Nữ Phụ Báo Thù

Chương 57: Cái gọi là nghiệt duyên




Editor: trang bubble ^^ 

"Tống phu nhân, bà cũng đã biết, những người làm luật sư như chúng tôi không tiện có quá nhiều tiếp xúc với các vị, đặc biệt là lúc thân thể chủ tịch không tốt lắm như bây giờ. Tôi và bà như vậy thử gặp mặt phía sau như vậy, nếu để cho những người khác thấy, cũng sẽ mang đến một số phiền phức không cần thiết đối với hai chúng ta." Ngồi ở đối diện Lý Ngọc Lam là luật sư riêng mà Lý Vạn Sơn tín nhiệm nhất.

Bắt đầu từ khi Lý Vạn Sơn nổi tiếng, chính là vị luật sư này ý kiến luật pháp cho Lý Vạn Sơn, thay ông xử lý một số chuyện phương diện luật pháp, mà chuyện di chúc của Lý Vạn Sơn đương nhiên cũng là vị luật sư này phụ trách. Lúc thân thể cha tốt, vì không để cho cha hiểu lầm, trừ một số công việc, giữa bọn họ và vị đại luật sư nổi tiếng đã lâu này cũng không có lui tới quá nhiều.

Hôm nay cha đột nhiên lại ngã xuống như vậy, bà vốn định liên lạc một chút tình cảm với vị luật sư này trước, nhưng ai biết vị luật sư này bận rộn một vụ án, trong khoảng thời gian này vẫn không có ở trong nước. Cực khổ lắm mới đợi được đại luật sư trở lại, người này lại dùng đủ loại cớ từ chối lời mời của bà, hôm nay hai người có thể ăn cơm ở trong hội sở riêng tư bí mật này, đã là kết quả sau khi Lý Ngọc Lam mời ba bốn lần.

"Charles, tôi còn nhớ thời gian chúng ta ở nước ngoài, khi đó là cuộc sống mới bắt đầu của đời tôi, dù sao thời gian ở nước ngoài, không có ai biết thân phận của tôi, tôi có thể không buồn không lo hưởng thụ đoạn thời gian tươi đẹp kia, đáng tiếc duy nhất chính là bỏ lỡ một số chuyện hoặc người không nên bỏ qua." Đôi mắt đẹp của Lý Ngọc Lam nhìn người đối diện ý tứ sâu xa mở miệng nói.

"Có một số việc trước đây đã trôi qua rồi, không có cơ hội quay đầu lại nữa. Bây giờ nhớ lại quá khứ, những chuyện ngông cuồng của tuổi trẻ kia, bản thân cũng cảm thấy rất buồn cười, lúc trước tại sao có thể làm ra chuyện ngây thơ như vậy." Luật sư đối diện cầm cà phê lên trên bàn, nếm thử một miếng sau đó lộ ra mỉm cười giễu cợt, tiếp tục mở miệng nói.

"Cuộc sống luôn có rất nhiều sự bất đắc dĩ, lúc trước làm ra lựa chọn như vậy, có lẽ đối phương cũng có một số nỗi khổ tâm không nói ra được. Dù cho tới bây giờ, đã qua nhiều năm như vậy, nhưng mỗi một màn chuyện và người năm đó cũng vĩnh viễn tồn tại trong lòng của đối phương, dù thời gian sẽ thấm thoát như thế nào, những ký ức kia lại vĩnh viễn cũng sẽ không biến mất. Nếu như ông trời cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ không từ bỏ giống như trước nữa, Charles." Lý Ngọc Lam nói tới chỗ này, đôi tay vươn về trước, nắm tay của đối phương.

"Tống phu nhân, tôi nghĩ vào rất nhiều năm trước chúng ta cũng đã nói rõ ràng hết chuyện rồi. Hiện tại chúng ta cũng đã có gia đình của từng người, tôi cũng đã không nhớ được chuyện này rồi. Tống phu nhân, bà làm như vậy sẽ làm cho hai bên tôi và bà đều kéo đến một ít nghi ngờ không nên có. Tống phu nhân, hôm nay gọi tôi tới nơi này cũng không phải để nói những chuyện cũ năm xưa này, nếu như chỉ vì điều này thì thời giờ của tôi rất quý giá, tôi sẽ đi trước, tiền cà phê này thì chúng ta theo chế độ AA, đây là tiền cà phê của tôi." Luật sư vừa nói xong, vừa lấy ra ví tiền mang bên người rút ra ba tờ tiền mặt màu hồng từ bên trong bỏ lên bàn.

