Edit: Linh Nguyệt
“Chị, là anh rể theo đuổi chị à?” La Tuấn không thể tưởng tượng được mà hỏi, tuy rằng hắn cảm thấy chị gái mình rất xinh đẹp, nhưng… chị ấy mới chỉ tốt nghiệp cao trung, hơn nữa vẫn còn là người nông thôn.
La Thiến: “…” Tiểu tử này thiếu đánh rồi!
Tuy rằng bị chính em trai mình làm cho nghẹn họng nhưng La Thiến vẫn vô cùng bình tĩnh: “Đương nhiên.” Vốn dĩ chính là thư ký Kiều tới tìm cô, ai theo đuổi trước nói cách khác còn không phải là ai mở đầu trước sao?
La Tuấn kinh ngạc nhìn chị gái: “Chị, chị thật lợi hại.”
La Thiến kiêu ngạo ngẩng cao đầu, lỗ mũi đối với diện với La Phượng Lan, hai mắt như có phóng xạ: Con gái bà có thể chứ? Con gái bà có thể không? Con gái bà có thể không?
Lúc này cô hoàn toàn không nghĩ tới một năm sau, cô độc thân một mình sẽ bị cười nhạo như thế nào. Dù sao đó cũng là việc một năm sau!
La Phượng Lan giật giật khóe miệng, lôi kéo La Giai Giai ngồi xuống, vừa ăn vừa nói: “Giai Giai không sợ! Con xem La Thiến mới tốt nghiệp cao trung mà đã có thể tìm được bạn trai như vậy, chờ con vào đại học nhất định có thể tìm được người lợi hại hơn bạn trai nó. Con xinh đẹp như vậy, tha hồ tùy tiện chọn lựa.”
Sắc mặt La Giai Giai lúc này mới tốt hơn, đáp: “Mẹ nói cái gì đấy! Bạn trai cô ta nhìn cũng chỉ đẹp thôi, không khoé cũng chỉ là dạng mới tốt nghiệp cao trung thôi.”
Dù sao hiện tại, sinh viên nhiều như chó, tiến sĩ nơi nơi đều có. Cho dù bọn họ ở nông thôn, học sinh cao trung cũng đã không đáng giá tiền. Đàn ông vừa đẹp vừa học cao trung cũng là gối thêu hoa rồi.
“Đường Diễn nhà tôi mới không chỉ tốt nghiệp cao trung, hắn học cả đại học cơ.”
“Đại học gì?” La Giai Giai hỏi.
La Thiến sửng sốt, sao tôi biết được? Cô nói: “Đợi chút, tôi đi hỏi.”
La Thiến thật sự bỏ đũa, xoạch xoạch chạy tới hỏi Đường Diễn: “Đại học anh học tên là gì thế?”
“Harvard.” Đường Diễn ngồi trên giường, lật xem mấy tờ giấy A4 trong tay, đầu không thèm ngẩng thuận miệng đáp lại.
La Thiến: “???”
Tuy rằng cô nghe không hiểu, nhưng vẫn chạy ra nói với La Giai Giai: “Ở nước ngoài, nước Mỹ, đại học tốt nhất.”
La Giai Giai cười nhạo: “Haffer*?”
*La Giai Giai không biết phát âm từ Harvard nên đọc thành Haffer
La Thiến không biết đại học Harvard, cô quay đầu hỏi La Tuấn: “Harvard tốt lắm sao?”
La Tuấn gật đầu, La Thiến nhìn La Giai Giai nói: “Đúng vậy!” Dù sao Đường Diễn có tiền, hắn biết nói tiếng Anh, mẹ hắn lại ở Mỹ, nhất định là học nơi tốt nhất.
La Giai Giai liền yên tâm nói với mẹ: “Chị họ gạt người, chúng ta không cần nói nữa.”
La Phượng Lan cũng mặc kệ cái gì thật cái gì giả, bà chỉ biết Đường Diễn vừa nhìn chính là kẻ có tiền, liền cùng La Giai Giai nói: “Con về sau cũng phải tìm người như vậy, vừa đẹp vừa có tiền.”
La Giai Giai kiêu ngạo ngẩng đầu, đó là đương nhiên. Cô ta phải tìm loại cao phú soái, đối với cô ta ôn nhu săn sóc, thâm tình không hối hạn.
Kỳ thật chỗ kiêu ngạo ngẩng đầu này, La Thiến cùng La Giai Giai quả thật không hổ là chị em họ, tuy rằng mục đích hai người theo đuổi là khác nhau.
“Thiến Thiến, hiện tại con có bạn trai có tiền như vậy, mượn hắn mấy vạn cấp bá mẫu khẳng định không có vấn đề đi!”
La Thiến xua tay: “Không có tiền không có tiền. Tiền của hắn là tiền của hắn, không phải của con. Tiền của con chỉ đủ cho em trai con đi học, bác có năm đứa con trai, lợi hại như vậy, nhất định lo được học phí của em họ.”
