Nữ Phụ Đa Nhân Cách

Chương 73: Ra oai phủ đầu




Lục Mộng Diệp nắm chặt bàn tay, móng tay sơn màu hồng phấn bị ép đăm chặt vào da thịt. Ả không cam lòng, nhưng thế thì sao sớm muộn cũng thuộc về ả. Lục Mộng Diệp nở nụ cười u ám, mắt loé lên tia độc ác. Đừng trách ả, muốn trách thì hãy trách người cướp đi thứ tốt đẹp của ả. Lục Mộng Diệp không ngừng suy nghĩ điên cuồng.

Cạnh bên Lục Tầm Thu ngớ người không bao lâu thì trực tiếp chuyển sang cứng nhắc, nụ cười như ngưng bặt. Ngỡ ngàng, hoang mang, hắn không hiểu được làm sao trên đời có chuyện phi lí như vậy. Người hắn luôn xem thường không đặt trong mắt, nhoáng một cái đã khiến hắn ngước nhìn. Hắn tức giận, cơn tức giận bị hắn đè nén đến mức khuôn mặt có chút vặn vẹo khó xem.

Lục Tầm Thu không cam lòng gào thét tại sao, tại sao dám dấu hắn điều to lớn này. Còn đoạn tuyệt với nhà họ Lục, nếu cô nói cho hắn như vậy việc phát triển của hắn thuận buồm xuôi gió rồi sao. Một công ty lớn như vậy mà cô là chủ tịch làm sao có thể quản hết nỗi chứ. Không phải để người khác quản làm giá y thay người sao? Như vậy để hắn tiếp tay có lẽ tốt hơn. Nghĩ tới đây tâm tình Lục Tầm Thu thoáng đã tốt hơn rất nhiều.

Người khó chịu nhất cũng phải kể đến Hoắc Đình La, hắn rốt cuộc cũng giật mình rồi tức giận. Rõ ràng hôm qua cô chỉ là một người bé nhỏ bị hắn từ hôn, giờ nhảy lên cao ngang hàng nhìn hắn, à không, là không thèm nhìn đến. Như vậy không phải tát vào mặt hắn sao? Báo chí sẽ đưa tin thế nào. Sắc mặt hắn hoang mang, làm sao cô có thể vươn cao như vậy. Còn vừa rồi cô hút hồn hắn, tim hắn như đập lệch từng nhịp, tại sao vậy chứ hắn rõ ràng thích Lục Mộng Diệp. Đông An chỉ là một con người đê hèn chuyên quyến rũ đàn ông thôi! Trong lòng Hoắc Đình La khong ngừng nói như thế nhưng ánh mắt lại nhịn không được đắm chìm vào phía thân ảnh của Đông An.

Mặt của Mạch Nhất Tôn hết đen rồi đỏ, từ đỏ thành xanh, từ xanh thành trắng. Thôi được rồi! Túm váy là hắn rất có tư chất làm tắc kè bông. Ánh mắt hắn chứa đựng sợ hãi hoang mang nhìn về phía Đông An. Khớp tay của hắn nắm chặc kêu lên răng rắc như muốn gãy.

Mọi người ánh mắt phức tạp không ngừng nhìn về phía Đông An. Nụ cười của họ trực tiếp bị cái nhếch môi của Đông An đánh gãy. Có nhịn không được bàn tán xì xào, tuy nhỏ nhưng vẫn đủ để nghe thấy.

" Không ngờ là Đông An bị họ Lục đoạn tuyệt."

" Tại sao cô ta có thể làm chủ tịch vậy được?"

" Không phải cô ta chỉ là thứ vô tài, lẳng lơ, quần Áo lượt sao?"

" Không lẽ cô ta đươc bao nuôi, đưa ra chỉ để làm bù nhìn."

" Cô ta nhìn đẹp hơn không ít, làm sao một người nghèo khổ bị cắt hết chi tiêu từ gia đình qua một ngày lại giàu đồ sộ thế được, chắc là bị bao nuôi."

" Một kẻ hư hỏng thành nết như cô ta thì làm được gì, chắc chắn cô ta dở thủ đoạn đê tiện."

