Nữ Phụ Đa Nhân Cách

Chương 40: Năm




Trên đường cao tốc hai chiếc xe lao nhanh như gió, vụt qua trước là chiếc Ferrari đỏ. Tiếng động cơ êm tai vang lên không ngừng, chiếc xe lạng qua lạng lại chiếm hết khoảng trống để chiếc xe Lamborghini xám đằng sau có thể vượt lên.

Trên chiếc Ferrari đỏ cô gái với một đầu bạc kim phất phớt theo gió không ngừng, lâu lâu lại nhẹ đánh tay lái. Chiếc môi một nụ cười nhàn nhàn, đôi mắt có màu hổ phách thoáng lại nhìn vào chiếc gương chiếu hậu. Mi mày cong cong lâu lâu lại nhếch lên, ý đẹp vui người.

Cứ thế hai chiếc xe đua nhau trên một đoạn đường dài, tới một căn biệt thự xa chiếc Ferrari đỏ chợt ngừng lại do quá đột ngột, bánh xe ma sát thành những vệt đen hằng trên đường, còn chiếc xe đánh một độ cong hoàn hảo xoay 360 độ mới ngừng hẳn.

Kít!

Đột nhiên chiếc xe Lamborghini xám cũng dừng lại theo, một chàng trai từ phía cửa xe bật ra, mặt ụ một cục.

" An An, em cô tình trêu Anh đúng không?"

Đông An từ trên xe bước xuống đưa tay vuốt lại tóc, tùy ý nói.

" Có sao?"

Chàng trai bước tới chỉ vào Đông An.

" Rõ ràng là vậy, lúc em chào mời Anh rõ ràng thua Anh còn gì."

Đông An cười cười, sau khi cô huấn luyện gia tộc xong một năm, cô đã dành 2 năm đi qua nhiều nước để gầy dựng thế lực cũng như đồng đội. Cô muốn kiếm những người cô có thể giao lưng cho họ, chứ không phải những kẻ có thể tùy tiện đâm sau lưng cô. Và thành quả là thế lực của cô đều đứng vững gót chân, có thêm 3 phụ ta đắc lực. Tuy đồng đội là những kẻ dở hơi, chả hạn tên trước mặt này - Thế Tư, nhưng thực ở chung rất thoải mái.

" Em phải cho Anh mục đích để tiếp tục sống biết không."

Thế Tư ngơ người, mục đích? Tiếp tục sống? Là ý gì?

Đông An sờ sờ sóng mũi, nhìn mặt ngu vậy là biết không hiểu rồi.

" Với tay đua quèn như Anh chỉ có em mới thu nhận thôi, nên Anh phải thắng em đó là mục đích sống. Còn lúc đầu thua vì... "

Thế Tư nghe xong lập tức hỏi.

" Vì gì?"

Đông An xoay người đi vô biệt thư, tiếng nói vọng lại cho Thế Tư

" Anh nghĩ tay mơ lên mặt với lão làng thì nó có mắc cười không?"

Thế Tư mặt đỏ lừ nén nhịn cảm giác vừa xấu hổ vừa mắc cở, xong hét ầm lên.

" Chiết tiệt! An An, em chơi Anh."