Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Chương 518: Thân thế (2)






Khóe môi Ôn Diễn hàm chứa nụ cười nhạt, “Thẩm Trang chủ còn muốn nói gì?”

“Người có thể khiến sư phụ Hồng Đậu cùng Phương lão gia cảm thấy uy hiếp sâu sắc, có phải ngươi hay không?”

“Ta nghĩ...” Ôn Diễn lại thật sự nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Có lẽ là ta đi.”


Thẩm Lạc Ngôn nghe lời nói kiểu ba phải cái nào cũng được của Ôn Diễn mà nhíu chặt mày, “Ôn Diễn, ngươi rốt cuộc có mục đích gì?”

“Trước kia ta có mục đích gì cũng không quan trọng, quan trọng là, mục đích hiện tại của ta chỉ có một mà thôi.” Ôn Diễn mỉm cười, “Đúng rồi, Thẩm Trang chủ đã gặp con gái của ta và Hồng Đậu chưa? Tuy nói Nam Quốc hiện tại không phải quá đẹp, chẳng qua miễn cưỡng cũng có thể xưng được một tiếng đáng yêu, Thẩm Trang chủ thân là cậu của Nam Quốc, cho dù là lần đầu tiên gặp đứa bé, cũng không cần khách khí tặng lì xì đâu.”

Vẻ mặt Thẩm Lạc Ngôn càng thêm cứng đờ, phỏng chừng ngay cả ý muốn trực tiếp rút kiếm chém Ôn Diễn cũng có luôn.

Ôn Diễn lúc này lại tựa như mất đi năng lực nhìn mặt đoán ý, hắn tiếp tục cười nói: “Tuy ta cảm thấy một đứa con liền có chút nhiều, chẳng qua Hồng Đậu lại rất thích đứa nhỏ này, nếu Hồng Đậu biết Nam Quốc lại có thêm một cậu ruột nữa, hẳn nàng nhất định sẽ cực kỳ vui vẻ.”

“Ôn Diễn!” Thẩm Lạc Ngôn rốt cuộc mất đi phong độ kiềm chế bản thân vốn có, hắn giận dữ đứng lên, hơi thở quanh thân lạnh băng như mang theo gió tuyết dày đặc.

Thẩm Lạc Ngôn không thường tức giận, trên thực tế, cho dù hắn tức giận, thì theo cách làm người quân tử của hắn, hắn cũng tuyệt đối sẽ không làm gì người chọc hắn tức giận.

Ví dụ như Hồng Đậu chẳng hạn, lúc trước Hồng Đậu chọc tức hắn thế nào? Cho dù bị nha đầu này chọc tức đến nội thương, hắn cũng chưa từng thật sự trách phạt nàng, chỉ một mình yên lặng chữa thương mà thôi. Mà có thể khiến Thẩm Lạc Ngôn đại động can qua như thế, hơn nữa còn có ham muốn giết người, Ôn Diễn xem như người đầu tiên.


Ôn Diễn chỉ cười, cũng không kinh hãi vì sự tức giận của Thẩm Lạc Ngôn, “Thẩm Trang chủ, cho dù ngươi không muốn để Hồng Đậu biết quan hệ của ngươi và nàng thì thế nào đây? Sự thật ngươi và Hồng Đậu là huynh muội vẫn hoàn toàn không thể thay đổi.”

Thẩm Lạc Ngôn không nói, trầm mặc đến mức khiến người ta cảm thấy áp lực.

Ôn Diễn buông chén trà, ý cười trong mắt phai nhạt đi rất nhiều, “Người thông minh, đều quý ở chỗ tự mình hiểu lấy, đừng có mơ ước thứ không thuộc về mình. Tin rằng Thẩm Trang chủ thông minh, sẽ không cần ta nói cho ngươi đạo lý này chứ.”

“Ngươi đang uy hiếp ta?” Thẩm Lạc Ngôn cười lạnh một tiếng, hắn rất ít khi hiếu chiến, nhưng giờ phút này, hắn lại đặc biệt muốn ganh đua cao thấp với Ôn Diễn một trận.

Ôn Diễn cũng đứng lên, một bộ bạch y thắng tuyết, càng tôn lên tư thái tựa tiên nhân của hắn, như thanh phong, như minh nguyệt, khiến người ta không dám nhìn gần, “Thẩm Trang chủ cần gì phải coi lòng tốt nhắc nhở của ta thành uy hiếp?”

“Ôn Diễn, ngươi là đang coi ta thành trẻ con ba tuổi mà lừa gạt sao?” Thẩm Lạc Ngôn lạnh giọng nói: “Ta sẽ không trơ mắt nhìn Hồng Đậu bị ngươi lừa.”


“Thẩm Trang chủ.” Ôn Diễn nhẹ nhàng nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết, vì sao Hồng Đậu rõ ràng sinh ra ở Thẩm gia, nhưng lại bị đưa đến Phương gia nuôi nấng sao?”

Thẩm Lạc Ngôn ngẩn ra, đáp án của vấn đề này, ngay cả Phương lão gia cũng chưa từng nói cho hắn. Hắn gằn từng chữ hỏi: “Ngươi biết nguyên nhân?”

“Dĩ nhiên.” Ôn Diễn cười, chậm rãi nói: “Khi Hồng Đậu sinh ra, ngươi liền mắc một trận bệnh nặng, mệnh nguy trong sớm tối. Lúc đó một đạo sĩ xuất hiện, đạo sĩ nói, Thẩm gia vốn là mệnh chỉ có một con trai, không nên có thêm một con gái, muốn ngươi sống sót cũng chỉ có thể đưa đứa trẻ không nên tồn tại đến nhà khác, coi như đứa trẻ nhà khác. Tuy rằng nghe có vẻ vớ vẩn, nhưng khi đó Thẩm Trang chủ đã không còn cách nào, liền chỉ có thể theo đó mà làm.”