứa chất độc dễ phát tán, khám nghiệm tử thi cuối cùng chẳng thu được gì. Đến lúc này ta mới chắc chắn vụ án Tề Vân có uẩn khúc phía sau, bản thân lại không thể tố tụng với Hoàng đế, nhân chứng vật chứng đều bị tiêu hủy hết thảy. Sau đó, ta dần bình tĩnh lại, trở về tìm hiểu qua các thư tịch, biết được người Lập Đan tôn thờ thân thể, bị cấm xăm hình. Ta đem chuyện này nói cho Mặc Triêu Ngân, đồng thời vẽ lại ấn ký kia, nhờ hắn điều tra giúp, ngoài ý muốn đã tìm đến xưởng chế tạo binh khí ngoại thành, các món binh khí nơi tay cầm đều có khắc loại kí hiệu này, kích thước rất nhỏ, nếu không để ý kĩ thì rất khó phát hiện. Ngoài ý muốn, tiệm binh khí này không liên quan đến tra công, mà là một người khiến chúng ta hết sức bất ngờ - Diêu Trung Thư Lệnh. Sứ thần Lập Đan không phải là do người Bắc Tuyên gϊếŧ hại, mà là do người của Diêu Trung Thư Lệnh thích sát, gây nên chuyện đại náo Tề Vân các ngày ấy. Sau đó, nội gián mà Lan Thừa tướng gài vào Binh bộ Thượng thư phủ sẽ hành động, đưa vào trong phủ những thứ không sạch sẽ có thể gán phụ thân Vệ Cơ Anh vào tội khi quân. Ta đã được kịch tình nhắc nhở từ sớm, vì vậy đem chuyện này cảnh báo cho phụ thân ngay từ lúc hồi gia, khiến ông ta lưu tâm hơn đến đám hạ nhân trong phủ, may mắn thoát được một kiếp.
Lan Thừa tướng cũng cảm nhận được điều này, vì vậy đã chuyển sang hướng khác, lợi dụng người gần gũi với phụ thân ta hơn, chính là thị thiếp của ông ta - Tần thị. Tần thị không con cái, không gia thế chống lưng, lại là một trong những người đầu ấp tay gối của Vệ Cẩn, không phải là không oán Vệ gia, mà là không thể oán hận, cũng không thể đố kị phu nhân cùng Khương thị có địa vị cao hơn mình mấy bậc, chỉ với một chút lợi ích cùng hứa hẹn liền bán đứng vị phu thân này của ta. Lan Thừa tướng sử dụng nàng ta rất tốt, đương lúc vụ án Tề Vân các cao trào liền để nàng ta đem "chứng cớ" được chuẩn bị sẵn đi tố tội Vệ Cẩn, mà không biết Vệ Cẩn đã có đề phòng từ sớm. Vệ Cẩn dựa vào lời nói của ta mới chỉ nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn có đề phòng, sau đó phát hiện nội gián mới hoàn toàn tin tưởng. Vệ Cẩn là một người cẩn trọng, cũng là một con chim sợ cành cong, đề phòng vạn nhất bản thân vẫn bị hãm hại liền sắp xếp người của mình ở lại trong phủ, nghi ngờ luôn cả thị thiếp bên cạnh mình. Đợi đến lúc Tần thị nhận bằng chứng giả từ chỗ Lan Thừa tướng lúc bản thân bị bắt giam, những người phía ông ta sẽ bí mật đánh tráo những chứng cớ đó. Đến khi Tần thị khóc lóc tố tụng trước mặt hoàng đế sẽ bị gậy ông đập lưng ông, đồng thời càng minh chứng rõ ràng Vệ Cẩn là bị người hãm hại.
Ta và Mặc Triêu Ngân lúc đấy không hiểu, Lan Thừa tướng thì không nói làm gì, tại sao Diêu Trung Thư Lệnh lại nhằm vào Vệ gia? Mặc Triêu Ngân không đắc tội ông ta, ta cũng không phải là người của hậu cung, sẽ không có quan hệ gì với Diêu Hiền phi.

Phải rồi, Diêu Hiền phi!