La Phượng Lan cười nói: “Sao có thể chứ! Học phí đại học tốn kém lắm, 12000 tệ đấy, rồi các chi phí phụ khác nữa, mỗi tháng còn phải cho Giai Giai phí sinh hoạt. Tiền nhiều như vậy, đừng nói bác có năm đứa con trai, dù có mười đứa thì cũng không nuôi được một sinh viên.”
La Thiến tự nhiên đáp lại: “Năm đứa con trai của bác còn không nuôi được Giai Giai, con chỉ có một mình nuôi Tiểu Tuấn nhất định càng không dễ dàng! Hơn nữa bác còn tự mình đưa Giai Giai tới đây, thoạt nhìn không giống không có tiền nha! Không giống Tiểu Tuấn nhà con, ba mẹ con còn không đủ tiền mua vé cho em ấy tới, phải là bác cho con mượn tiền mới đúng.”
La Phượng Lan nói: “Mày lừa bác à? Mày ở tiểu khu như thế này, có bạn trai vậy, mẹ mày cũng xây nhà mới rồi. Mày nói mày không có tiền thì ai tin! Đi mượn trước cho bác một vạn đi.”
“Tôi nói bác nghe không hiểu ạ? Không có tiền chính là không có tiền.” La Thiến không vui nói.
“Mày nhẫn tâm để em họ mày không được đi học sao?” La Phượng Lan xụ mặt nói.
La Thiến mặt không biểu cảm: “Lúc chị tôi bị thương, vay tiền các người thì các người nhẫn tâm đuối đánh, vì sao tôi lại phải không đành lòng?”
Nói đến việc này, mặt La Phượng Lan có chút ngượng ngùng. Khi đó ba La tìm đến nhà La Phượng Lan, bác cả La muốn cho mượn nhưng bà ta lại lấy cái chết ra đe doạ nhất quyết không cho mượn. Từ sau chuyện này ba La không bao giờ cùng hướng với bọn họ nữa. Ngoại trừ mỗi năm cấp phí dưỡng lão và chào hỏi bà nội La, ba La không hề nói chuyện cùng bọn họ.
La Giai Giai biết rõ học phí của mình, chỉ là La Phượng Lan thấy nhà họ muốn xây nhà mới nghĩ đến bên này vay tiền. Cho nên La Giai Giai không hề lo lắng La Thiến không cho mượn, cô ta thấy bộ dáng La Thiến liền không vui lôi kéo La Phượng Lan nói: “Mẹ, đừng mượn cô ta nữa. Có gì đặc biệt hơn người chứ?”
La Phượng Lan biết không mượn được cũng không nói việc này nữa: “Qua hai ngày nữa là khai giảng, bác và Giai Giai ở chỗ này hai ngày.”
Khẩu khí như lẽ đương nhiên, nhưng La Thiến lại không ăn bộ này: “Không được! Chung cư lớn như vậy chỉ còn một phòng của Tiểu Tuấn thôi! Không có phòng.”
La Phượng Lan không vui: “Vậy lấy giường nệm để trên đất cho chúng ta là được, dù sao cũng đang giữa hè.”
“Nhà tôi không có giường đệm thừa, các người đi ra ngoài tìm khách sạn đi! Một đêm chỉ có 1200 tệ thôi.”
Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp
La Phượng Lan lòng đau như nhỏ máu, chính là một đêm 1200 tệ nên bà ta mới tiếc đấy!
La Thiến lợn chết không sợ nước sôi, sau khi đuổi mẹ con La Phượng Lan liền dẫn La Tuấn tới phòng dành cho khách sắp xếp lại đồ đạc, phòng cho khách cũng có phòng tắm và nhà vệ sinh riêng.
La Thiến dẫn cậu tham quan một chút phòng cho khách, nói với cậu xuống bếp có rất nhiều đồ ăn, La Tuấn đi theo La Thiến làm quen dần. Đã biết đại khái, La Thiến còn dẫn cậu tới thư phòng chỉ máy tính nói: “Buổi tối nếu nhàm chán thì em có thể qua đây lên mạng.”
La Tuấn vui vẻ gật đầu, sau đó nói: “Đúng rồi, chị xem Weibo chưa?”
“Weibo?” La Thiến hôm nay vì hoan nghênh La Tuấn tới, cả ngày đều dùng để mua đồ ăn, nấu cơm, làm vệ sinh, chờ đợi, thật đúng là không chú ý.
Triệu Vũ Lâm thật ra có gọi điện thoại, cho cô, cô chỉ nói không rảnh xong liền cúp.
La Tuấn cười nói: “Người lấy cà chua ném chị gặp báo ứng.”
La Thiến sửng sốt: “Báo ứng gì?”
