Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Chương 239: Trao đổi




NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 239) | Facebook

Hội Những Người Thích Ngôn Tình Sủng Và Có Logic

NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 239)

25 THÁNG 2 · CÔNG KHAI

MỤC LỤC

☆ Chương 239: Trao đổi

“Không phải ta muốn giúp ngươi.” Thẩm Lạc Ngôn lãnh đạm nói: “Ta chỉ không thể nhìn ngươi mang danh hào phu nhân Thẩm Gia Trang mà gánh trên lưng tiếng xấu hung thủ giết người.”

“Thôi được……” Hồng Đậu cúi đầu, thầm nghĩ, hắn đã nói vậy, nàng lại càng khó cảm ơn thành lời.

Không khí lại nhất thời chìm vào im lặng.

Hồng Đậu lén lút giương mắt nhìn Thẩm Lạc Ngôn ngồi đối diện. Tốt lắm, hắn vẫn không nhìn nàng, nàng càng cảm thấy kỳ quái, “Vì sao trang chủ gọi ta tới đây vậy?”

Hắn rốt cuộc cũng ngước mắt nhìn Hồng Đậu, lại lấy ra một chiếc hộp, đặt lên bàn đẩy đến trước mặt nàng.

Hồng Đậu càng cảm thấy nghi hoặc, nàng thử mở hộp ra, chỉ thấy bên trong là một chiếc vòng tay bạc chạm khắc tinh xảo, mà ở mặt trái vòng tay còn có một chữ “Thẩm” được khắc vào, nàng không rõ mà hỏi: “Cái này…… Là cho ta sao?”

“Ngươi sắp thành hôn với Diệp Minh chủ.” Thẩm Lạc Ngôn hơi ngừng lại trong chốc lát, rồi nói: “Đây là…… là của hồi môn của ngươi.”

Nói đúng ra, chiếc vòng tay này chính là đồ gia truyền cho con cháu Thẩm gia dùng để đón dâu gả chồng. Nếu là nhi tử Thẩm gia cưới vợ, thì vòng tay này sẽ được tặng cho thê tử mới cưới đeo lên, nếu là tiểu thư Thẩm gia xuất giá, vậy cũng sẽ đeo vòng tay này gả sang nhà chồng.

Năm đó, Thẩm Lạc Ngôn chưa từng nghĩ sẽ chung sống cả đời với Hồng Đậu, nên hắn cũng chưa từng đưa cho Hồng Đậu chiếc vòng được ông nội hắn để lại này. Không nghĩ tới, trước sau vẫn có ngày tặng cho nàng, chỉ là ý nghĩa của lần tặng này đã khác biệt rất xa.

Hồng Đậu không dám nhận, nàng đóng nắp hộp vào, “Trang chủ…… Cái này ta không thể nhận được.”

Nàng đã không còn là phu nhân Thẩm gia, lúc này mà còn nhận đồ vật mang danh Thẩm gia nữa…… thì còn giống kiểu gì?

Thẩm Lạc Ngôn lại không cho phép cự tuyệt mà nói: “Vòng tay này đã là của ngươi. Phương Hồng Đậu, ngươi phải giữ chiếc vòng này thật tốt, không được vứt đi, cũng không cho bán. Tương lai…… Tương lai ngươi cũng phải truyền chiếc vòng tay này cho con trai, con gái ngươi……”

Dù trước sau vẫn cố giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng tới lúc này, giọng hắn cũng không thể không lộ ra chút chua xót.

“Nhưng mà Trang chủ……”

“Cứ như vậy, nếu ngươi dám vứt hoặc bán đi, thì…… hãy cứ chờ lệnh Thiên lý truy sát của Thẩm Gia Trang.”

Hồng Đậu run lên.

Thẩm Lạc Ngôn đã lạnh mặt đứng dậy rời khỏi.

Hồng Đậu nhìn chiếc hộp mà đau đầu không thôi, chỉ có thể tạm thời thu lại trước cất vào trong ngực, về sau sẽ nghĩ cách trả lại đồ. Nàng buồn rầu trở về. Nhưng dường như ngày hôm nay của nàng đã định trước sẽ không thể yên bình trôi qua, bởi lúc đi qua một nơi hẻo lánh, nàng lại gặp được một cảnh tượng bất ngờ.