Diêu Hiền phi hoăng thệ, Diêu Trung Thư Lệnh suy sụp, sau khi Thừa tướng đến thăm bệnh liền khởi sắc. Có lẽ trong lúc đó, Lan Thừa tướng đã nói chuyện gì không tốt về ta đối với cái chết của Diêu Hiền phi. Mặc Triêu Ngân và ta lại phải khổ sở tìm hiểu một phen, lại biết được cung nữ thiếp thân Chi Hạ của Diêu Hiền phi ngày trước bây giờ lại hầu hạ ở Trung Thư phủ mà không phải Hoàng cung. Mặc Triêu Ngân liền giữa đêm sai người lén đột nhập Trung Thư phủ bắt cóc Chi Hạ, sau một hồi tra hỏi mới biết được rất nhiều chuyện bất ngờ. Thì ra cái chết của Diêu Hiền phi không phải là vô ý, mà là bị Lan Thừa tướng cùng Lan Quý phi thiêu chết.
Hai huynh muội Lan gia kia ban đầu mua chuộc Chi Hạ bên người Diêu Hiền phi, sau đó uy hiếp thao túng một vị Tiệp dư địa vị thấp kém, không có gia thế trong hậu cung. Vị tiệp dư kia theo đó chờ sẵn tại một nơi nào đó, nơi đó phải là nơi mà Mẫn phi lúc đó còn là Trân Quý tần sẽ đi qua, giả vờ như đang sửa soạn để câu dẫn hoàng đế. Nhiệm vụ của Chi Hạ lúc này là dẫn Diêu Hiền phi tới nhìn xem tiệp dư kia diễn kịch, sau đó ra tay với tiệp dư kia, đúng lúc gặp ta và Trân Quý tần đi qua, lại cùng chúng ta xảy ra một đoạn xích mích bất hảo. Mà vị tiệp dư kia, sau khi làm xong chuyện liền bị Chi Hạ dùng "Kinh Hồng châm tuyến vũ" gϊếŧ chết, chết không đối chứng. Hơn nữa, trong móng tay tiệp dư ấy giấu thuốc gây hại đến long thai trong bụng của Trân Quý tần, trước đó đã giả vờ hoảng loạn lôi kéo nàng đến chảy máu, may mà ta kịp thời phát hiện. Bọn họ định để Trân Quý tần sau khi gây hấn với Diêu Hiền phi sẽ mất đi long thai, hai bên kết tư thù, đám người Lan gia sẽ ngồi trên núi xem hổ đấu, vừa loại bỏ được cái thai của Trân Quý tần, vừa khiến hai sủng phi đấu đá đến mức đầu rơi máu chảy. Nhưng bọn họ lại không tính được lúc đó ta sẽ ở bên cạnh Trân Quý tần, giúp nàng vượt qua ải này. Kế này không thành, liền thiêu chết Diêu Hiền phi, sau đó đưa Chi Hạ đến bên cạnh Diêu Trung Thư Lệnh, lừa gạt ông ta rằng Diêu Hiền phi là chủ mưu vụ tiệp dư ngày đó, suýt chút nữa hại Trân Quý tần hư thai liền khiến nàng oán hận, mà ta lại là người phá hỏng đại kế của Diêu Hiền phi, đồng thời bày mưu cho Trân Quý tần thiêu chết Diêu Hiền phi, giúp Mặc Triêu Ngân loại bỏ được một kế mẫu ác độc, lại khiến Diêu Trung Thư Lệnh suy sụp ngã bệnh, ngọc ấn tam tỉnh liền rơi vào tay Vân Thái sư, sau đó xúi giục Diêu Trung Thư Lệnh trả thù. Hai người Lan gia kia gϊếŧ người mà tay vẫn còn sạch sẽ, hơn nữa còn lôi kéo được Diêu Trung Thư Lệnh thế lực cường đại đối chọi với Vân Thái sư, đồng thời kéo cả ta và Trân Quý tần, Mặc Triêu Ngân xuống vũng lầy.
Nhiều khi ta thật sự không hiểu nổi logic của mấy người quyền cao chức trọng trong cuốn truyện này lắm. Tại sao mũi giáo nào cũng muốn chĩa về phía nhân vật chính thế? Thái tử không phải vẫn còn đó sao, cả Tạ Quốc cữu nữa? Không phải muốn tranh hoàng vị sao? Tại sao không nhằm vào ghế Đông cung Hoàng Thái tử mà lại là một tên thụ đơn thuần thần kinh chứ, a di đà phật!

