Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Chương 281: Nam trang




Tiêu Nam Phong biết mình trúng bẫy của Hồng Đậu, hắn vội khôi phục tư thái nhẹ nhàng, cây quạt trong tay phe phẩy không nhanh không chậm, lại ra vẻ tiêu sái cười nói: "Chẳng phải muốn du hồ à? Thế nào, các ngươi chỉ định ngắm phong cảnh bên bờ thôi sao?"

Vô nghĩa, nguyên nhân hiện giờ thuyền còn chưa động, chẳng phải vì có khách không mời như ngươi sao!?

Tiêu Bắc Phong trực tiếp lạnh mặt nói: "Đại ca, nơi này không chào đón huynh."

"Ta cũng đâu có muốn được các ngươi hoan nghênh nha." Tiêu Nam Phong như không có việc gì mà lại lắc lắc cây quạt, tùy ý cười nói: "Thuyền hoa này là của Tiêu gia, ta là đại thiếu gia Tiêu gia, ta muốn đứng trên thuyền này du hồ thì làm sao vậy? Ngươi có ý kiến?"

Ngữ khí của Tiêu Bắc Phong đã xem như rất lịch sự, "Đại ca..."

"Tiêu Bắc Phong." Tiêu Nam Phong cười lạnh một tiếng, "Ngươi đừng quên, ta mới là đích trưởng tử Tiêu gia, về sau tất cả của Tiêu gia đều sẽ do ta kế thừa. Đến lúc đó ngươi cũng phải nghe ta. Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên đối nghịch với ta làm gì, nếu không..."

"Nếu không ngươi muốn thế nào?" Minh Châu đứng dậy, không hề sợ hãi thái độ âm độc hiện tại của Tiêu Nam Phong.

Tiêu Nam Phong lại nhếch môi cười với vẻ tùy tiện, ánh mắt hắn cũng hoàn toàn ngả ngớn, "Chờ ta làm chủ Tiêu gia, Liễu cô nương, cô đương nhiên sẽ biến thành của ta hết sức dễ dàng."

"Ồ? Khẩu khí của ngươi lớn thật." Minh Châu hừ lạnh, "Ta muốn nhìn xem, ngươi có bản lĩnh gì mà có thể nắm giữ được ta."

Hồng Đậu đứng ở một bên xem náo nhiệt. Từ sau khi nàng biết Minh Châu là người nào, nàng đã hoàn toàn không lo lắng Minh Châu sẽ không đối phó được Tiêu Nam Phong. Lúc này bầu không khí thật sự căng thẳng.

Bỗng nhiên, hạ nhân Tiêu gia chạy tới, "Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, phu nhân lại bỗng nhiên té xỉu, các ngài mau trở về đi!"

"Cái gì?" Tiêu Bắc Phong quýnh lên.

Tiêu Nam Phong cũng nhíu mày.

"Nhị thiếu gia, ta biết chút y thuật." Minh Châu nói: "Không ngại thì để ta cùng ngươi đến Tiêu phủ xem sao."

"Được!" Tiêu Bắc Phong vội vàng dẫn theo Minh Châu đi nhanh về phía Tiêu phủ.

Tiêu Nam Phong lúc này lại trầm mặc chạy về nhà, Hồng Đậu cũng không cần nghĩ ngợi mà đi theo sau hắn. Bên cạnh nàng có không ít người đi đường lướt qua, bỗng nhiên có người từ phía sau bắt được cổ tay nàng.

Hồng Đậu quay đầu lại, ngây ngẩn cả người.

Công tử áo xanh trước mắt có dáng người thon dài, khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng nõn như nữ tử, ngay cả đôi mắt cũng như phát ra hào quang sáng rực, mà tóc đen được ngọc trâm cố định ở sau đầu, phần còn lại buông xuống bên hông, trên người lại không có trang sức nào khác, tuy đơn giản nhưng khí chất xuất trần, thế gian khó tìm được người thứ hai.

Khóe miệng hắn hơi mỉm cười, tuấn tú không gì sánh được, đặc biệt là đôi mắt, trong đó hiện lên một vẻ ôn nhu linh động, nhưng dường như thần sắc hắn lại có chút câu nệ bất an, hắn thấp giọng gọi một tiếng, "Hồng Đậu."

"A Miên..." Hồng Đậu lẩm bẩm, tiếp theo liền kinh ngạc, "A Miên!"

"Là ta." Vẻ mặt A Miên nhu hòa, quả thực không khác gì cảnh xuân tháng ba. Tựa như sợ người khác ghét bỏ mình khó coi, ánh mắt hắn hơi lộ vẻ hoảng loạn, lại có chút lo sợ bất an, "Ngày ấy ngươi nói... Ngươi muốn nhìn dáng vẻ ta mặc nam trang, nên ta liền mặc. Rất, rất khó coi sao?"

Hồng Đậu còn đang kinh ngạc không nói được gì.

Hắn rũ mắt, chậm rãi buông tay nàng ra, "Ta... Ta vẫn nên đổi về dáng vẻ hồi trước thôi."

"Đừng!" Hồng Đậu bắt lấy tay hắn, "Ngươi như vậy rất đẹp! Quả thực là người đẹp nhất ta từng thấy!"

A Miên chậm rãi khẽ cong môi mỏng, vẻ đẹp càng thêm rực rỡ, "Ngươi thích là tốt rồi."