Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Chương 273: Chăm sóc (1)




Hội Những Người Thích Ngôn Tình Sủng Và Có Logic

NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 273)

13 THÁNG 3 · CÔNG KHAI

MỤC LỤC

☆ Chương 273: Chăm sóc (1)

Vì sao Hồng Đậu muốn Âm Dương cổ, nguyên nhân quả thực hết sức dễ đoán.

A Miên nằm trên giường vô tội chớp chớp mắt, “Tiểu nha đầu... Âm Dương cổ không có tác dụng đối với nữ nhân, cho nên...”

Cho nên giấc mộng dùng Âm Dương cổ để làm lớn ngực của Hồng Đậu, cứ như vậy liền tan biến.

Hồng Đậu không vui nheo mắt lại, “Cho nên... Ngươi cải trang thành nữ lừa gạt cảm tình của ta, lại cứ như vậy là xong hả!?”

“Ta tự nhận, ta đối với Hồng Đậu luôn chân tâm thật ý, chưa bao giờ có gì gọi là lừa gạt trong đây.” Khuôn mặt tái nhợt của A Miên càng hiện vẻ suy yếu. Hắn vốn chịu trọng thương, lại mất máu quá nhiều, hiện giờ tuy rằng đã tỉnh lại, nhưng vết thương chưa lành, sức lực còn chưa khôi phục, bởi vậy giọng nói cũng có vẻ nhu nhu nhược nhược, khiến người ta không nhịn được mà có cảm giác, chỉ cần người khác nói hơi mạnh chút, là hắn có thể ngất xỉu được luôn.

Như thế làm Hồng Đậu cảm thấy mình là một ác nhân. Tay cầm kéo của nàng lại động. Đương nhiên, nàng không có lá gan thật sự đâm xuống, nhưng nếu cứ như vậy buông tha A Miên, nàng lại không cam lòng.

Cuối cùng, Hồng Đậu cũng chỉ có thể “Hừ” một tiếng thật mạnh, bỏ lại một câu “Về sau ta tìm ngươi tính sổ”, liền cầm kéo đi ra ngoài.

Hồng Đậu một đêm không ngủ, mà phòng nàng lại nhường cho A Miên, bởi vậy nàng chỉ có thể sang phòng bên cạnh ngủ một buổi sáng. Chờ đến khi nàng tỉnh ngủ thì đã là hoàng hôn.

Minh Châu tự mình tới gọi Hồng Đậu ra sảnh ngoài ăn cơm. Hồng Đậu cũng chỉ ăn một hai miếng, trong lòng trước sau vẫn nhớ đến A Miên đang còn nằm trên giường, liền nói với Minh Châu một tiếng, bưng đồ ăn đi đến phòng A Miên.

Chỉ là Hồng Đậu vừa bước vào trong phòng, đã thấy A Miên đang nửa dựa vào giường ngồi dậy. Nàng đại kinh thất sắc vội đặt đồ ăn lên bàn, lại đè bờ vai hắn xuống, “Thương thế của ngươi còn chưa tốt, ngươi ngồi dậy làm gì!?”

“Ta... khát.” Đối mặt với khí thế cường đại của Hồng Đậu, biểu hiện của A Miên liền có vẻ đặc biệt e dè.

Hồng Đậu lập tức rót chén trà, ngồi bên mép giường tức giận nói: “Về sau khát nước thì gọi người, bây giờ thân thể ngươi còn rất suy yếu, không cho phép lộn xộn.”

Nói rồi, nàng bưng chén trà trong tay đưa đến bên miệng hắn.

“Ừm.” A Miên chậm rãi cong khóe môi, môi mỏng nhẹ nhấp chén nước, tư thái rũ mắt an tĩnh của hắn cuốn hút dị thường.

Tay Hồng Đậu run một chút, vẫn may lúc này A Miên đã uống nước xong, nàng ra vẻ trấn định đặt chén lại trên bàn, rồi bưng đồ ăn đến nói: “Ngươi hiện tại đang bị thương, Minh Châu cũng nói ngươi nên ăn đồ thanh đạm, cho nên ta chỉ mang đến mấy thứ rau xanh, và cả canh nữa. Uống canh trước nhé, thế nào?”

“Được.” Đôi mắt đen nhánh sáng ngời của A Miên mang ý cười vui vẻ, tựa như hắc diệu thạch trong suốt, vừa thanh triệt lại hàm chứa ôn nhu. Làn da trắng nõn như cổ ngọc ngàn năm, không tì vết mà lại tái nhợt, hơi trong suốt, tựa như có một loại xúc cảm lạnh lẽo như băng.

Không biết tại sao, trước kia tuy Hồng Đậu nhìn nụ cười của A Miên cũng cảm thấy đẹp, cũng có mị lực câu hồn, nhưng hiện tại thấy A Miên cười, trong lòng nàng lại có thêm vài phần cảm giác không tên, loại cảm giác này giống như là... khiến người ta ngượng ngùng đến kỳ lạ.

Hồng Đậu dường như cảm thấy mùi hương hormone nồng đậm tỏa đến từ trên người A Miên. Đây nhất định là ảo giác!

Nàng áp xuống loại ảo giác kỳ quái này, trấn định tự nhiên khẽ thổi nguội một muỗng canh, đến khi không quá nóng, nàng mới đưa đến bên miệng A Miên. Thấy A Miên uống vào, nàng lại nói: “Nếu như không hợp khẩu vị thì cứ nói với ta.”