La Tuấn cười nói: “Chị xem một chút đi, buổi chiều lúc trên xe tới đây em đã nhìn thấy. Sự việc không lớn lắm, lên hotsearch cũng không lâu, rất nhanh liền hạ nhiệt. Nhưng hiện tại hắn lại bị kéo lên top hot search, hơn nữa là bởi vì chuyện khác.”
La Thiến mở điện thoại nhìn, La Tuấn ở cạnh kể lại cho cô trận chiến không tiếng gió lúc sáng.
Trước khi La Thiến tới Mỹ, ở sân bay bị người ta ném cà chua, việc này vốn dĩ đã qua. Ai biết được sáng nay video người kia lấy cà chua ném La Thiến lại bị người ta tìm ra.
Vốn dĩ ngày đó có nhiều người nổi tiếng, các fans đều tụ tập lại một chỗ, hiện trường cãi cọ ồn ào, còn có cả điện thoại, máy ảnh các thứ...
Cơ bản là mỗi người tay cầm một cái camera, có người còn chuyên nghiệp mang cả máy quay phim, tóm lại hiện trường đều ghi hình lại. Người kia lấy cà chua ném La Thiến, người bên cạnh hắn đương nhiên phát hiện, cho nên video La Thiến bị ném không chỉ có một cái.
Video này ngay từ đầu là ở trong fanclub phát tán ra, sau đó không biết như thế nào lại lan tới Weibo.
Dù như vậy, vốn cũng không tính cái gì, nhưng sự việc lại cứ thế trở thành không thể vãn hồi, video này lập tức bị các loại chuyển phát, bình luận tìm tòi. Đến giữa trưa đã lên hot search, sau đó tốc độ lan truyền chậm lại, sau đó nữa là đại chiến bình luận.
Ngay từ đầu mọi người còn đang nói ném hảo, Đại Vương Bắt Yêu bên cút ra giới giải trí gì đó... La Tuấn cũng tham dự đi vào, cùng bọn họ đại chiến hiệp, nhưng sức chiến đấu của cậu quá yếu.
Đúng lúc La Tuấn đang nổi giận lôi đình thì đột nhiên xuất hiện một đám người qua đường, dù sao thì bọn họ nói bọn họ là người qua đường.
Sau đó bắt đầu phê phán trên phương diện đạo đức, rõ như ban ngày, không oán không thù lại ném cho người ta một đầu dính đầy cà chua, thế mà lại được trầm trồ khen ngợi? Quả thực là thói đời, đạo đức bại hoại.
Người khác đáp, La Thiến là Đại Vương Bắt Yêu đấy!
Người ta đáp lại, thế thì làm sao? Ai trong cuộc sống mà chả có lúc như vậy? Nói nữa, vô lý vô cớ đùng một cái gọi người ta là "bắt yêu", ai biết tình huống thật là cái gì không?
Ở đây có ai không yêu sách cơ chứ?
Dù sao các người như vậy chính là bắt nạt người ta blah blah, hai bên cãi nhau. Đang hăng say, số lượng người qua đường lại tăng lên, bọn họ mặc kệ trailer gì đó, chỉ xem video, đám fans này cũng quá phận quá rồi!
Việc này đến nước này, nhiệt độ video đột nhiên giảm, hot search cũng bị kéo xuống, video bị xóa.
Vốn tưởng rằng thế là xong, kết quả vừa rồi La Tuấn đi WC xong, phát hiện lại có tình huống mới. Nam sinh ném La Thiến ở trên mạng bị lôi ra ánh sáng.
Thì ra hắn vốn là fan Mễ Tuyết Phỉ, hơn nữa còn là fan trung thành, mỗi ngày đều chiến đấu ở tuyến đầu fans Mễ Tuyết Phỉ.
Hắn từng mắng qua rất nhiều nghệ sĩ, từng đại chiến với fans rất nhiều người, nơi nơi còn đăng ngôn luận giả. Vài lần đến sân bay tiếp ứng cho thần tượng đều từng có hành vi khiêu khích, thậm chí còn nảy sinh xung đột với nhân viên ssan bay, chửi mắng vũ nhục bảo an.
Tóm lại các loại hành động cực phẩm bị tuôn ra, nhất thời hắn bị bêu danh lôi lên no.1 hot search, thậm chí ngay cả hình tượng của Mễ Tuyết Phỉ cũng bị ảnh hưởng.
Mọi người đều cười: “Nói người ta là Đại Vương Bắt Yêu, chính mình cũng có kém chút nào đâu.”
“Từ fans có thể thấy được thần tượng.”
“Ấn tượng với Mễ Tuyết Phỉ biến thành đen rồi.”
Nhất thời, Weibo lại náo nhiệt lên, La Thiến xem đến ngây người. Cô vốn tưởng là do bộ phận quan hệ xã hội của công ty giúp mình, nhưng nếu vậy thì công ty định đối nghịch với Mễ Tuyết Phỉ? Công ty sẽ không làm vậy, cũng không cách nào làm vậy.
Đây là… Đường Diễn?