Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Chương 110: Hương vị ánh mặt trời




Hồng Đậu tuy rằng thích làm việc không dùng đầu óc, nhưng nàng lại rất yêu quý mạng nhỏ của chính mình, đặc biệt là sau khi biết có người muốn giết mình, nàng liền trở nên càng cẩn thận.

Sau khi được Lý Tùy Phong đưa về phòng, Hồng Đậu liền nghe lời Thẩm Lạc Ngôn nói, ngoan ngoãn đợi ở trong phòng, cũng không muốn tùy tiện ra ngoài, nàng tuy rằng có võ công, nhưng cũng biết chính mình vẫn xem như một kẻ gà mờ, rốt cuộc dưới tình huống không có kinh nghiệm thực chiến tích lũy, nàng quả thực rất dễ dàng bị người ta giết ngược lại.

Nhưng Hồng Đậu ở trong phòng cũng không có chuyện gì làm cả, đôi tay nàng chống cằm đặt trên bàn, ngay cả điểm tâm trước mặt cũng không buồn ăn, chỉ vừa nghĩ đến nam nhân đã gặp vào ban ngày kia, liền cầm lòng không được mà lộ ra vẻ mặt chìm trong mộng ảo màu hồng phấn.

“Ai nha, tư xuân à.” A Miên ngồi đối diện Hồng Đậu, nàng ấy cũng bắt chước bộ dáng của nàng, đôi tay nâng cằm cười tủm tỉm nhìn nàng.

Bỗng nhiên nghe thấy âm thanh, thần trí Hồng Đậu liền lập tức trở về, nhìn thấy A Miên, nàng hoảng sợ, “Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi đến khi nào vậy?”

“Ngay vào lúc tiểu cô nương đang nghĩ đến nam nhân nha.” A Miên cười duyên một tiếng, dễ nghe hơn so với bất luận khúc nhạc nào, chỉ cần là nơi nàng muốn đi, cho dù là không có cửa, nàng cũng có thể đạp ra một cái cửa mà vào, vô thanh vô tức đi vào phòng Hồng Đậu, quả thật là quá đơn giản.

Bị người ta nhìn thấu tâm sự, Hồng Đậu ngượng ngùng ho khan một tiếng, “Vậy…… Ngươi đã đến bao lâu rồi……”

A Miên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, “Đại khái khoảng nửa canh giờ đi.”

Nửa canh giờ…… Cũng chính là một tiếng!

Hồng Đậu che mặt, bị người ta nhìn thấy dáng vẻ thiếu nữ hoài xuân, nàng thực thẹn thùng a!

“Để nô gia đoán xem……” A Miên nhướng mắt, “Tiểu cô nương coi trọng Diệp Thu Bạch.”

Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.

Hồng Đậu ủy khuất, “Ta biểu hiện rõ ràng như vậy sao?”

“Rất rõ ràng nha.”

“Quá thất bại……” Hồng Đậu tiếp tục che mặt, lần đầu tiên thiếu nữ hoài xuân, nàng còn không biết làm thế nào mà tự nhiên cho được.

“Như vậy, tiểu cô nương đã nghĩ cách xong chưa?”

“Nghĩ cách?”

“Cách tóm lấy Diệp Thu Bạch nha.”

Hồng Đậu thở dài, “Ta hiện tại vẫn là phu nhân Thẩm Gia Trang đây này, tuy rằng không có tình cảm, nhưng ta vẫn còn đeo cái danh Trang chủ phu nhân.”

“Này thì có gì mà phải phiền não?” A Miên một chớp mắt bày lên trên bàn rất nhiều chai lọ vại bình, nàng hạ thấp giọng, nhu mị nói: “Đây đều là bảo bối quý giá của nô gia đó, chỉ cần dùng một chút thôi, Thẩm Trang chủ sẽ đi đời nhà ma liền.”

Hồng Đậu mặt không biểu cảm, “Thẩm Lạc Ngôn chết thì có thể, nhưng ta trở thành quả phụ - chuyện này không thể.”

“Ồ?” A Miên vuốt cằm mình, đại khái là cảm thấy trọng điểm của Hồng Đậu có chút kỳ quái.

Hồng Đậu nghiêm trang nhỏ giọng thì thầm: “Quả nhiên, vẫn phải nghĩ biện pháp để Phượng di nương biến thành chính thê.”

Hai người trong phòng, một người thì đang xúi giục người khác mưu sát phu quân, người kia lại nghĩ đến làm thế nào để tiểu thiếp ngồi vào vị trí chính thê của mình, cảnh tượng này…… Thấy thế nào cũng đều kỳ quái.

“Chi bằng tiểu cô nương trực tiếp đi tìm Diệp Minh chủ là tốt rồi.” A Miên che miệng mà cười, phảng phất như người xấu vừa rồi muốn đẩy mạnh tiêu thụ độc dược giết người không phải là nàng vậy, nàng cười quyến rũ, “Tiểu cô nương nhất định có thể hấp dẫn ánh mắt Diệp Minh chủ.”

Hồng Đậu nghi hoặc, “Vì sao?”

“Bởi vì……” A Miên nhấc một lọn tóc dài trước ngực Hồng Đậu, nàng hơi hơi cúi đầu, ngửi hương trên tóc Hồng Đậu, đôi mắt đẹp hơi rũ, lúc này ý cười của A Miên, thiếu một phần yêu mị, thêm một phần tà tứ, “Trên người tiểu cô nương có hương vị ánh mặt trời.”

Không khí kiều diễm.

“Cái gì cái gì!?” Nào biết Hồng Đậu lại cuống quýt nhảy dựng lên, kinh sợ nói: “Trên người ta có mùi vi trùng nướng* hả!?”

A Miên: “……”

*vi trùng nướng: (giải thích thêm nếu bạn chưa hiểu) theo khoa học, thì cái mùi “nắng” mà chúng ta ngửi được sau khi đem chăn/ đệm, vải vóc… ra phơi dưới nắng một thời gian, chính là mùi các loại vi trùng, vi khuẩn bị mặt trời đốt cháy nhé:3. Nên Đậu nghe đến “hương vị mặt trời” đã cuống lên mà suy ra như vậy =)