Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Chương 348: Biện pháp mang thai?




Hồng Đậu cười hì hì, “Chàng đẹp, chàng nói gì cũng đúng.”

A Miên bật cười, trong lúc khen hắn đẹp, nàng cũng không quên nhân tiện đề cao bản thân.

Hồng Đậu lại liếc mắt nhìn xung quanh, thấy người xung quanh không tới gần, nàng hết sức thần bí ngoắc ngón tay.

A Miên khom lưng cúi đầu, nghe xem nàng muốn thì thầm gì với hắn.

“A Miên…ở Miêu Cương, có thuốc gì có thể giúp người ta mang thai không?”

A Miên nhất thời câm lặng, sau một lúc lâu sau, hắn mới bất đắc dĩ xoa xoa đầu Hồng Đậu, cũng học theo dáng vẻ nhỏ giọng nói chuyện của nàng mà nói: “Miêu Cương thờ phụng thần Nữ Oa, chỉ tôn sùng thụ thai tự nhiên, không có thuốc gì giúp người ta mang thai cả.”

Hồng Đậu thất vọng bĩu môi.

“Hiện tại có mình ta ở bên Hồng Đậu không tốt à?” A Miên cười nói: “Chuyện con cái, không cần sốt ruột như vậy.”

“Nhưng ta vẫn không nhịn được mà sốt ruột đó.” Hồng Đậu hạ thấp giọng nói: “Chúng ta đã ở bên nhau hơn hai tháng rồi, nhưng đến bây giờ ta vẫn chưa mang thai được, nếu… nếu thân thể ta thật sự có vấn đề, không mang thai được thì biết làm sao?”

“Cho dù Hồng Đậu thật sự không thể mang thai, cũng không sao cả.” A Miên mỉm cười, “Con cái không phải nhu yếu phẩm trong cuộc sống. Nàng mới phải.”

Thôi được rồi…

Hồng Đậu thừa nhận lời A Miên nói khiến tâm nàng có chút tê tê. Quả thực, nàng cảm thấy vui vẻ, nhưng nàng vẫn không cam lòng, “Nhưng … một gia đình luôn phải có phụ thân, mẫu thân, và cả con cái nữa chứ. Có thể sinh cho A Miên một đứa trẻ, ta sẽ rất vui.”

“Hồng Đậu thật sự không phải muốn có con là để biến màn thầu nhỏ của nàng thành bánh bao lớn đấy chứ?”

A Miên liếc mắt một cái đã nhìn thấu, khiến Hồng Đậu rất xấu hổ. Nàng mím môi, bất chấp tất cả mà nói: “Đó chỉ là một phần nguyên nhân. Nguyên nhân lớn hơn nữa đương nhiên là vì ta muốn sinh con cho A Miên mà.”

Hồng Đậu vẫn chưa hiểu, con cái đôi khi chỉ là trói buộc.

“Có lẽ…” A Miên nói nửa đùa nửa thật: “Chính là vì Hồng Đậu vẫn luôn vội vã muốn có con, áp lực quá lớn, cho nên mới không hoài thai được.”

Hồng Đậu cả kinh, “Là vì nguyên nhân này sao?”

“Cảm xúc con người cũng sẽ ảnh hưởng đến thân thể, không biết chừng là vì nguyên nhân này cũng nên.”

Hồng Đậu cẩn thận ngẫm lại, quả thật điều này có lý, nói không chừng chính là vì nàng quá khẩn trương, khiến bản thân chịu áp lực quá lớn, sau đó nội tiết liền mất cân đối, sau đó nữa là… Tóm lại cảm xúc con người rất phức tạp, cảm xúc tạo ảnh hưởng đến thân thể là chắc chắn.

Nàng bắt lấy tay A Miên, thận trọng gật đầu nói: “Ta sẽ cố hết sức không khẩn trương, không tạo áp lực cho mình, như vậy, ta sẽ liền mang thai đứa trẻ của A Miên.”

A Miên mỉm cười xoa đỉnh đầu nàng, nhìn dáng vẻ nàng nỗ lực như vậy, thật khiến hắn không khỏi muốn cùng nàng “nỗ lực” nhiều hơn mới tốt.

Việc thảo luận đề tài mang thai đến đây là kết thúc, Hồng Đậu quyết định, trừ phi về sau nàng thật sự mang thai, nàng sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện này để tạo áp lực tâm lý cho mình nữa.

Hết một ngày đi dạo quanh Miêu trại, cuối cùng trở lại nhà trọ, Hồng Đậu ôm trong ngực không ít đồ chơi nhỏ, nàng đặt hết mấy đồ chơi đó ở trong phòng, đặc biệt là chú hổ nhỏ kia, nàng đặt hẳn vào trong túi tiền, không chỉ có thế, nàng còn cầm túi tiền của A Miên, cũng nhét tượng thỏ con vào trong đó.

A Miên nhìn hành động ấu trĩ của nàng, chỉ cười cười, cũng tùy nàng luôn. Khi nàng đưa trả lại túi tiền cho hắn, hắn liền nghe lời đeo túi lên.