Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Chương 423: Tờ Mao gia gia thứ ba




Hồng Đậu nhìn đồ vật rớt ra kia, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo, nàng liền nhặt lên tờ giấy hơi mỏng kia, lắp bắp nói: “Đây, đây, thứ này là!?”

“Đây là bùa bình an cha mẹ đến miếu cầu cho ta khi ta còn nhỏ.” Đường Linh Linh khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”

“Bùa bình an?” Hồng Đậu lắc lắc tờ Mao gia gia trong tay, “Cô nói đây là bùa bình an?”

Đường Linh Linh nói: “Đúng vậy, ta còn nhớ rõ khi còn nhỏ, cha mẹ dẫn theo ta đến Phổ Đà Tự cầu phúc. Nói đến cũng kỳ quái, lúc ấy chủ trì để ta chọn bùa bình an, giữa nhiều tờ như vậy, ta lại chọn trúng một tờ này… thoạt nhìn hoàn toàn khác hẳn những bùa bình an khác.”

Đường Linh Linh khi còn nhỏ ham chơi, về sau cũng không biết ném túi gấm chứa bùa bình an này ở nơi nào, đến tận hôm nay, khi nàng dọn dẹp nhà ở của phụ thân, mới phát hiện thứ này rơi lạc ở một góc thư phòng.

Hồng Đậu cạn lời trong chốc lát, “Đường cô nương, cô biết vì sao lại có đại sư vẽ bùa bình an kỳ quái như vậy không?”

“Chủ trì đại sư cũng nói không biết vì sao giữa đám bùa bình an lại lẫn vào lá bùa khác biệt như vậy.” Ký ức của Đường Linh Linh cũng không tệ, còn có thể nhớ rõ chuyện năm đó, “Nhưng đại sư nói, nếu ta đã chọn trúng lá bùa bình an này, đó chính là có duyên, vì thế, nó cũng liền trở thành bùa bình an của ta.”

Hồng Đậu trăm triệu lần không nghĩ tới, tờ Mao gia gia thứ ba nàng tâm tâm niệm niệm lại đột ngột xuất hiện trước mắt nàng như vậy, chuyện tốt tới quá bất ngờ, nàng có ảo giác như mình đang nằm mơ.

Nàng nhéo cánh tay mình một cái, rất đau, đây không phải nằm mơ!

“Đường, Đường, Đường cô nương…” Hồng Đậu ngượng ngùng mở miệng, “Cô có thể đem… tờ Mao gia… Không, là lá bùa bình an này, cô có thể tặng cho ta không?”

“Phương cô nương muốn lá bùa bình an này?”

Hồng Đậu quýnh lên, “Cô muốn ta dùng thứ gì trao đổi cũng được, ta biết lá bùa bình an này là cha mẹ cô cầu cho cô, khẳng định đối với cô là rất quan trọng, nhưng … nhưng tờ giấy này cũng có tác dụng rất lớn với ta. Đường cô nương, nếu cô nguyện ý cho ta, cả đời ta sẽ nhớ rõ đại ân đại đức của cô!”

“Phương cô nương, cô không cần phải nói nghiêm trọng như thế.” Đường Linh Linh cười, “Bùa bình an vốn dùng để bảo vệ bình an cho người ta, lúc ấy ở chùa miếu, điều ta cầu khẩn chính là người một nhà chúng ta có thể bình bình an an, hạnh phúc sống bên nhau. Hiện tại… cha mẹ ta không còn nữa, chỉ còn lại một mình ta, ý nghĩa của lá bùa này đối với ta mà nói, đã không tính là gì.”

“Đường cô nương…” Hồng Đậu chớp chớp mắt. Nói thực ra, chính nàng cũng cảm thấy mở miệng xin đồ của Đường Linh Linh rất không ổn, nhưng nàng cũng không muốn từ bỏ cơ hội tốt như vậy. Hiện tại Đường Linh Linh vừa nói thế, trong lòng nàng liền càng khó chịu.

Đường Linh Linh hơi ngước mắt, liếc mắt nhìn nơi xa một cái, nàng ấy nắm lấy tay Hồng Đậu, túi gấm cùng tờ bùa bình an màu đỏ kia đều đặt vào trong tay Hồng Đậu để nàng nắm lấy. Nàng ấy cười: “Phương cô nương muốn, ta liền đưa cho cô nương là được, nói không chừng về sau ta cũng có việc cần Phương cô nương giúp đỡ.”

Hồng Đậu nước mắt lưng tròng, trong lòng tru lên, vị đại mỹ nhân này thật đúng là người tốt!

Lúc này, giọng nam nhân bỗng nhiên vang lên, “Linh Linh.”

Hồng Đậu xoay người nhìn lại, không phải Ngụy Thức thì là ai?

“Tướng công, sao chàng lại tới đây?” Đường Linh Linh bước đến, đỡ tay Ngụy Thức.

“Sau giờ ngọ ta tỉnh lại không thấy nàng, liền đoán được nàng tới đây.” Sắc mặt Ngụy Thức vẫn ốm yếu tái nhợt, hắn nở một nụ cười, “Ta có chút lo lắng cho nàng.”