Đã thế sau khi Mặc Triêu Ngân đưa Chi Hạ kia đến đối chất với Diêu Trung Thư Lệnh, ông ta thế nhưng lại không tin chứ, đã vậy còn mắng Mặc Triêu Ngân và ta là vô liêm sỉ?! Hại chúng ta lặn lội lợi dụng Lục Tích kia một phen!

Nhưng quan trọng nhất đây, sau khi Diêu Trung Thư Lệnh hiểu rõ tất cả, liền nói với chúng ta nhiều thêm một chuyện. Trước đó đã có một người đến tiết lộ cho ông ta chuyện sứ thần Lập Đan đi sứ tới biên giới Phù Nhai, kẻ kia đã bố trí người ám sát từ trước, chỉ chờ ông ta hành động bước tiếp theo. Kẻ này, không ai khác chính là Bách Lí Dật. Trước đó nữa, con gián này đã tìm đến Lan Thừa tướng, hiến kế cho ông ta hại chết Diêu Hiền phi và lôi kéo Diêu Trung Thư Lệnh, đồng thời đổ chậu nước bẩn này về phía ta cùng đám người Trân Quý tần, Vân Thái sư, đây là do chính miệng Lục Tích - ảnh vệ cũ bên người Lan Thừa tướng lúc trước nói cho chúng ta biết. Tra công một mặt xúi giục Diêu Trung Thư Lệnh thế người tạo vụ ám sát giả, giá họa cho phụ thân ta, mặt khác liền cùng Lan Thừa tướng tráo người cầm đầu, giúp Lan Quý phi đỡ thay một kiếm cho Hoàng đế khôi phục thánh sủng, bản thân "đúng lúc" dẫn quân vào thành cứu giá, lấy lại tín nhiệm từ Hoàng đế.
Nói sâu xa hơn nữa, nếu vụ án Tề Vân các thành công, Bắc Tuyên đáng thương sẽ trở thành ngồi không hứng đạn. Nghĩ xem, Sứ thần Lập Đan bị Bắc Tuyên gϊếŧ chết, Bắc Tuyên lại càn rỡ muốn thích sát Hoàng đế Thiên Lăng, đến lúc đó tra công lại xung phong ra trận gϊếŧ địch, đặt một ván lớn, nếu thất bại thì Thiên Lăng tận diệt, Hoàng thất cũng diệt vong, ngược lại thắng trận trở về, chính là tiền đồ cùng phong quang vạn trượng.

Hào quang của Bách Lí Dật lại khôi phục, hơn nữa còn có xu hướng bùng nổ. Hừm, ta nên làm thế nào để thứ ánh sáng kia mãi mãi lụi tàn đây?

"Cơ Anh! Cơ Anh! Ngứa!" Tiếng Mặc Triêu Ngân khó chịu truyền tới.

Gia hỏa này đã được miễn triều dưỡng thương một tháng, bây giờ vết thương đã lên da non, liên tục ngứa ngáy.

Hiện tại, ta vẫn cùng hắn ở trong chính phòng, cả tháng này không thể ra ngoài ngắm trời nhìn đất, ăn uống gì đó đều ngay tại bàn nhỏ đặt giữa chính phòng. Bây giờ mới là sáng sớm, cửa phòng hơi mở, ánh nắng dịu nhẹ từ bên ngoài tràn vào qua khe hở, phần nào xua tan mùi thuốc đông y và kim sang dược trong phòng gần một tháng qua.
Ta hồi thần, nghe hắn nói vậy liền theo bản năng kéo áo hắn lên. Mặc Triêu Ngân bất ngờ nhảy dựng, mặt đỏ tới tận mang tai hỏi: "Nàng làm gì vậy?"