"Charles, thôi được nếu ông đã không muốn nói thêm chuyện đã qua, hôm nay tôi tìm ông cũng là có một số việc muốn hỏi ông. Ông là luật sư cha tôi tín nhiệm nhất, không biết gần đây cha tôi có liên lạc ông hay không, về chuyện di chúc. Ông cũng biết, cha tôi không chỉ có bốn anh em chúng tôi, còn có một cháu gái do vợ trước để lại, nếu như có một ngày cha tôi không còn ở đây, không biết tài sản danh nghĩa của cha tôi sẽ phân chia như thế nào, đặc biệt là cổ phần tập đoàn Lý thị danh nghĩa của ông nắm giữ?" Khi người đối diện lần lượt gọi bà là Tống phu nhân mà không phải như người bên ngoài gọi là Lý tiểu thư, Lý Ngọc Lam đã biết chuyện ngày hôm nay rất khó đạt tới mục đích của mình, thấy người đối diện muốn đi, dứt khoát nói thẳng ra mục đích của mình.

"Tống phu nhân, bà cũng nên biết chúng ta làm luật sư có phẩm hạnh danh dự phải tuân thủ của mình, vấn đề bà hỏi tôi thật sự không thể trả lời. Nếu như Tống phu nhân bà thật sự cảm thấy hứng thú đối với mấy việc này, không bằng bà tự mình gọi điện thoại cho chủ tịch, tôi nghĩ chỗ chủ tịch sẽ cho Tống phu nhân một đáp án rõ ràng. Ở chỗ tôi là không thể trả lời."

Luật sư nhìn người phụ nữ đối diện nghe được câu trả lời của mình, vẫn xinh đẹp như hoa như cũ bưng cà phê lên không được tự nhiên uống một hớp. Đã nhiều năm như vậy, người này vẫn như vậy, nhìn bề ngoài dường như là vui giận không lộ, thật ra thì mỗi lần lúc nổi giận, cũng sẽ theo bản năng cầm đồ bên cạnh lên để phân tán tâm tình của mình. Lúc ấy thời gian họ ở nước Anh chính là như vậy, khi đó mình trở về nước, có thành tích hôm nay, năm đó người phụ nữ này nhẫn tâm chia tay cũng gây nên tác dụng không nhỏ, nếu không phải là người phụ nữ này tổn thương trái tim của mình, mình cũng sẽ không liều mạng làm ra thành tích ở giới luật pháp, có tất cả ngày hôm nay.

Suy nghĩ một chút mình đồng ý lời mời của ông cụ Lý, bắt đầu từ một thành viên đoàn luật sư bên cạnh ông cụ Lý, tới hôm nay trở thành cố vấn pháp luật cao cấp nhất của ông cụ Lý, trong này bỏ ra bao nhiêu chỉ có tự mình biết. Thời gian tìm kiếm ở nước ngoài, ông cũng đã nghe nói tình huống của Lý Vạn Sơn từ chỗ trợ lý, cũng đoán được sớm muộn gì người phụ nữ này nhất định sẽ tìm đến mình. Người phụ nữ này để ý nắm giữ tất cả trước mắt biết bao, không cam lòng được và mất đến cỡ nào, ngóng trông đối với quyền thế đến cỡ nào, ông đều rất rõ ràng những thứ này. Trước đây, khi người phụ nữ này có thể chia tay với mình, ông cũng đã thấy rõ ràng tất cả.

Có điều khi đó không phải là thời gian tốt để mình trở về nước, cho dù người quan trọng của mình sắp xuất hiện cũng phải ở một thời khắc mấu chốt, vì việc này, cho dù bên nước ngoài kia đã không có chuyện gì, ông vẫn còn rất nhàn nhã trở lại trường học lúc trước bọn họ đã từng cùng nhau học, theo trí nhớ loáng thoáng, đến chỗ thành phố bọn họ từng ở từng lưu lại tốt đẹp trong nháy mắt kia. Đã qua hơn hai mươi năm, những địa phương kia đã không còn diện mạo quen thuộc, giống như là người trước mắt kia, rõ ràng là một người, nhưng dần dần bắt đầu trở nên xa lạ.

