Nữ Phụ Công Lược Truyện

Chương 24: Minh Tinh Thiên Hà (3)




Biết mỗi thế giới sẽ càng ngày càng khó lên cô liền hỏi Bạch Miên:

- Miên Miên à, có phải mỗi thế giới khác nhau nên điểm nhiệm vụ cũng khác nhau phải không?

- Đúng vậy kí chủ. Ở đây là ảnh đế nên là độ khó sẽ tăng thêm nên điểm cũng nhiều hơn thế giới ban đầu.

- Ừm vậy được rồi.

Nghe Bạch Miên giải thích xong, cô cũng vừa dẫn Miêu Miêu về đến nhà cô ấy. Giờ cô mới để ý thấy xung quanh đầy người canh chừng. Cô tạo một màng chắn mỏng quanh cô và Miêu Miêu. Nhìn xung quanh không có ai nghe được nữa cô mới nói với Miêu Miêu bằng giọng vô cùng trang nghiêm, hơn thường ngày rất nhiều:

- Tiểu Miêu của tớ à. Cậu có bao giờ nghi ngờ xuất thân của mình chưa?

Miêu Miêu nghe vậy thì giật mình, nhìn cô gái đơn thuần thường vô cùng dịu dàng giờ lại đang vô cùng nghiêm túc bên cạnh mình, cô hỏi:

- Sao cậu lại nghĩ vậy?

- Cậu cứ nói đi đã.

- Thực ra mình cũng đã từng nghi ngờ nhưng không chắc chắn lại có mẹ mình hay kể lại chuyện xưa nhưng chúng thường hơi khác nhau nên mình cũng không biết chắc được...

- Mình biết được thân thế thật của cậu nhưng bây giờ không tiện nói ra nhưng cậu phải cẩn thận những người gần đây đó. Không được manh động đó nghe chưa.

Cô làm dấu hiệu nếu hiểu thì lắc đầu còn không thì gật.

Nữ chính là người nhanh trí tất nhiên sẽ lắc. Sau đó, Nhàn Vũ đưa cho cô một chiếc dây chuyền dặn dò không được làm mất còn đưa thêm một dây cho mẹ cô. Bảo nó có thể cứu hai người được một mạng.

Dặn cô việc này cũng không được nói với mẹ mình vì bà ấy sẽ tự nhớ ra nên không cần phải lo. Nhàn Vũ ôm lấy cổ Miêu Miêu dặn dò:

- Hai hôm nữa đến biệt thự của tớ, ta sẽ nói tiếp chuyện này.

Ngay sau đó, Nhàn Vũ liền cáo từ đi về. Trên đường đi, cô cảm thấy có hai người đang theo chân mình, cô đi càng nhanh hơn, vào một con đường nhỏ rồi biến mất. Hai tên đó liền báo cáo:

- Mất dấu đối tượng rồi.

- Sao cơ, con bé đó đang ở ngay chỗ cậu đang đứng đấy.

Ngay chỗ mình đang đứng... Không xong! Hắn ta giật mình nhìn lên trên thì thấy Nhàn Vũ đang nhảy xuống. Cô cho mỗi tên một cú đá vào đầu và ngất luôn. Cô lấy tai nghe nói với người chủ huy:

- Nếu các người muốn bắt được tôi thì rèn thêm trăm năm nữa đi.

Ngay sau đó cô liền bóp nát cái tai nghe đó. Lúc cô đi theo dõi ám sát thì bọn chúng còn chưa vắt sạch mũi đâu đó. Trình độ như vậy còn kém lắm. Thế mà còn dám sai người ám toàn cô. Đúng là trò cười mà.

Cô tiếp tục ung dung về nhà mình. Về đến nơi cô xem lại cách bài trí cùng quần áo của nguyên chủ. Thấy đa số là đồ màu lam đậm hoặc nhạt cùng vài bộ màu đen thì cô cũng thỏa mãn rồi. Đỡ phải đi kiếm đồ, làm cá muối ở nhà một đêm chắc cũng không sao.

Cô lại nhìn vào số tiền trong thẻ của nguyên chủ cũng khá nhiều, cô lọc ra một số tiền để trả tiền nước, tiền điện tầm một hai tháng rồi còn lại dùng để vào chứng khoán cùng bất động sản để kiếm thêm tiền.

Chẳng bao lâu, số tiền trong túi cô lại gấp đôi, gấp ba lần lúc đầu. Điều này khiến Bạch Miên tò mò liền hỏi cô:

- Sao kí chủ lại thích chơi chứng khoán vậy?

- Đơn giản vì nó kiếm được tiền nhanh.

Câu trả lời này hoàn toàn khiến Bạch Miên cạn ngôn, thực sự không hiểu tại sao kí chủ chơi chứng khoán rất giỏi, không trượt hay ăn may hồi nào mà chỉ cứ thế chơi và có tiền. Thần chứng khoán xin nhận của tiểu nhân một lạy.

Sau đó, cô lại tự nấu cho mình một bữa ăn thịnh soạn rồi gọi Bạch Miên đến ăn cùng. Điều này khiến cậu cảm động vô cùng, cảm thán rốt cục kí chủ cũng có chút tình người rồi.

____________________________________________________________________________________________

Sáng hôm sau, cô lại đến công ty đóng phim. Bộ phim nói về chiến tranh cổ đại. Miên Miên trong vai nữ chính là một nữ tướng quân nơi sa trường. Nam chính là một tể tướng  tuy yêu thích võ nghệ nhưng lại vì thân thể ốm yếu nên đành làm quan văn. Nhàn Vũ trong vai nhị tiểu thư của phủ tể tướng, là em gái cùng cha cùng mẹ của nhân vật nam chính.

Có một lần, khi còn là thiếu niên, vì thân thể yếu ớt, mà nam tể tướng bị bắt nạt. Sau đó, được nữ tướng giả trai đến cứu. Vì là giả trai lại có tính tinh nghịch nên tể tướng hiểu lầm rồi hai người làm bạn. Qua một thời gian dài, người bạn đó đột nhiên biến mất. Để lại nỗi nhớ tri kỷ cho vị tể tướng trẻ tuổi này.

Rồi bỗng nam tể tướng đến nhà nữ tướng quân làm khách vì hai nhà hồi đó cũng có qua lại thân thiết. Lại thấy người bạn tri kỷ của mình là nữ thì có chút ngượng ngùng nhưng vẫn qua lại khá thân thiết. Sau đó hai người đều lập công có tước vị trên triều đình.

Nhưng rồi nữ tướng bị điều đi đánh giặc ngoại xâm. Tuy thắng trận nhưng cũng bị trúng độc. Khi về đến kinh đô thì liền phát độc. Thái y cũng chẩn đoán sống được thêm vài năm nữa là tận. Nghe tin, nam tể tướng đau khổ xin ban hôn mong hoàng thượng đồng ý.

Sau khi làm lễ bái đường, hai người cùng nhau xin rút khỏi triều chính, an nhàn hưởng thụ số thọ mệnh còn lại. Đến khi nữ tướng mất đi, nam tể tướng cũng đau buồn mà đi theo. Còn hai đứa con của bọn họ quay lại chỉnh đốn gia tộc, giúp đỡ triều đình.