"Gãi cho chàng." Ta không mặn không nhạt trả lời.

Sau đó lại nhớ ra tên ngốc này thích thẹn thùng, ta cười trêu chọc: "Ngại cái gì, không phải đều đã thấy rồi sao?"

Mặc Triêu Ngân càng nghẹn một mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: "Nhưng...nhưng..."

"Vậy thì chàng tự gãi." Ta hết hứng đùa cợt, cứ nghĩ đến vài chuyện xảy ra gần đây là tâm trạng sẽ liên tục đi xuống.

"Nàng thật vô nhân tính!" Không ngờ tên gia hỏa kia lại náo loạn, hắn ủy khuất cắn môi. "Ta muốn nàng gãi!"

"..." Tên khốn này!

Thôi được rồi, đều là do ta nên hắn mới bị thương. Đều là do ta thích hắn!

Ta ngồi khoanh chân trên giường, nhìn ngắm tiểu thụ. Ánh nắng mỏng nhạt như sợi tơ từ ngoài cửa chiếu vào, rơi trên một nửa khuôn mặt mềm mại trắng nõn của hắn, khiến cho Mặc Triêu Ngân như tỏa ra một tầng hào quang, làn da càng thêm tinh khiết nhu hòa tựa bạch ngọc trân quý.
Hình như ta lại ngẫm ra một chuyện, bản thân chỉ cần ngắm tiểu thụ lâu hơn một chút, mọi vướng bận và phiền não đều tiêu biến.

"Vậy ta gãi cho chàng." Ta đưa tay về phía khuôn mặt tuấn tú của Mặc Triêu Ngân, nhẹ nhàng xoa nắn, khóe môi gợn lên một đường nhè nhẹ. "Nhưng chàng không cho nhìn thấy lưng nữa, ta gãi thế nào bây giờ?"

Cả người Mặc Triêu Ngân cứng đờ, sau đó hắn dần thả lỏng, nhìn lại ta chăm chú. Hai má hắn hơi ửng hồng, sóng mắt như men rượu, sóng sánh mê ly. Cuối cùng, đôi môi như cánh đào kia mở ra, hắn ghé sát tai ta thủ thỉ, mùi thuốc đông y và mùi quân tử lan trên người hắn tỏa ra, phảng phất nơi chóp mũi của ta:

"Làm thế này."

Nói rồi, hắn nắm lấy tay ta vòng ra phía sau lưng mình, kéo ta lại gần lồng ngực của hắn hơn. Những ngón tay ta chạm vào làn da lành lạnh như ngọc của hắn, có chút run lên.
Ta khẽ cong môi cười, bàn tay luồn vào trong áo hắn, chậm chạp gãi từng nhịp. Mặc Triêu Ngân rũ đầu xuống vai ta, thỉnh thoảng cọ cọ đầy thỏa mãn.

"Xuống một chút." Tiểu thụ thì thào nói.

Ta hơi cau mày, nhưng cũng theo ý hắn, bàn tay gãi ngứa xuống thêm một chút.

"Xuống chút nữa." Lại nghe thấy giọng nói mê hoặc kia của hắn truyền tới.

"..."

Tiểu thụ, xuống chút nữa là quần của ngươi rồi!

Ta chợt hiểu ra, tên khốn này không phải là một con thỏ trắng ngây thơ, mà là một con thỏ trắng đầy tinh ranh.

"Mặc Triêu Ngân, chàng thật..."

Ba từ "quá vô lại" còn chưa nói ra, tay ta đã bị tiểu thụ nắm lấy kéo ra đặt trước ngực hắn, tay kia của hắn lại giữ lấy gáy ta. Ta nhanh chóng chứng kiến khuôn mặt tuấn dật kia gần trong gang tấc, cũng chứng kiến Mặc Triêu Ngân cúi người, hôn lên môi ta.
Nụ hôn của hắn không cuồng dã như đêm trúng xuân dược ngày trước, mà trúc trắc ngây ngô, một chút kỹ thuật cũng không có. Giống như một đứa trẻ lần đầu tiên nói lời yêu, nhưng lại làm ta thấy nụ hôn kia của hắn đặc biệt dịu dàng, mang mùi vị gió xuân mềm mại tươi mát.