"Charles, ông biết không, ông nói gì lời này khiến tôi thật sự rất khó chịu. Ông biết rõ ràng những lời này ngoại trừ nói với ông, tôi không thể nào nói với những người khác. Tôi biết rõ chuyện năm đó tôi làm ông tổn thương rất sâu, nhưng tôi cũng không dễ chịu giống vậy, người kia là cha sắp xếp cho tôi. Tôi rất nhu nhược, tôi không phản kháng cha, lựa chọn chia tay với ông.

Thế nhưng lúc trước là ông thật sự hiểu lầm tôi, tôi cũng không có chân đứng hai thuyền, trước khi chưa chia tay với ông, tôi và người kia chỉ đã gặp mặt có tính chất đối phó hai lần, điện thoại liên lạc qua loa, những chuyện khác thì thật sự không có. Một lần ông thấy kia cũng chỉ là một sự hiểu lầm, tôi muốn giải thích với ông, nhưng nghĩ tới cha, ông ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện hai chúng ta. Nếu như cha biết sự tồn tại của ông, ông ấy nhất định sẽ không bỏ qua ông, khi đó ông đã tìm được một phần công việc tốt như vậy ở trong nước, nếu là vì tôi mất đi phần công việc kia, tôi sẽ thật sự trở thành tội nhân. Charles" Lý Ngọc Lam nói tới chỗ này, hốc mắt bắt đầu từ từ trở nên đỏ, từng giọt nước mắt chảy ra.

"Tống phu nhân, bây giờ ngài nói những thứ này không phải đã là một chuyện cười. Tôi đã không phải thằng nhóc vắt mũi chưa sạch trước kia, lại nói chính tôi làm việc ở bên cạnh chủ tịch, cũng có một chỗ tốt. Chính là tôi có thể biết rất rõ ràng ngày sinh của mỗi người nhà họ Lý, Tống phu nhân có một số việc tôi không muốn nói quá rõ ràng, như vậy hai chúng ta đều sẽ khá lúng túng. Có mấy lời Tống phu nhân vẫn là suy nghĩ rồi sau đó mới nói, nếu không ở trong mắt người hiểu rõ thoạt nhìn sẽ trở thành chuyện cười lớn nhất."

Người đàn ông nghe được người phụ nữ đối diện vậy mà mở miệng còn chưa giải thích chuyện năm đó, chỉ cảm thấy có sự nực cười không nói ra được. Hiện tại người phụ nữ này còn muốn giải thích cho việc bắt cá hai tay trước đây, ngày sinh đứa bé của bà ấy đã đại biểu tất cả, chứng cớ rõ ràng như vậy phô bày ở nơi đó, người phụ nữ này thật sự cho rằng mình vẫn là người dễ dàng bị bà ta lừa gạt lúc trước.

"Charles, có một số việc cũng không phải nhìn bề ngoài như vậy. Tôi cũng có nỗi khổ tâm của chính tôi, tôi vốn chưa từng muốn nói với ông những thứ này, chẳng qua những thứ này đã không còn quan trọng. Charles, tôi chỉ hy vọng ông có thể giúp tôi, ông nên biết, ở trên di sản, nếu như phần mức tôi nắm quá ít thì tôi sẽ bị mấy người bọn họ đuổi khỏi Lý thị. Đây là việc tôi và con của tôi không thể tiếp nhận. Bọn nhỏ cũng còn chưa lập gia đình, nếu như tôi không có quyền nói chuyện, chỉ trở thành một cổ đông sống nhờ cổ phần danh nghĩa, đây là việc trước mắt chúng tôi thật sự không thể nào tiếp thu được."

Cảm thấy nước mắt trên mặt mình, người phụ nữ xoay đầu qua, lấy ra một cái khăn lụa lau nước mắt trên mặt, sau đó mở miệng nói ra lời vừa rồi.

