Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Chương 156: Ngọc bội




NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 156) | Facebook

Hội Những Người Thích Ngôn Tình Sủng Và Có Logic

NỮ PHỤ: CÔ ẤY KHÔNG ONLINE (CHƯƠNG 156)

25 THÁNG 9, 2018 · CÔNG KHAI

MỤC LỤC

☆ Chương 156: Ngọc bội

Hồng Đậu dựng thẳng lông mày, trong bóng đêm nàng cũng không thấy rõ vẻ mặt A Miên, một tay tóm lấy tay A Miên đang dán trên người mình bỏ ra ngoài, nàng rời khỏi sự ôm ấp của A Miên, xốc chăn lên nằm xuống giường, “Ngủ!”

A Miên không lên tiếng, chẳng qua rất nhanh, Hồng Đậu liền cảm giác được một người nằm bên cạnh, hương vị trên người A Miên nàng đã rất quen thuộc, chỉ là không biết vì sao, lúc này ngửi được hương vị trên người A Miên, Hồng Đậu thế mà lại mặt hồng tai đỏ.

Trong phòng yên tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng của A Miên vang lên, “Tim ngươi đập rất nhanh.”

“Sao ngươi biết được tim ta đập nhanh……” Dần dần, Hồng Đậu cảm thấy có một đôi tay ôm nàng vào trong một lòng ngực ấm áp.

Cằm A Miên đặt trên đỉnh đầu Hồng Đậu, giọng nàng lười biếng, không còn vẻ yêu mị, lại thêm vài phần chân thật, “Ta nghe được, tim Hồng Đậu đập rất nhanh…… Cũng rất có sức sống.”

“Ồ……” Hồng Đậu rụt rụt thân mình, tâm tình thật sự vi diệu.

“Tiếng tim đập của Hồng Đậu rất êm tai.” Đôi tay A Miên ôm Hồng Đậu lại chặt hơn, nàng cọ cọ đỉnh đầu Hồng Đậu, bình tĩnh mà nhẹ nhàng nói: “Ta thích âm thanh tim đập của Hồng Đậu.”

Trở về giọng nói bình đạm, hiếm khi không có ngữ khí yêu mị, lại ngoài ý muốn làm người ta cảm thấy được trạng thái tinh thần yên lặng bình thản vào giờ phút này của A Miên.

Hồng Đậu cảm giác có chút quái dị, trong lòng cũng không thoải mái lắm, nàng cũng vươn tay ôm lấy A Miên, nhẹ nhàng mà vỗ lưng A Miên không nói gì.

Hiện tại lúc này, giữ bầu không khí an tĩnh là tốt rồi.

Cũng không biết đã qua bao lâu, bàn tay vỗ lưng A Miên của Hồng Đậu càng ngày càng chậm, tới cuối cùng, bàn tay Hồng Đậu đặt trên người A Miên cũng không động nữa, tiếng hít thở chậm rãi của Hồng Đậu truyền đến, nàng ngủ rồi.

A Miên lại trợn tròn mắt mãi cho đến hừng đông.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hồng Đậu mới vừa mơ màng mở mắt ra, trước mắt chính là một mỹ nhân đang cười tủm tỉm nhìn mình, nàng còn đang sững sờ, mỹ nhân liền hôn lên ấn đường* (giữa hai bên chân mày) nàng một cái, cười nói: “Buổi sáng tốt lành nha, tiểu cô nương.”

“Buổi sáng tốt lành……” Hồng Đậu theo bản năng đáp lại một câu, khi ý thức được vị mỹ nhân mà mình mơ ước lâu nay vừa hôn mình, lập tức, đầu óc nàng liền hình thành một trận bão lốc, vì thế một câu nịnh hót liền nói ra miệng, “A Miên, ngươi hôm nay cũng thực đẹp!”

Hồng Đậu vẫn còn trong trạng thái buồn ngủ nở một nụ cười ngọt ngào, có lẽ chính nàng không biết, nhưng hiện tại nàng thật sự có một vẻ quyến rũ nói không nên lời.

“Nô gia có ngày nào không đẹp sao?” A Miên ưu nhã cười, từ trên giường ngồi dậy, nàng lại nghiêng đầu nhìn Hồng Đậu, liếc mắt quyến rũ nói: “Được rồi, rời giường đi.”

A Miên xuống giường, sửa sang lại quần áo trên người, lại thấy Hồng Đậu đang xốc chăn lên giống như tìm kiếm gì đó trên giường, nàng hỏi: “Tiểu cô nương đang làm gì?”

“Vừa rồi hình như lại có gậy gộc cộm ta……” Hồng Đậu ghé vào trên giường, vừa tìm vừa nói: “Chẳng lẽ ta đã chuẩn bị hai cái chày cán bột? Không được, ta phải tìm ra!”

A Miên thu lại tầm mắt đang nhìn Hồng Đậu, không dấu vết lại sửa sửa quần áo của mình, nàng đi về phía cửa phòng, “Tiểu cô nương ngươi cứ chậm rãi tìm đi, nô gia đói bụng, muốn tìm đồ ăn.”

Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, A Miên đã không thấy bóng người.

Hồng Đậu kiên trì không ngừng còn đang tìm kiếm trên giường, rốt cuộc đã sờ thấy gì đó ở một góc, nàng lấy đồ vật ra nhìn, hóa ra là một miếng ngọc bội màu xanh lá, màu của ngọc cùng hình ảnh điêu khắc đều là thượng thừa, mà trên ngọc bội còn có khắc mấy chữ, “Liễu Hành Chi…… Hình như là tên một người nha.”

Miếng ngọc bội này, nhất định là A Miên đánh rơi, chẳng qua, Liễu Hành Chi là người nào vậy?