Ta cũng chậm rãi khép lại mi mắt, chuyên tâm đón nhận nụ hôn kia của hắn. Cảm nhận hắn ngây thơ nhưng lại ra vẻ phong lưu đùa giỡn, cảm nhận tâm tình hắn chậm rãi biến đổi từ do dự thẹn thùng đến vui vẻ hạnh phúc.

Khi yêu, đến gãi lưng cũng trở thành tình thú!

Ngay lúc này, ta bỗng chốc cảm thấy trời đất quay cuồng. Lúc mở mắt ra, bản thân đã nằm xuống giường từ lúc nào. Ta ngước mắt, nhìn thấy Mặc Triêu Ngân quỳ gối đè ở phía trên người mình, cả người hắn cúi xuống, cánh tay chống xuống mạn giường, bàn tay đan xen với bàn tay của ta, trong mắt hiện lên ánh lửa kì dị.
"Cơ Anh." Hắn thì thào, giọng nói trở nên từ tính trầm đục, yết hầu lên xuống rõ ràng. "Ta đã mười bảy rồi. Sinh cho ta một đứa con, được không?"

Ta bị giọng nói kia của hắn mê hoặc đến đầu óc trống rỗng. Nhưng một câu tiếp theo kia của hắn đã kéo lí trí của ta trở về.

Ta đã mười bảy rồi.

Mười bảy rồi.

Mười bảy.

"..."

Cái đồ biếи ŧɦái chết tiệt này, vậy mà ngươi lại suýt nữa đã ra tay với một thiếu niên mười bảy tuổi!

Chưa kịp để ta kiểm điểm xong, Mặc Triêu Ngân đã cúi xuống, hôn lên trán ta, trầm thấp nỉ non: "Sinh con cho ta, được không?"

Nói rồi, nụ hôn kia lại rơi trên chóp mũi của ta.

Cả người ta cứng đờ, mãi một lúc lâu mới thả lỏng được. Khẽ nâng tay chạm vào khuôn mặt tuấn dật của hắn. Mặc Triêu Ngân cũng nắm lấy tay ta áp sát vào má hắn, nhẹ nhàng cọ cọ.
"Triêu Ngân." Ta chống khuỷu tay không bị nắm xuống mạn giường, sau đó vươn người lên, trán chạm vào trán tiểu thụ, nhẹ nhàng nói. "Con, ta nhất định sẽ sinh cho chàng, nhưng bây giờ chưa phải lúc."

Mặc Triêu Ngân nghe vậy, động tác cọ cọ má hắn vào lòng bàn tay ta ngừng lại. Hắn ngước mắt nhìn ta, nhưng trong mắt không có chút tổn thương nào, mà chỉ chậm rãi hỏi, có phần hụt hẫng dẩu môi: "Tại sao?"

Nhìn ánh mắt trong sáng như minh nguyệt kia của hắn, ta khẽ thở phào. Tiểu thụ đã tin tưởng ta, cùng ta tâm linh tương thông, nên mới hiểu rõ ta không có ý làm tổn thương hắn. Nhưng, ta vẫn có chút đau lòng.

Nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy thắt lưng tiểu thụ, cả khuôn mặt cũng chôn xuống hõm vai hắn, ta chậm rãi nói: "Có lẽ chàng không hiểu, nhưng suy nghĩ của ta có chút khác với thế giới này. Đối với ta, chàng vẫn chưa thành niên. Ta thực sự thích chàng, yêu chàng, nhưng không thể lợi dụng chuyện bản thân đang ở thế giới này, thỏa sức chà đạp lên quyền lợi mà chàng đáng được có ở thế giới trong tâm thức ta. Có thể chàng không hiểu ta đang nói gì, nhưng ta làm vậy chính là tôn trọng chàng, cũng là tôn trọng ta."
Mãi một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy tiểu thụ nói gì, lòng ta có chút chùng xuống. Giữa lúc tâm trạng đang tụt dốc không phanh thì eo ta lại bị hai cánh tay vòng lấy. Ta nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của tiểu thụ từ trên đỉnh đầu truyền tới, cùng giọng nói ấm áp như gió xuân của hắn:

"Vậy là bao lâu?"

