Nữ Phụ Đam Mỹ Cùng Với Tình Địch HE

Chương 2: 2: Mỹ Nhân





Hỉ khăn treo trước mặt được thêu không tốt, Thẩm Kim Triều gấp đến độ nước mắt lưng tròng, mẫu thân liền nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho nàng, nhẹ giọng an ủi: “Tuế Tuế đừng vội vàng, chúng ta từ từ thôi.


Thẩm Kim Triều nhìn khăn hỉ trong tay, nhìn kỳ xuống, khăn hỉ trong tay không khác gì giẻ lau.

Nước mắt to hơn hạt đậu không ngừng lăn xuống hốc mắt, Thẩm Kim Triều thấy không rõ hỉ khăn, thấy không rõ nến đỏ, đầu óc quay cuồng vô thức.

Nàng không phải tài nữ độc nhất vô nhị gì, cũng chẳng phải thiên kim chi nữ.

Nàng chỉ là một người bình thường trong thoại bản, một vai phụ không đáng nhắc đến.

Nàng cho rằng thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp người trong lòng, thế mà lại đoạn tay áo, đã vậy lại là chính công trong tiểu thuyết đam mẽo.

Căn bản từ đầu đến cuối hắn không thích nàng, đem nàng làm tấm bình phong, cưới nàng là bất đắt dĩ, ngại miệng đời cay độc.


Khi nàng biết được chân tướng mọi chuyện, đối phương không có một tia do dự áy náy, lập tức tiễn nàng quy thiên.

Thậm chí sau khi nàng c.

h.

ế.

t đi, hắn lại gióng trống khua chiêng lập bộ dạng si tình nhân thiết, bề ngoài luôn day dứt hoài niệm vong thê, bày ra cho thế gian thấy được bộ dạng thâm tình của hắn, nhưng sau đó lại không kiêng dè trở thành chính công,  điên cuồng theo đuổi chính mình chân chính tình yêu.

 
Độc dược còn lưu tại trên người không ngừng phát tác dữ dội, Thẩm Kim Triều dần dần cuộn tròn ở trên giường, đôi tay gắt gao nắm chặt hỉ khăn.


 
Nước mắt đã hoàn toàn làm ướp đẫm khuôn mặt và tóc mai, nhưng nàng không có một chút dấu hiệu an ổn, ngược lại càng khóc càng lớn hơn, ủy khuất xen lẫn bi phẫn đồng thời nảy lên trong lòng, chỉ muốn đem hết nước mắt trong mình khóc cạn đi.

 Lâu Già ở một góc chậm rì rì ngáp một cái, thật sự không kiên nhẫn đi xuống, lưu loát mà xoay người mà xuống, lặng yên không một tiếng động tiến đến trước mặt Thẩm Kim Triều.

Hắn trong một bộ hắc y, dáng người cao gầy, nhưng vòng eo cực tế, gương mặt diễm lệ điểm nốt ruồi cạnh khóe mắt, không ngừng đến đến.

Thẩm Kim Triều có thể thấy hắn trong mắt trong ánh nến yếu ớt.

Không hề nghi ngờ, hắn là một đại mỹ nhân.

Nhưng mỹ nhân coi thì giọng nói cực ôn hòa, tươi cười lại không mang theo một tia ấm áp, nhẹ giọng dụ hoặc, bộ dáng cực kỳ giống yêu tinh muốn hút dương khí của người: “Thật đáng thương, ai chọc ngươi khóc thương tâm đến vậy? Để ta đi g.

i.

ế.

c hắn hộ ngươi nhé?”.