Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Chương 306: Thăm dò ban đêm (3)




Súng đã cướp cò, đang lúc A Miên muốn "vác súng ra trận", Hồng Đậu lại bỗng nhiên "A" một tiếng, "Bên kia có người đang hoá vàng mã."

Tay A Miên cởi đai lưng nàng không hề ngừng lại, "Người khác hoá vàng mã, thì cứ để người ta đốt đi."

Dứt lời, hắn lại ngăn chặn môi nàng.

Hồng Đậu nhìn trong bóng đêm, bóng người ném giấy vào chậu mơ hồ ở nơi xa kia càng có vẻ kỳ quái. Tuy nàng quả thực rất hưởng thụ nụ hôn của A Miên, chẳng qua nàng cũng không quên hiện tại nàng và A Miên đang ở nơi nào. Tay Hồng Đậu khẽ vỗ lên bả vai A Miên, A Miên hơi lui một chút, kết thúc nụ hôn này, hắn đang nhìn nàng bằng ánh mắt bất mãn.

Hồng Đậu đã nhận ra sự "biến đổi" của thân thể hắn, liền không khỏi càng thêm chột dạ. Cắn môi hồng nhuận, nàng sợ hãi nói: "A Miên, hình như chúng ta tới là để giúp Minh Châu mà... Chúng ta giúp Minh Châu trước đã, chờ sau khi trở về, ta lại làm với chàng, có được không?"

Lời nói thẳng lớn mật như thế, lại kèm với biểu cảm nhút nhát này của nàng, thật đúng là đáng yêu không tả nổi.

A Miên vẫn luôn hết cách với nàng, hắn chỉ có thể thở dài bại trận. Tuy nói là nhận thua với thỉnh cầu của nàng, nhưng hắn cũng không quên kiếm chút ích lợi cho bản thân. Khi thả nàng xuống, hắn cũng lập tức đưa tay nâng cằm nàng, lại nhiệt liệt mà ôn nhu đặt lên môi nàng một nụ hôn thật dài và ướt át rồi mới bỏ qua.

Khi Hồng Đậu thật sự được hắn buông ra, nàng đã phải đỏ mặt thở gấp.

A Miên sửa sang lại quần áo xộc xệch cho nàng, lòng bàn tay còn dừng lại thêm một giây ở ấn ký màu đỏ hắn để lại trên xương quai xanh nàng, rồi mới thay nàng khép cổ áo. Hắn nhẹ nhàng hôn khóe môi Hồng Đậu, "Đi thôi, chúng ta đi xem là ai đang nhóm lửa."

Người kia tốt nhất là đang hoá vàng mã tế điện thân nhân, nếu không phải thế, A Miên cũng sẽ cho kẻ đó có thêm thân nhân cần được hoá vàng.

Hồng Đậu vẫn chưa hiểu ý nghĩ hiện tại của A Miên, nàng nắm tay A Miên hết sức cẩn thận tới gần, nấp phía sau một thân cây quan sát, lại thấy một người đàn ông trung niên khí độ phi phàm đang đốt tiền giấy trong chậu, nhìn thần sắc bình tĩnh của ông ta thật khó đoán được nỗi lòng, chỉ có đôi mắt sắc bén như ưng kia mới hơi lộ ra chút hoài niệm.

"Lão gia..." Một nữ nhân đi tới, nàng ta nhìn lửa trong chậu, thoáng trầm mặc, mới nói: "Người lại đang nhớ đến tiểu thư."

"Sanh Nhi đã đi rất nhiều năm, lại không một ai nhớ rõ nàng." Nam nhân bình đạm như ban đầu mà nói: "Nếu ta không nhớ tới nàng nhiều hơn một chút, ta sợ có một ngày chính mình cũng sẽ quên."

Người đàn ông này đúng là chủ nhân Tiêu phủ hiện nay - Tiêu Chính An, mà nữ nhân trước mặt ông ta hiện tại lại chính là Tần ma ma đi theo bên cạnh Tiêu phu nhân.

Hiện giờ hai người kia đứng một chỗ, thật ra lại có vài phần kỳ quái.

Tiêu Chính An đốt xong, lại đứng lên hỏi: "Tình trạng của phu nhân như thế nào?"

"Vẫn như cũ." Tần ma ma nói: "Hiện tại thời gian hôn mê của phu nhân ngày càng nhiều, cũng không biết vị Liễu cô nương mà nhị thiếu gia nói kia có biện pháp nào đó hay không..."

"Bất luận vị cô nương kia có biện pháp nào không, nàng cũng là bằng hữu của Bắc Phong. Bắc Phong có ý với nàng. Nhớ lấy, nếu lần sau nàng đến quý phủ, nhất định phải lịch sự đối đãi."

"Dạ, lão gia."

"Thu dọn nơi này cẩn thận." Tiêu Chính An nói xong, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Tần ma ma nhìn bóng dáng Tiêu Chính An trong chốc lát, mới bắt đầu ngồi xuống thu dọn đồ đạc.

Hồng Đậu đang nấp phía sau cây nhìn hết sức nghiêm túc, đột nhiên lại cảm nhận được ấm áp trên cổ. Thân mình nàng run lên, lại ngước mắt nhìn, đây chẳng phải là A Miên đang ăn đậu hũ của nàng hay sao?