Ta hơi ngẩn ra, nhưng nhanh chóng hiểu được "bao lâu" này của hắn có nghĩa là gì.

Nhẹ giọng bật cười, ta ngẩng đầu lên nhìn tiểu thụ, cánh tay vẫn ôm chặt thắt lưng của hắn, cảm nhận những sợi tóc mềm mại của hắn rũ xuống, lướt qua gò má ta có chút ngứa, nhưng cũng vô cùng dễ chịu.

"Sinh thần mười tám tuổi của chàng nhé?" Ta kiên định nói với hắn.

Mặc Triêu Ngân hơi cân nhắc suy nghĩ, có vẻ không hài lòng lắm, nhưng vẫn bĩu môi: "Được thôi, nhưng ta có điều kiện."
"..." Tên thụ này cũng lươn lẹo lắm!

Nhưng đây cũng là do ta thiếu hắn, vì vậy đành cam chịu gật đầu đáp ứng.

"Mỗi ngày hôn ta mười, à không, hai mươi cái."

"Mỗi ngày ôm ta năm mươi lần."

"Mỗi ngày đều nói yêu ta một trăm lần."

Tiểu thụ vừa thấy ta đáp ứng, vô cùng không khách khí đưa ra một loạt điều kiện.

Ta ngẩn ra một hồi lâu, sau đó nén cười, cuối cùng là bật cười thành tiếng. Tên ngốc này, cứ tưởng sẽ đưa ra yêu sách gì, thì ra vẫn cứ đáng yêu như vậy.

"Nàng cười gì chứ?" Mặc Triêu Ngân giả vờ phẫn nộ lên tiếng, nhưng trong mắt không có bất kì một tia tức giận nào.

Ta nheo mắt nhìn hắn, cũng học hắn tỏ vẻ ủy khuất sợ hãi: "Điều kiện hơi nhiều, có thể thương lượng không?"

Mặc Triêu Ngân bật cười, cúi xuống cắn vành tai ta một cái, nghiêm nghị nói: "Có thể thương lượng tăng thêm, không thể giảm xuống."
Tên thụ này đúng là càng ngày càng lươn lẹo. Nhưng mà...ta thích!

"Vậy..." Khẽ rũ mắt, âm thanh nói ra cũng được ta kéo ra thật dài, sóng mắt dưới hàng mi cong dài của ta lưu chuyển, chỉ in bóng một mình nam nhân trước mắt, thiên hoang địa lão đều hóa thành hư vô.

"Hôn nhau không? Còn thiếu mười chín cái!"

Ta có thể ngăn bản thân phóng túng vượt quá giới hạn, nhưng loại phúc lợi này, không cần hắn nói, ta cũng sẽ tận sức hưởng thụ.

Mặc Triêu Ngân nghe ta nói xong, khuôn mặt trắng nõn như bạch ngọc lại lần nữa đỏ ửng, hắn khàn khàn lên tiếng: "Ta sợ..."

"Sợ gì chứ?" Ta cảm thấy có chút mờ mịt.

Nhưng ngay sau đó, câu nói tiếp theo của tiểu thụ đã hoàn toàn xua tan sự mờ mịt này của ta:

"Sợ không thể chờ tới sinh thần năm sau."

Nói xong, hắn liền cúi xuống.

Trái tim ta nảy lên thật mạnh, cũng không biết có phải là tiếng tim của riêng mình ta đập không. Chỉ thấy lồng ngực nghẹn lại rồi nóng lên, một luồng nhiệt từ sâu bên trong lòng tựa như suối nguồn và dung nham núi lửa muốn phun trào mãnh liệt. Lông mi của tiểu thụ dài và rậm như nan quạt, ánh mắt hắn trong suốt hơn pha lên, đôi môi mềm mại mỏng manh như cánh hoa, tất cả, tất cả đều khắc thật sâu vào lòng ta. Trong một thoáng mơ hồ, hắn đã ở sâu trong tâm ta đến như vậy.
Gương mặt của tiểu thụ gần hơn, gần hơn nữa.