"Những chuyện này, Tống phu nhân phải bàn bạc với chồng của bà, nói với người ngoài như tôi sẽ khó tránh khỏi có chút quá buồn cười. Tống phu nhân, tôi đi trước." Người đàn ông đã không muốn lại tiếp tục dây dưa với người phụ nữ ở chỗ này, đứng dậy đẩy ghế ra liền muốn xoay người rời đi.

"Charles, tôi hi vọng ông xem một chút cái này lại mới quyết định, tôi chờ điện thoại của ông." Thấy đối phương muốn đi, Lý Ngọc Lam lấy ra một bản đòn sát thủ ra, trực tiếp lấy ra một túi tài liệu dán kín từ trong túi đẩy tới trước.

---

"Sao thế? Có chuyện gì mệt mỏi rồi phải không? Có chuyện gì phiền lòng, không ngại anh tới giúp em chia sẻ một chút." Trương Hạo Đình nhìn mắt Mạn Dao quầng thâm dày đậm, ân cần mở miệng nói. "Thật ra thì không có chuyện gì lớn, chẳng qua nếu em cho anh biết, em vẫn luôn gạt anh một chuyện, anh có thể bảo đảm không tức giận, sẽ không trách em hay không?"

Trong khoảng thời gian này, Mạn Dao vẫn bận chuyện sản phẩm mới đưa ra thị trường, tuy đã thuê một số người mới, nhưng trên mặt chuyện tiến triển cũng không thuận lợi như trong tưởng tượng của mình. Chỗ Software (phần mềm) của bọn họ không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng kế tiếp đường dây tiêu thụ lại có phiền phức. Những công ty lớn kia hoàn toàn không có hứng thú đối với sản phẩm của công ty nhỏ mới thành lập như bọn họ. Mấy ngày nay, giám đốc tiêu thụ dẫn theo nhân viên nghiệp vụ trong tay đã chạy đi rất nhiều công ty, kết quả có được không có nghi ngờ ngoại lệ tất cả đều là không có kết quả.

Từ trong miệng quản lý biết được những thứ này, trang@dđlqđ@bubble editor Mạn Dao cũng không tiện đi nói một chút lời trách cứ, mấy ngày nay bọn họ bỏ ra bao nhiêu cố gắng, chuyện đã làm cô đều nhìn từng việc ở trong mắt. Vốn hạng mục mình đầu tư là dựa theo kinh nghiệm của đời trước, biết việc này là quả trứng vàng kiếm tiền, nhưng trước mắt làm sao lại xuất hiện tình huống như thế, giống như Thiên Lý Mã để ở nơi đó nhưng hoàn toàn không có Bá Nhạc thưởng thức.

Rốt cuộc mình nghĩ những thứ này quá đơn giản rồi. Đời trước, lúc mở công ty này chính là Trương Hạo Đình, cho dù lấy danh nghĩa riêng của Trương Hạo Đình, nhưng dựa theo tài năng của anh giao thiệp giới thương mại, chỉ cần sản phẩm đủ hảo, sau đó tiêu thụ hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì, tự nhiên sẽ không xuất hiện chuyện Mạn Dao đang phiền não hiện tại.

"Chuyện gì, chính thức như vậy?" Hạo Đình nghe được Mạn Dao nói làm sai chuyện, giọng nói trịnh trọng như vậy, thu hồi xem thường vốn có, mắt nhìn Mạn Dao nói ra đáp án của mình. Cô bé này chỉ cần không làm ra chuyện chạm đến ranh giới cuối cùng của anh, tất cả việc khác đều không tính là gì. Về phần ranh giới cuối cùng là cái gì, cô bé này thông minh như vậy cũng có thể đoán được. Nghĩ đến ranh giới cuối cùng đó của mình, Hạo Đình không khỏi lộ ra mặt cười khổ, lúc nào thì ranh giới cuối cùng của mình đã trở nên thấp như vậy, nếu để cho người ngoài biết tổng giám đốc mặt lạnh của nhà họ Trương vậy mà lại nói ra chuyện như vậy, hẳn là một truyện cười lớn nhất ở chỗ bọn họ.

