Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Chương 206: Muốn lùi bước




Minh châu nhiễm bụi…… Hồng Đậu cẩn thận ngẫm lại bốn chữ này, rốt cuộc cũng không hỏi gì thêm.

Lý Tùy Phong nói: “Cho dù ta đã rời khỏi giang hồ, nhưng một khi đã bước vào giang hồ, thì nào có dễ rời đi như vậy? Ta ở Quỷ thôn mấy năm, rốt cuộc vẫn phải rời khỏi Quỷ thôn. Loại người như ta, đã phải cố kỵ rất nhiều, mà Diệp Thu Bạch thân là Võ Lâm Minh chủ, trách nhiệm trên người hắn chính là gánh nặng của hắn. Những thứ hắn phải cố kỵ còn nhiều hơn gấp trăm, gấp ngàn lần so với ta. Thẩm phu nhân…… Không, là Phương cô nương, ngươi đã thật sự chuẩn bị sẵn sàng sao?”

Hồng Đậu không trả lời được.

Lý Tùy Phong hỏi lại: “Ngươi có biết Võ Lâm Minh chủ tiền nhiệm vì sao lại không có con nối dõi không?”

Hồng Đậu mẫn cảm nhận ra đây không phải một vấn đề tốt, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà hỏi, “Vì sao?”

“Phu nhân của Võ Lâm Minh chủ tiền nhiệm, cũng là một vị tiểu thư xuất thân từ thế gia dòng dõi thư hương, nghe nói còn là gia đình nhà quan nữa. Ở trong mắt người triều đình, người giang hồ chỉ là một đám thô lỗ đủ mọi hạng người, nhưng nàng ấy vẫn gả đến đây, không lâu sau, nàng liền mang thai.”

“Về sau thì sao?”

“Về sau……” Lý Tùy Phong bình tĩnh nói: “Lúc đó Minh chủ đang tiêu diệt tà giáo Huyết Sát Môn. Khi Huyết Sát Môn bị ép đến đường cùng, môn chủ Huyết Sát Môn bắt được phu nhân, lấy tính mạng phu nhân để buộc Minh chủ để lại cho Huyết Sát Môn một con đường sống. Ngươi đoán xem, Minh chủ đã lựa chọn như thế nào?”

Môi Hồng Đậu khẽ run, “Lựa chọn thế nào?”

“Minh chủ cầm lấy cung tên, tự tay bắn chết thê tử đang mang thai của chính mình.”

Tay chân Hồng Đậu lạnh lẽo.

“Huyết Sát Môn ngày đó bị huỷ diệt, môn chủ Huyết Sát Môn tay chân đều bị đứt lìa, nhận hết tra tấn mà chết.” Lý Tùy Phong cười một tiếng, hết sức trào phúng, “Nhưng làm nhiều chuyện hơn nữa thì thế nào đây? Người chết thì cũng đã chết, giang hồ nhân sĩ khen ngợi Minh chủ hy sinh gia đình vì đạo nghĩa lớn, còn trở thành giai thoại một thời.”

Hồng Đậu hỏi lại: “Sau đó thì sao?”

“Ngươi đang muốn nghe liệu Minh chủ tiền nhiệm có hối hận hay không à? Hay muốn nghe xem liệu hắn có sống trong áy náy hay không?”

Sắc mặt Hồng Đậu hơi trắng bệch, không nói gì.

Lý Tùy Phong chậm rãi nói: “Những việc này, cũng chỉ có Minh chủ tiền nhiệm tự biết mà thôi, ta không trả lời được, vài năm sau khi chuyện Huyết Sát Môn trôi qua, Diệp Thu Bạch liền vào Võ Lâm Minh, trở thành đệ tử thân truyền của Minh chủ. Lại tiếp tục qua mấy năm, Minh chủ tiền nhiệm bỗng nhiên biến mất tung tích trên giang hồ, Diệp Thu Bạch chính thức tiếp nhận vị trí của sư phụ, trở thành Võ Lâm Minh chủ mới. Tất cả mọi người đều nói, tác phong công chính vô tư của hắn, giống với sư phụ hắn như đúc.”

Cuối cùng, Lý Tùy Phong lại hỏi một lần, “Phương cô nương, ngươi thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng sao?”

Hồng Đậu hoảng sợ rời khỏi rừng trúc, ngay cả tiếng gió thổi nhẹ qua cũng khiến người ta phiền lòng.

Kẻ nhát gan.

Nàng nghe được trong lòng mình không ngừng nói ra ba chữ này. Không sai, nàng chính là một kẻ nhát gan.

Chạy trối chết, mấy chữ này thật thích hợp dùng cho nàng. Trong lúc bất cẩn, nàng tự vấp ngã, cũng nghe thấy một tiếng lục lạc dễ nghe.

Cô nương áo lục đỡ tay Hồng Đậu, tiếng nói như oanh ca uyển chuyển, “Cô nương, cô không sao chứ?”

“Ta không sao.” Hồng Đậu đứng vững xong liền xin lỗi, “Xin lỗi, không cẩn thận đụng vào cô.”

“Không sao.” Cô nương áo lục liếc tới áo ngoài của nàng, thấy cánh tay Hồng Đậu lộ ra kia, lại thấy vẻ mặt Hồng Đậu không ổn lắm, nàng vội hỏi: “Cô nương, có phải cô bị bắt nạt hay không?”

“Không không.” Hồng Đậu xua tay.

“Vậy…… quần áo của cô?”

“Đây là……” Hồng Đậu nghĩ nghĩ, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nàng tự dưng nhớ tới đôi phu thê họ Ngọc kỳ lạ kia, liền nhoẻn miệng cười nói: “Đây là phu quân ta …… Ừm, cô nương ngươi hiểu đó, tình thú vợ chồng.”

“Tình thú vợ chồng?” Cô nương áo lục trước đó không rõ nguyên do, rất nhanh liền đỏ mặt, nàng cúi đầu, “Xin lỗi, là ta xen vào việc người khác.”

“Không sao cả……”

Cô nương áo lục vẫn là một tiểu cô nương chưa xuất giá, đối với việc phu thê gì đó, vốn sẽ cảm thấy thẹn thùng theo bản năng. Chỉ là vừa cúi đầu, nàng liền liếc thấy một chữ “Phong” thêu ở góc sườn chiếc áo ngoài màu xám khoác trên người Hồng Đậu. Đây không phải chữ “Phong” bình thường, mà ở phía trên chữ “Phong”, còn có một chữ khác.

Cô nương áo lục ngẩng đầu lên, giọng cứng đờ hỏi: “ Phu quân của cô nương …… từng ở Quỷ thôn sao?

“Đúng vậy.” Hồng Đậu không chút do dự gật đầu, tiếp theo, nàng liền thấy cô nương trước mắt mặt xám như tro tàn.