"Vương gia! Xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi ạ!"

Bên ngoài cửa bất thình lình truyền đến giọng nói khô khan của Cẩn Huân.

Ta: "..."

Mặc Triêu Ngân: "..."

Bây giờ ta mới nhớ ra, hôm nay tiểu thụ đã hoàn toàn bình phục, lại được miễn thượng triều, gần một tháng nay ở trong phòng làm bạn với thuốc đến mốc meo nên đã cùng ta lên lịch ra ngoài dạo chơi. Trong lòng ta ai oán thầm mắng, tại sao lại chuẩn bị xong không đúng lúc như vậy, chậm một chút không được sao? Không được sao hả?

Ho khan hai tiếng, ta đẩy tiểu thụ qua một bên, không hiểu sao có chút ngượng ngùng. Bản thân nhanh chóng ngồi thẳng, cứng ngắc nói: "Chàng chuẩn bị y phục đi, chúng ta khởi hành."

Vẻ mặt Mặc Triêu Ngân cũng trở nên khó coi. Hắn "ừ" một tiếng, rất có dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, khiến ta đang vừa giận vừa thẹn cũng không nén nổi dở khóc dở cười.
Sau khi bước ra bậc cửa, Mặc Triêu Ngân nắm lấy tay ta, sắc mặt vẫn không khá hơn chút nào, đen như đít nồi vậy. Lúc bước ngang qua Cẩn Huân, tiểu thụ lườm hắn một cái, khiến cho thị vệ đại ca không tự chủ được run lên.

Mặc Triêu Ngân vẫn không hả giận, hậm hực lên tiếng: "Cẩn Huân, nhanh một chút thành thân cho bổn vương!"

Cẩn Huân: "..."

Cẩn Huân đáng thương không hiểu tại sao lại biến thành cái bao cát trút giận, ánh mắt bắn về phía ta cầu cứu.

Ta bị ánh mắt tội nghiệp kia nhìn đến nổi da gà đầy mình, bất đắc dĩ liền lên tiếng an ủi hắn: "Ngươi không cần lo về ngân lượng, hỉ phục và sính lễ sẽ do vương phủ chuẩn bị."

"..."

Sau đó, ta và Mặc Triêu Ngân cùng nhau đi đến đại môn vương phủ, để lại Cẩn Huân đang hóa đá với tình trạng sắp bay màu.

Bên ngoài, bầu trời xanh trong như ngọc, lá cây rơi xuống rải rác từng ngõ phố, từng cơn gió lạnh thổi qua, thỉnh thoảng cuốn bay vài chiếc lá, ánh nắng không quá rực rỡ mà mỏng manh yếu ớt, trông như một tấm lụa vàng nhạt trân quý được dệt bởi tơ tằm Thiên Sơn nhẹ nhàng phủ lên toàn thành, không khí thanh lãnh ẩm ướt nhưng vẫn không ngăn được dòng người đi lại tấp nập cùng sự náo nhiệt của kinh đô phồn vinh hoa lệ. Ta và Mặc Triêu Ngân đều mặc áo choàng gấm bước lên xe ngựa, nhìn thấy trong xe trải nệm lông ấm áp cùng lô hỏa đã đun sẵn nước nóng. Xe ngựa lăn bánh, rèm xe tung bay. Theo từng tia sáng mỏng nhạt chiếu vào khoang xe, chúng ta nhìn thấy ý cười rạng rỡ cùng tâm trạng tự do hưng phấn trong từng ánh mắt của đối phương.
Ta cũng không biết được, lần dạo chơi này, chúng ta sẽ được chứng kiến nhiều chuyện vô cùng thú vị.

_________________________

Tình hình là chương sau mới được gặp lại tra công vì số lượng chữ quá nhiều ạ :< Mấy hôm nay trời lạnh nên tui trễ hẹn lâu quá, thực sự vô cùng vô cùng xin lỗi (T^T)