Du Tử Tức lẳng lơ vô hạn đang bóp cổ Phượng Khuynh Liên, cười lạnh với Diệp Thu Bạch và Mạc Phi Ưng đang có vẻ mặt đề phòng bên kia mà nói: “Hôm nay thời tiết khá ổn, vốn chỉ muốn tùy ý đi dạo, phơi nắng chút thôi. Nếu hai vị đã gặp được bản Giáo chủ, vậy cũng không có cách nào, chỉ là bản Giáo chủ muốn khuyên hai vị, không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc này sẽ mất mạng.”

Diệp Thu Bạch bình tĩnh nói: “Thả người vô tội, chúng ta có thể đánh một trận công bằng.”

“Du Tử Tức, buông nàng ấy ra.” Mạc Phi Ưng lại có vẻ sốt ruột hơn Diệp Thu Bạch rất nhiều, giọng hắn hiếm khi trở nên lạnh lẽo, “Ngươi cũng là cao thủ, bắt cóc con tin không khỏi quá mức hạ giá.”

Phượng Khuynh Liên nhíu mày, “Mạc công tử…… Ách……”

Du Tử Tức dường như tăng thêm lực bóp cổ nàng ta, mặt Phượng Khuynh Liên lộ vẻ thống khổ.

“Nếu có thể nhẹ nhàng giải quyết vấn đề, sao bản Giáo chủ phải lãng phí sức lực?” Du Tử Tức nói thản nhiên, thực sự tràn đầy kiêu ngạo.

Nếu không phải Hồng Đậu biết Phượng Khuynh Liên và Du Tử Tức có dây dưa với nhau, khẳng định nàng cũng sẽ tin tưởng đây thật sự là một vụ kẻ cướp bắt cóc thiếu nữ vô tội. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nàng đang định rời đi thì người đang giằng co bên kia đã nhận ra nàng.

Du Tử Tức cong môi mỉm cười, “Vương cô nương, nếu đã tới, cần gì phải vội vã rời đi?”

Ánh mắt mọi người tập trung nhìn sang Hồng Đậu.

Diệp Thu Bạch có chút ngoài ý muốn, “Hồng Đậu?”

Bước chân Hồng Đậu khựng lại, quay đầu cười xấu hổ, “Ta chỉ đi ngang qua thôi, các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục……”

“Đã là trò hay thì sao có thể thiếu một khán giả tốt như Vương cô nương chứ?” Du Tử Tức tựa như tâm huyết dâng trào, hắn cười nói: “Như vậy đi, chỉ cần Vương cô nương nguyện ý tự phong bế võ công, đổi chỗ với vị Phượng di nương này, bản Giáo chủ sẽ thả Phượng di nương vô tội này ra.”

Diệp Thu Bạch che trước người Hồng Đậu, ánh mắt tối sầm, “Đừng vội nói bừa, ta sẽ không dùng Hồng Đậu để trao đổi.”

Nhưng Diệp Thu Bạch chắn được phía trước, lại không tính đến đằng sau còn có một người.

Mạc Phi Ưng không chút do dự, có thể nói là trong nháy mắt thừa dịp mọi người không đề phòng, hắn liền ra tay điểm huyệt Hồng Đậu. Thân mình Hồng Đậu cứng đờ không động đậy được, nhoáng một cái, nàng đã bị Mạc Phi Ưng bắt lấy ném ra trước mặt Du Tử Tức, chuỗi động tác này hết sức lưu loát liền mạch.

“Hồng Đậu!” Diệp Thu Bạch thất thanh.

Mạc Phi Ưng lại chỉ đơn giản nói: “Trao đổi.”

“Rất tốt.” Du Tử Tức đẩy Phượng Khuynh Liên trong ngực mình ra, đổi sang bóp cổ Hồng Đậu. Hồng Đậu đau đớn, sắc mặt liền có chút trắng bệch.

Phượng Khuynh Liên được trả tự do vẫn không hề tỏ ra may mắn, mà giữa mày lại nhíu chặt, nhìn Du Tử Tức ngầm hiện vẻ không tán đồng.

Du Tử Tức vẫn chưa thay đổi ý định, hắn cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt Diệp Thu Bạch tối xuống, lại thoải mái mà cười: “Diệp Minh chủ, lúc này ngươi nguyện ý dùng bản đồ Tuyết sơn để đổi lấy con tin trong tay ta chứ?”