Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Chương 271: Là "hắn", không phải "nàng" (1)




NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 271) | Facebook

Hội Những Người Thích Ngôn Tình Sủng Và Có Logic

NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 271)

1 GIỜ TRƯỚC · CÔNG KHAI

MỤC LỤC

☆ Chương 271: Là “hắn”, không phải “nàng” (1)

Gió đêm gợi lên bộ váy sam màu vàng nhạt. Dưới ánh trăng sáng tỏ, Minh Châu đứng ở giữa sân phát huy toàn bộ khí thế, “Người Miêu Cương tới gây chuyện mà không điều tra một chút xem Liễu phủ là địa bàn của ai sao?”

“Minh gia châm vàng...” Ông lão nói với vẻ kiêng kị. Ông ta nhìn rắn chết đầy đất, nắm chặt cốt sáo, không cam lòng mà nói: “Rút lui!”

Lập tức, tất cả người mặc áo choàng lục đậm đều biến mất khỏi đây.

“Minh Châu!” Hồng Đậu ngồi xổm trên mặt đất, ôm A Miên kinh hoảng nói: “A Miên ngất đi rồi, ngươi mau giúp ta cứu nàng ấy!”

Minh Châu xoay người đi đến bên cạnh Hồng Đậu, nàng ngồi xổm xuống, xem mạch cho A Miên. Tiếp theo, nàng nói với Hồng Đậu: “Hắn* bị ngoại thương rất nghiêm trọng, mất máu quá nhiều, mau đỡ hắn vào phòng, trước hết cầm máu cho hắn rồi nói!”

*“Hắn” (anh ấy) và “nàng” (cô ấy) trong tiếng Trung đọc y như nhau (chỉ viết mới khác) nên Hồng Đậu chưa nhận ra sự khác biệt trong câu này.

“Ừm!” Hồng Đậu vội vàng cùng Minh Châu đỡ A Miên đang mất đi ý thức, nhẹ nhàng đặt A Miên ở trên giường. Nhờ ngọn đèn dầu trong phòng, Hồng Đậu lúc này mới thấy rõ, quần áo trước ngực A Miên đã đỏ một mảng lớn.

“Ta đi lấy thuốc. Phu nhân, ngươi cởi quần áo hắn ra trước đi!” Lưu lại một câu này, Minh Châu hoả tốc chạy ra khỏi phòng.

Hồng Đậu đã bảo Minh Châu đừng gọi nàng là phu nhân nữa, nhưng dường như Minh Châu đã gọi quen rồi, làm thế nào cũng không đổi được miệng. Hiện tại cũng không phải lúc để so đo vấn đề này, còn có một A Miên bị thương nặng được đặt nằm trước mắt nàng đó!

Minh Châu là đại phu, Hồng Đậu nghe lời Minh Châu, định cởi quần áo A Miên ra trước, nhưng A Miên đã hôn mê, muốn cởi quần áo chỉ sợ sẽ phải tốn công phu không nhỏ. Hồng Đậu dứt khoát vận dụng thiên phú mới được khai sáng không lâu của mình —— trực tiếp xé áo!

“Roẹt” một tiếng, áo A Miên liền bị xé rách, lộ ra ngực trắng bóng, đặc biệt là trên ngực hắn còn có một vết thương đang đổ máu nhìn rất ghê người.

Nàng lại vội đi đến giếng trong viện múc một chậu nước trong, trở lại trong phòng cầm khăn lông sạch sẽ chà lau máu đen xung quanh miệng vết thương của A Miên, còn vết thương đang đổ máu kia, nàng đương nhiên không dám đụng vào, chỉ có thể ngồi chỗ này lo lắng suông.

Rất nhanh, Minh Châu đi lấy thuốc đã trở lại.

Minh Châu thân là truyền nhân duy nhất của Minh gia “châm vàng”, đối phó với loại miệng vết thương này cũng không quá vất vả, chẳng qua vẫn phải tốn không ít công phu mới cầm máu cho A Miên được, chờ đến khi đắp thuốc và băng bó xong cho A Miên, Minh Châu và Hồng Đậu đều toát mồ hôi vì mệt.

“Phu nhân, yên tâm đi, loại kim sang dược này là thuốc cầm máu tốt nhất của Minh gia chúng ta. Hắn nghỉ ngơi một thời gian sẽ rất nhanh chóng bình phục.”

Hồng Đậu nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, “Cảm ơn ngươi, Minh Châu.”

“Không cần cảm ơn. Nếu muốn nói về ơn thì phải là ta tạ ơn phu nhân mới đúng.” Minh Châu nhớ tới lúc trước mình không ưa Phượng Khuynh Liên, muốn tác hợp cho Hồng Đậu và Thẩm Lạc Ngôn, về sau Minh Châu bị phạt, Hồng Đậu còn quan tâm nàng có thịt ăn hay không, Minh Châu hết sức cảm động. Nàng thấy Hồng Đậu lo lắng cho người bị thương này như thế, liền tò mò hỏi: “Phu nhân, hắn là bằng hữu của ngươi sao?”

“Ừm, là bằng hữu ta quen khi đến Võ Lâm Minh. Ta cũng không biết sao nàng lại bị người Miêu Cương đuổi giết.”

“Chờ hắn tỉnh lại, phu nhân hỏi hắn là được rồi.”

“Ngươi nói rất đúng, vậy...” Hồng Đậu rốt cục cũng hỏi ra một vấn đề, “Ngươi nói khi một người bị thương ở ngực, ngực nàng... cũng bị thu nhỏ sao?”

Minh Châu khó hiểu.

Hồng Đậu lại mô tả so sánh trên ngực mình, nói: “Ngực A Miên trước kia có... lớn như vậy nè. Nhưng hiện giờ lại biến phẳng.”

“Phu nhân...” Minh Châu chớp mắt, “Bằng hữu của ngươi chẳng phải là nam à?”