Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Chương 439: Sẽ không lừa mình dối người




“Phương cô nương!” Đường Nhất Nhất không dám buông tay đang bắt lấy tay Hồng Đậu ra, nàng ấy sợ nếu mình buông lỏng thì sẽ không cách nào ăn nói với Lý Tùy Phong, “Ta có thể hiểu được tâm tình hiện tại của cô, nhưng … nhưng chuyện đã xảy ra, người còn sống cũng phải sống cho tốt, không phải sao?”

Hồng Đậu hơi an tĩnh một giây, mới bình tĩnh nói: “Đường cô nương, ta hiểu cô đang lo lắng điều gì. Cô yên tâm, ta sẽ không làm việc ngốc nghếch, ta cũng sẽ không lừa mình dối người. Ta chỉ… chỉ muốn tìm được A Miên mà thôi.”

“Chuyện xảy ra trên núi với mấy người, ta đều đã nghe Lý Tùy Phong kể lại. Dưới vách núi chính là vực sâu vạn trượng, Phương cô nương… Ta có thể hiểu tâm tình của cô, bởi ta cũng vừa trải qua nỗi đau khi người thân qua đời, ta biết đây là một quá trình rất khó khăn, nhưng vì không để người quan tâm đến chúng ta lo lắng, chúng ta cũng nên kiên cường đối mặt.” Đường Nhất Nhất tạm dừng một chút, vẫn nói: “Nơi đó là vực sâu vạn trượng, xưa nay vẫn là nơi đệ tử Đường Môn bị xử tử táng thân, ở đó không có đường đi vào, cũng không có đường đi ra, trừ phi…”

Trừ phi nhảy từ trên vách núi xuống.

Những lời này Đường Nhất Nhất không dám nói ra.

Đây không thể nghi ngờ chính là đáp án khiến người ta tuyệt vọng.

Sắc mặt Hồng Đậu càng thêm tái nhợt, nàng máy móc nhếch khóe miệng, hỏi: “Chẳng lẽ thật sự… không có biện pháp khác sao?”

“Xin lỗi…” Đường Nhất Nhất chậm rãi lắc đầu, chỉ có thể đưa ra câu trả lời này cho Hồng Đậu, lại thấy Hồng Đậu bỗng nhiên bưng kín ngực mình, Đường Nhất Nhất vội la lên: “Phương cô nương, người Đường Môn chúng ta tin tưởng, dấn thân vào vực sâu vạn trượng, liền có thể tẩy sạch tất cả nghiệp chướng tội danh, được trọng sinh nhờ luân hồi, linh hồn của hắn cũng có thể bởi vậy mà được giải phóng. A Miên công tử tiến vào vực sâu vạn trượng, có lẽ… đây cũng là trời cao hy vọng hắn có thể luân hồi trọng sinh càng thêm thuận lợi, cô nói có phải không?”

Một câu cuối cùng, Đường Nhất Nhất hỏi hết sức cẩn thận. Nàng ấy không dám nháy mắt, chỉ sợ bỏ qua một tia biểu cảm trên mặt Hồng Đậu.

Hồng Đậu lại bỗng nhiên cười khẽ, nàng chậm rãi rút cánh tay bị Đường Nhất Nhất bắt lấy ra, nhàn nhạt nói: “A Miên đã chết, sẽ không thể trọng sinh, cho dù thực sự có luân hồi trọng sinh, vậy chàng cũng sẽ không phải là chàng nữa.”

“Phương cô nương…” Đường Nhất Nhất nghèo từ.

Hồng Đậu vốn không tin tưởng vào sự luân hồi chuyển thế, người một khi đã đi vào luân hồi, thì sao có thể bảo đảm, hắn ở kiếp sau sẽ vẫn là người mà nàng thích?

Luân hồi chuyển thế, vốn là một từ ngữ hư vô mờ mịt.

“A Miên đã chết, ta rất rõ ràng.” Hồng Đậu cười một tiếng, nói: “Về phần trả thù hung thủ, ta sẽ không từ bỏ việc này.”

Đường Nhất Nhất bỗng nhiên nhìn về phía sau Hồng Đậu.

Hồng Đậu xoay người, thấy được Thẩm Lạc Ngôn không nhìn ra biểu cảm.

Thẩm Lạc Ngôn trầm mặc, dường như trước khi nàng mở miệng, hắn sẽ không nhiều lời một câu.

Hồng Đậu thu hồi ánh mắt, mắt nhìn thẳng mà bước đi.

Lý Tùy Phong đến đây cùng Thẩm Lạc Ngôn, thay lời Thẩm Lạc Ngôn hỏi, “Ngươi muốn đi đâu?”

“Ta muốn đến vách núi.”

Trong khoảnh khắc nàng lướt qua Thẩm Lạc Ngôn, Thẩm Lạc Ngôn bắt lấy cổ tay nàng, “Nơi đó trải qua vụ nổ, đã bị phá thành mảnh nhỏ rồi.”

“Ta đoán được.” Hồng Đậu không liếc mắt nhìn Thẩm Lạc Ngôn lấy một cái, nàng rút tay mình ra, một lần nữa cất bước, cũng không quay đầu lại mà nói: “Nhưng ta vẫn phải đi xem một chút.”

Chờ bóng lưng Hồng Đậu khuất dạng, Lý Tùy Phong không yên tâm nói: “Ta nói này, Thẩm Trang chủ, nàng vừa mới trải qua nỗi đau người yêu qua đời, ngươi không đuổi theo đi cùng nàng, để nàng đi một mình như vậy ổn sao?”

“Không sao.” Đường Nhất Nhất đi tới nói: “Phương cô nương muốn báo thù, trước khi báo thù thành công, nàng sẽ không làm bất luận việc gì ngốc nghếch. Ta nghĩ Thẩm Trang chủ cũng hiểu rõ đạo lý này.”

Thẩm Lạc Ngôn không đáp.

Lý Tùy Phong thở dài, vẫn quyết định không nói gì nữa.

Hồng Đậu đi từng bước một lên vách núi, nàng còn nhớ rõ, có một lần nàng lên núi, là A Miên cõng nàng. Rõ ràng đoạn đường này không ngắn, nhưng cũng không dài, nàng lại làm nũng không muốn đi, hiện tại nghĩ đến, nàng quả thật quá nhõng nhẽo rồi.

Hồng Đậu vẫn luôn cảm thấy, trên thế giới này, không có ai phải đối tốt với một người khác vô điều kiện, nhưng sau khi gặp được A Miên, nàng lại bỗng nhiên khát vọng, muốn có được sự sủng ái vô điều kiện của hắn.