Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Chương 233: Đáng giận




Hồng Đậu chỉ có thể cười khan một tiếng, “Vậy…… Hiện giờ ta không đi gặp hắn là được.”

Tóm lại, nữ chủ nói gì cũng đều đúng hết, nếu Phượng Khuynh Liên nói hiện tại nàng không nên đi gặp Thẩm Lạc Ngôn, vậy thì nàng liền không đi.

“Phu nhân mới ra khỏi phòng giam, vẫn nên nghỉ ngơi trước một chút.”

“Phải…… Vậy ta về phòng trước.” Hồng Đậu xoay người, quả thật là đi không chút lưu luyến.

Đi được một đoạn, Hồng Đậu lại lén quay đầu nhìn thoáng qua, liền thấy Phượng Khuynh Liên đang trò chuyện cùng đại thúc chẻ củi. Không biết đại thúc chẻ củi nói gì mà lại khiến mặt Phượng Khuynh Liên khó có lúc hiện vẻ giận dỗi của tiểu nữ nhi……

Hồng Đậu thu ánh mắt lại, mang theo cảm giác kỳ quái khó tả mà rời đi.

Ngay ngày hôm sau, khi hung phạm giết Nhạc Mân đã bị điều tra rõ ràng, luận võ tranh đoạt Bản đồ Tuyết sơn liền tiếp tục, tuy rằng nói nhanh như vậy liền mở hội luận võ có vẻ không để tâm đến Nhạc Mân đã chết đi, nhưng toàn bộ khách của Võ Lâm Minh đều không có ý kiến gì với điều này hết. So với Nhạc Mân, bọn họ càng coi trọng tờ bản đồ kia hơn.

Đương nhiên, Diệp Thu Bạch cũng đã nói với Đồng Nhu, “Sau khi chuyện này kết thúc, Võ Lâm Minh nhất định sẽ phái người truy bắt hung thủ Ma giáo giết Nhạc chưởng môn.”

“Đa tạ Diệp Minh chủ.” Mắt Đồng Nhu lộ ra cảm kích, nhún người hành lễ.

Nghe nói, Nhạc Mân vừa chết, toàn bộ người phái Không Động liền hết hứng thú tranh đoạt Bản đồ Tuyết sơn, bọn họ đã thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi không lâu sau đó.

Sân luyện võ ngoài kia đánh đến khí thế ngất trời, Hồng Đậu vốn dĩ muốn đi xem náo nhiệt, thuận tiện mỉa mai đám người đã từng đổ oan cho nàng đó. Kết quả nàng vừa mở cửa bước ra, liền bị Trung bá mỉm cười ngăn lại.

“Phương cô nương, phụng mệnh Minh chủ, mời Phương cô nương chọn lựa vải dệt may áo cưới.”

“Áo, áo, áo, áo cưới!” Hồng Đậu thiếu chút nữa giật mình nhảy dựng lên.

Trung bá gật đầu, “Đúng vậy, Minh chủ nói, đợi khi chuyện Bản đồ Tuyết sơn chấm dứt thì sẽ có ngày tốt gần kề, đến lúc đó liền tổ chức hôn lễ với cô nương. Hiện giờ Phương cô nương chọn áo cưới đã không coi là sớm.”

Chuyện tới quá nhanh, giống như gió lốc!

Hồng Đậu đột nhiên chưa kịp phản ứng đã bị một đám nha hoàn phía sau Trung bá đẩy mạnh vào trong phòng. Nàng bị vây ba mặt, bị bắt chọn vải may áo cưới dù có chứng sợ hãi lựa chọn, lại thêm Trung bá tự mình giảng giải trình tự hôn lễ và lễ nghi…… Cứ thế mà một ngày đẹp trời liền đột nhiên biến mất.

Hồng Đậu càng nghe càng hồ đồ, càng nghe càng căng não, càng nghe càng khủng hoảng, cuối cùng nàng lấy lý do muốn đi “giải quyết” mà vội vã chạy ra khỏi phòng.

Chuồn ra còn chưa đủ, để phòng ngừa Trung bá sẽ phái người tới tìm nàng, nàng còn cần tìm chỗ trốn trước. Hồng Đậu cũng không biết mình chạy tới nơi nào, tóm lại chờ đến khi nàng ý thức được, mới phát hiện mình đã đi vào một mảnh rừng nhỏ mà nàng chưa bao giờ đến.

Hồng Đậu ngồi xổm dưới một thân cây, ôm đầu đau khổ nói: “Xong rồi…… không phải mình có chứng sợ hãi trước hôn nhân đấy chứ?”

Nàng khó khăn lắm mới “bắt” được nam thần, sao có thể sắp lâm trận liền lùi bước!

Đáng giận!

Hồng Đậu kích động đập một chưởng xuống đất, bụi cát lập tức bay lên. Sau đó, thứ bị chôn trong đất liền lộ ra dưới mắt nàng.

Xương trắng nối tiếp nhau, từng bộ từng bộ, chồng chất hiện ra trong không khí.

Hồng Đậu ngây người hồi lâu, lúc sau nàng há miệng, một bàn tay từ phía sau liền che kín miệng nàng, cũng ngăn tiếng thét chói tai của nàng lại. Đồng thời, bên tai nàng vang lên giọng nam nhân thanh nhã như gió, “Suỵt —— nhỏ giọng chút nào, đám xương trắng này đều là người giang hồ sống sờ sờ bị móc tim mà chết đó.”

Từ khóe mắt, nàng thấy một nam nhân đeo mặt nạ hồ ly.

P/s: Bí mật đang dần được hé lộ:3