" Chắc ăn nằm với lão già nào đó gần đất xa trời."

" Chắn chắn tiền cô ta có vấn đề, tôi chưa từng thấy cô ta làm gì cả, làm sao có nhiều tiền vậy được."

Tuy có người sắc mặt trắng bệt, nuốt nước miếng cười khan. Nhưng có những kẻ luôn luôn bị ganh tị làm mờ mắt. Con gái là sinh vật chứa sự ganh tị rất cao đặt biệt là khi người khác đẹp hơn mình, tài giỏi hơn mình.

Đông An đứng trên bục với ánh đèn vàng miệng vẫn luôn mỉm cười, nhưng khuôn mặt chứa đầy ngăn cách với không tới của một bậc lãnh đạo. Những lời nói đó cô nghe rõ hết mồn một, nhưng vẫn thản nhiên tiếp tục nghe như là lời đó nói về ai chứ không phải về mình. Sự yên tĩnh thản nhiên đó bất giác làm người ta ngột thở. Một đám con gái bàn tán rốt cuộc cũng có một người nhịn không được ganh tị, tự cho mình là đúng cao giọng. Đông An nâng tay uống một ngụm rượu, khoé miệng cười càng sâu. Ngay lúc ai cũng suy nghĩ cô muốn làm gì, thì Đông An bước chân thẳng đến cô gái cao giọng lúc nãy. Tiếng lộc cộc phát ra từ phía bước chân của Đông An khiến cô gái lúc nãy có chút sợ hãi. Cô ta hơi lùi lại vài bước, Đông An cũng dừng lại, giọng cô rất nhẹ vang lên.

" Cô tên là gì?"

Cô gái đó hơi ngỡ ngàng rồi rất nhanh lấy lại tự tin kiêu ngạo, nhà cô ta cũng là thuộc thượng lưu tuy không bằng gia tộc lớn nhưng cô ta không tin Đông An có thể làm được gì. Không phải các gia tộc lớn cũng phải hợp tác cùng nhà cô ta đấy sao? Cô ta cất cao giọng.

" Tôi là Quánh Mạn Vân."

Đông An đạt được câu trả lời cũng lười đếm xỉa đếm xỉa tới, xoay người về lại chỗ của Linh Ưu Ly nói.

" Nghe rồi chứ, hãy cho tiểu thư đó rèn luyện cách sống có ích đi, làm người sống quá an nhàn thì không tốt."

Linh Ưu Ly gật đầu đáp, một bộ dáng tuyệt đối phục tùng.

" Vâng, xong ngay thưa sếp!"

Giọng Đông An nói nhẹ nhàng xuyên qua không khí, nhưng ý nghĩa lại không nhẹ nhàng chút nào, tim mọi người đập mạnh. Có người ngu mới không biết lời của Đông An là có ý gì. Rất nhanh ai cũng đồng loạt hướng Quánh Mạn Vân như nhìn người chết, ăn ý cách xa cô ta ra. Cái gì mà rèn luyện nói thẳng ra muốn gây sức ép, thu mua công ty, sự nghiệp nhà họ Quách hoặc trực tiếp làm phá sản gánh con nợ khổng lồ. Họ có chút thương tình với người sinh ra Quánh Mạn Vân, hoạ từ miệng mà ra. Tuy công ty Ulth có bị Đông An phế vật cai quản đi chăng nữa, thì người nào có thể xem thường nhưng tuyệt không phải họ. Không lâu sau đó Quánh Mạn Vân mới biết mình gây ra lỗi lầm ngu ngốc gì, và ông Quách mới biết mình có đứa con bất hiếu như vậy nhưng...đó là chuyện tương lai.

Mồ hôi của mọi người không ngừng tuông rơi.

Đây tuyệt đối là ra oai phủ đầu!

Bất giác họ lại câm bặt không dám nói ra điều gì. Ai biết vị này có xấu tính mượn cớ báo thù lên gia tộc họ thì khổ.

Nụ cười ai cũng gượng gạo méo móp đến sắp biến dạng.