Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Chương 512: Vĩnh sinh vĩnh thế






Hồng Đậu nói: “Ta muốn hỏi chính là, ngươi ở chỗ này chỉ là một đại phu bình thường mà thôi, nơi này không ở giang hồ, cũng rời xa giang hồ phân tranh, ngày tháng rất an tĩnh, ngươi thích cuộc sống như vậy sao?”

“Cái này à...” Ôn Diễn khó có khi cũng nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, nói: “Cùng Hồng Đậu sống cuộc sống mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ, cũng không tồi.”

Hồng Đậu không nhịn được truy vấn: “Vậy ngươi có bằng lòng rời khỏi giang hồ, không quản chuyện giang hồ nữa, chỉ cùng ta và Nam Quốc của chúng ta mai danh ẩn tích cả đời không?”

“Dĩ nhiên là nguyện ý.” Ôn Diễn trong mắt mang ý cười, chỉ một tia ý cười liền có thể khiến người ta chìm sâu trong đó, khó có thể tự kiềm chế được.

Những ngày qua, trái tim yên lặng lâu ngày của Hồng Đậu, lại thầm rung động lên.

Nhưng Ôn Diễn lại nói tiếp: “Chờ ta hoàn thành một chuyện cuối cùng, ta liền cùng Hồng Đậu rời xa giang hồ, từ đây sẽ chỉ có hai người chúng ta làm bạn gắn bó.”


“Thế Nam Quốc thì sao?” Hồng Đậu mẫn cảm nắm bắt điểm hắn không nhắc tới Nam Quốc này, trong khoảng thời gian ngắn, lòng nàng tràn đầy bất an.

Ôn Diễn nhẹ nhàng cười một tiếng, hắn rũ mắt, ôn nhu từ ái nhìn cái bụng lớn của Hồng Đậu, chậm rãi nói: “Hồng Đậu, Nam Quốc sẽ có cuộc đời của chính nó, nó không có khả năng theo chúng ta cả đời.”

“Ôn Diễn...” Hồng Đậu cảm thấy khủng hoảng chưa từng có, nàng bắt lấy tay Ôn Diễn, thật cẩn thận nói: “Ngươi có thể đồng ý với ta một chuyện không?”

Hắn mang ý cười trong mắt nhìn nàng, ôn nhu hỏi: “Chuyện gì?”

“Bất luận tương lai xảy ra chuyện gì, ngươi đều sẽ không ra tay với người nhà của ta.” Hồng Đậu nhìn chằm chằm mặt hắn, muốn từ thần sắc của hắn tìm ra một chút biến hóa, chỉ là, trên mặt hắn ngoại trừ bình tĩnh thong dong thì không còn biến hóa gì khác.

Đôi mắt cười của Ôn Diễn híp lại, “Được.”

Có được hứa hẹn của hắn, nàng vẫn như cũ không cách nào yên lòng.

Vào tiết trời cuối Đông đầu Xuân, Nam Quốc rốt cuộc sinh ra, là một bé gái khỏe mạnh, đứa trẻ mới sinh ra đều nhăn dúm dó, cũng không nhìn ra đẹp hay không đẹp.

Nhưng Hồng Đậu ngồi trên giường ôm Nam Quốc mềm mại, liền cảm thấy đây là đứa trẻ đáng yêu nhất thế giới. Nàng nhìn đứa trẻ đang ngủ, bỗng nhiên có thể sâu sắc cảm nhận được tâm tình của mỗi người mẹ, rằng khi nhìn thấy con mình, họ sẽ muốn đem tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới đến trước mắt chúng.

“Nam Quốc...” Hồng Đậu khẽ nhắc tên này, lại cúi đầu hôn lên mặt đứa trẻ một cái, chỉ cảm thấy trong lòng thỏa mãn vô cùng.

Dĩ nhiên, nàng cũng bỏ qua ánh mắt ngày càng tối tăm của Ôn Diễn.

Một tháng sau, vào sáng sớm mặt trời còn chưa kịp mọc.


Hồng Đậu lén lút đi tới bên vách núi, trong tay cầm bốn tờ giấy màu đỏ, gió trên đỉnh núi rất lạnh, nàng lại cảm thấy thần trí càng thêm rõ ràng.

“Hồng Đậu.”

Nghe được giọng nói sau lưng, đầu tiên Hồng Đậu sửng sốt, lại xoay người lại.

Trên vách núi rét lạnh, là một nam nhân đứng dưới tàng cây ưu nhã cười, “Hồng Đậu, nàng muốn rời khỏi ta sao?”

Hồng Đậu nắm chặt đồ vật trong tay mình, ánh mắt lại dừng ở đứa trẻ đang được ôm trên tay hắn.

“Hồng Đậu, nàng vẫn trách ta, trước nay đều chưa từng muốn vĩnh viễn ở bên cạnh ta, đúng không?”

Nàng chỉ an tĩnh một giây, “Không sai, ta vẫn không cách nào tin ngươi được.”

“Hồng Đậu, ta nói cho nàng một việc được chứ?”

“Chuyện gì?”

“Hồng Đậu biết, thuốc trường sinh chỉ có một viên, vì để Hồng Đậu trường sinh cùng ta, vậy ta nhất định phải làm ra viên thuốc trường sinh thứ hai.” Ôn Diễn nói: “Dược liệu của thuốc trường sinh, là Mộ Dương hoa, Thần Nông Thảo, Bất Lão ngọc. Mộ Dương hoa ta đã trồng ra, Thần Nông Thảo, ở Đại Mạc Cổ Lâu, ta đã sớm một bước lấy được, Bất Lão ngọc, đây là mẫu thân ta có được từ chỗ Tiết Nhiễm cùng với băng tinh quả, hiện tại đã tới trên tay ta. Chỉ là, còn thiếu một dược liệu, lại khó có được nhất.”

Hồng Đậu nghe được giọng nói như có dự cảm của mình, “Dược liệu gì?”

“Đó chính là thứ chỉ huyết mạch Ôn gia mới có, máu đầu tim đặc thù.” Ôn Diễn cười, “Hồng Đậu, nàng nói xem, ta sẽ lựa chọn móc tim mình ra làm thuốc sao?”


Hồng Đậu cảm giác trái tim mình đã sắp nhảy lên tới họng, nàng gian nan phát ra âm thanh, “Ngươi để ta mang thai Nam Quốc... mang thai Nam Quốc...”

“Giữ nàng lại, là mong muốn của ta, nếu không thể giữ nàng, ta không ngại để Nam Quốc phát huy tác dụng khác.”

Hồng Đậu cảm thấy hoa mắt váng đầu.

“Đậu Nhi ngoan, nàng có thể lựa chọn nhảy xuống vách núi tự sát, ta tuyệt đối sẽ không ngăn trở, chỉ là...” Hắn nhìn đứa trẻ ôm trong ngực, đạm nhiên nói: “Ta sẽ giết con của nàng để chôn cùng.”

“Đây cũng là con của ngươi...” Hồng Đậu nỉ non.

Hắn khẽ vuốt mặt đứa trẻ, “Đứa nhỏ này có thể sinh ra, chẳng qua là thủ đoạn ta dùng để phòng ngừa nàng rời khỏi ta thôi, nếu nó đã vô dụng, vậy cũng không cần phải tồn tại nữa.”

Gió truyền đến giọng hắn lạnh hơn, “Phương Hồng Đậu, nếu nàng không đánh chết ta, vậy đời đời kiếp kiếp... cũng đừng hòng rời khỏi ta.”