"Em," Mạn Dao cũng không biết là có nên nhờ Trương Hạo Đình giúp đỡ hay không, trước đó mình lấy được Tụ Bảo Bồn này từ chỗ của anh. Nhưng hôm nay lại phải nhờ anh giúp đỡ ở nơi này, loại chuyện như vậy không phải sự tự ái của Mạn Dao có thể tiếp nhận. Nhưng trước mắt chuyện trên phương diện làm ăn trừ anh ra, mình có thể cầu cứu ai đây, mình cũng biết mấy người bạn, thế nhưng, Mạn Dao cũng không dám cầu cứu mấy người bạn kia. Tình huống bây giờ của nhà họ Lý, mỗi tiếng nói cử động của mình đều có thể bị những người kia giám thị, vào lúc này, Mạn Dao không thể liều lĩnh nguy hiểm như vậy.

Tính như vậy, người duy nhất có thể cầu cứu, hơn nữa sẽ không bị nghi ngờ cũng chỉ còn sót lại Trương Hạo Đình. Nghĩ đến mình đã bỏ ra nhiều tâm huyết, tiền bạc như vậy, Mạn Dao thật sự không muốn từ bỏ, cũng không thể buông tha. Hiện tại sức nặng trên vai cô đã không phải là một người mình, mà là mỗi một người của công ty, cho dù những người này không có công việc này của mình cũng có thể đến những chỗ khác nhậm chức, nhưng nghĩ tới cố gắng của bọn họ mấy ngày nay, Mạn Dao không muốn để cho những người này cứ thất vọng như vậy.

"Anh còn nhớ rõ lúc trước có một người hi vọng anh đầu tư, sau đó anh gọi tới phòng tiếp khách, sau đó anh ta đã không thấy tăm hơi?" Cho dù trong lòng lúng túng nữa, rốt cuộc Mạn Dao nói ra, sau khi nói ra câu đầu tiên khó mở miệng nhất, lời nói còn lại đã trở nên dễ dàng trôi chảy hơn nhiều. "Anh nhớ được là có một người như thế, không phải là ngày đó trước khi anh đi bệnh viện với em, còn thiếu một chút hôn môi công chúa đáng yêu!" Trương Hạo Đình đã không nhớ rõ vẻ ngoài người Mạn Dao nhắc tới kia, chỉ nhớ mang máng anh ta hình như mang một cái mắt kiếng màu đen to lớn, những thứ khác thì không nhớ rõ.

Người như vậy tự nhiên sẽ không phải đối tượng uy hiếp của anh, về phần chuyện có liên quan đến với người kia, vậy cũng không phải là chuyện lớn gì. Nghĩ tới đây, Hạo Đình tỉnh táo lại, cũng có tâm tình mở miệng đùa giỡn □ giai nhân bên cạnh.

"Anh không tò mò, người kia đi nơi nào, anh ta hi vọng sự đầu tư của anh như vậy, tại sao lại đột nhiên đã không thấy tăm hơi?" Thấy phản ứng của đối phương, Mạn Dao có chút tức giận mắng đánh rớt móng vuốt hấp ta hấp tấp của anh ở trên người, rõ ràng sẽ nói chuyện nghiêm chỉnh, tại sao người này phản ứng như vậy.

"Chẳng lẽ trong việc này có quan hệ với em, để cho anh đoán một chút, có phải là em đi gặp anh ta hay không, sau đó anh ta liền rời đi với em. Không phải em tiến hành đầu tư với anh ta rồi chứ?"

Lúc đầu chỉ là suy đoán nhưng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mạn Dao, Trương Hạo Đình có thể khẳng định suy đoán của mình đoán chừng chính là chân tướng sự việc. Vốn đầu tư của người kia cần bao nhiêu tiền, mình không rõ ràng lắm, chẳng qua dù cho Mạn Dao có tiền, cũng chỉ là tiêu vặt tiền Lý Vạn Sơn cho, số tiền kia chính là nhiều hơn nữa, cũng không đủ đầu tư một hạng mục.

Phải biết có thể tới Trương thị của bọn họ, từng vụ đầu tư đều không phải là một hạng mục nhỏ. Vậy rốt cuộc là từ nơi nào lấy được một khoản tiền lớn như vậy, việc này có phải chính là cô