Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Chương 150: Hồng Đậu thông minh




A Miên dựa vào thành giường, mắt nhìn thẳng, giọng nói kiều mị tận xương của nàng hơi tức giận,

“Không cho nói nô gia đáng yêu.”

“Dáng vẻ thẹn thùng của A Miên thật là đáng yêu chết đi được!” Hồng Đậu ôm mặt hô một câu, A Miên là mỹ nhân, lại thêm còn là một cô nương ngây thơ thoạt nhìn cứ tưởng đã tung hoành tình trường lão luyện, thật sự là khiến nàng thấy đáng yêu không chịu được!

A Miên hít sâu một hơi, tránh vào trong giường mắt nhìn thẳng, an tĩnh không nói lời nào, sau đó, nàng nghe được âm thanh giai nhân nghịch nước, cho dù nàng không muốn nghe, tiếng nước kia cũng vẫn liên tục va chạm xôn xao trong lòng nàng, lại như khuấy lên từng cơn sóng trên mặt hồ vốn luôn phẳng lặng, làm người ta nhịn không được mà tưởng tượng, cũng làm người ta nhịn không được mà muốn quay đầu lại nhìn, nhìn thân thể khiến người ta mê muội kia……

“A Miên, ngươi làm sao vậy?”

Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói làm A Miên phục hồi tinh thần, nàng vừa mở mắt, liền nhìn thấy Hồng Đậu đang ở cách đó rất gần, khi lướt mắt nhìn đến trên người nàng, Hồng Đậu sớm đã mặc xong yếm và quần lót bò lên trên giường, giờ phút này, Hồng Đậu ghé vào gần sát A Miên như vậy, ngay cả chính Hồng Đậu cũng đều không nhận ra, bởi vì nàng hạ thấp người xuống, nên cho dù ngực không lớn lắm, cũng có thể hiện ra một cái khe rất đẹp.

“A, A Miên!” Hồng Đậu vội vàng tóm lấy khăn tay của A Miên, lần thứ hai dùng khăn tay ấn lên mũi A Miên, “Ngươi lại chảy máu mũi! Có phải sinh bệnh hay không!”

Cho dù có ngây thơ, nàng cũng không cần phải ngây thơ đến tận mức này chứ! Bởi vì các nàng cùng là

nữ mà, giả dụ Hồng Đậu là nam, thì A Miên có phản ứng này còn tương đối khoa học một chút.

A Miên chưa trả lời vấn đề mình có phải “Sinh bệnh” hay không, nàng trực tiếp tóm lấy chăn trên giường, cuốn lên người Hồng Đậu, cho đến khi đã bọc Hồng Đậu thành một quả cầu, nàng mới nhẹ nhàng thở ra.

Cái gì mà cao thủ tình trường lão luyện chứ…… Nàng chẳng qua cũng chỉ là tay mơ thôi.

Hồng Đậu miễn cưỡng nhô đầu từ trong chăn ra, nàng thở hổn hển một lát, mới tò mò nói: “A Miên, ngươi rất kỳ quái nha, ngươi có thể thoải mái sờ ngực ta như vậy, sao mà bây giờ lại sợ hãi thế?”

Còn có thể vì sao đây!?

Sờ tóm lại là khác hẳn với xem, huống chi cổ đại cũng không có các loại phim hay video gì để cho người ta thấy, trước khi trực tiếp nhìn, thì cái gì mà ngực a, thân thể nữ nhân a…… Đều là loại đồ vật hoàn toàn chưa được biết đến!

A Miên không biết việc mình dụ dỗ Hồng Đậu cùng tắm gội cùng ngủ này liệu có phải là bê đá tự đập chân mình hay không, tóm lại, hiện tại nàng rất không dễ chịu, nói đúng ra, là thân thể của nàng rất không dễ chịu.

“Cũng không phải là nô gia sợ hãi……” A Miên tựa như đã khôi phục lại thái độ ngày thường, đôi mắt đào hoa của nàng khẽ cong, khóe môi hơi nhếch, cúi lưng xuống, ghé sát mà nhìn Hồng Đậu giống như con nhộng đang nằm trên giường, nói: “Chỉ là sau khi nô gia nhìn thấy thân mình tiểu cô nương, liền xác định là mình cũng không có cách nào có thể giúp tiểu cô nương…… Ừm, biến màn thầu nhỏ thành bánh bao lớn.”

“Quả nhiên…… Giấc mộng của ta tan tành rồi.” Hồng Đậu than thở trong chốc lát, liền linh quang chợt lóe nói: “Không đúng, khẳng định là còn có nguyên nhân khác, A Miên, ngươi có phải có chuyện gì gạt ta hay không?”

Nàng híp mắt, rất có một loại khí thế ngươi đừng hòng mà gạt được ta.

A Miên khó khăn lắm mới ngừng được phản ứng không khoa học của thân thể, nàng thảnh thơi gạt tóc đen dính ướt trên mặt Hồng Đậu ra, cười hỏi: “Nô gia có thể có chuyện gì gạt tiểu cô nương đây?”

Giọng điệu mỉm cười nhẹ nhàng này, chính là có ý Hồng Đậu đang nói linh tinh.

Nào biết Hồng Đậu lại nghiêm túc suy tư, “Ngươi khẳng định là có bí mật…… Ta đã biết!”

Giọng nói như bỗng nhiên bừng tỉnh hiểu ra của Hồng Đậu làm A Miên khựng lại, rất nhanh, A Miên lại cười, khủy tay nàng chống xuống giường, giam Hồng Đậu ở dưới thân mình, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt hồng nhuận của Hồng Đậu, A Miên cười tủm tỉm hỏi: “Nô gia có bí mật gì bị tiểu cô nương phát hiện sao?”

Giọng nói thực nhẹ, cũng thực ôn nhu.

“A Miên ngươi là người lưỡng tính* (thích cả hai giới nam và nữ) đúng hay không!?” Hồng Đậu kêu lên: “Cho nên khi ngươi nhìn thấy thân thể của người cùng giới tính mới có thể thẹn thùng như vậy!”

Lưỡng, lưỡng tính?

A Miên: “Hửm?”