Nữ Phụ Báo Thù

Chương 56: Hiểu lầm liên tiếp




Editor: trang bubble ^^ 

"Cha muốn nghỉ ngơi một chút, bảo Bách Niên tới gặp cha." Lý Vạn Sơn hoàn toàn không để ý lời trì hoãn của mấy người này, vẫy tay bảo y tá kêu đám người kia đi ra ngoài.

"Anh cả, cha đây là thế nào? Mới vừa tỉnh lại liền muốn gặp một người ngoài, không để ý tới mấy anh em chúng ta. Phải biết chúng ta mới phải con cái của cha, từ lúc cha hôn mê đến bây giờ vẫn luôn là chúng ta hầu ở bên cạnh cha, có phải trong này vào lúc chúng ta không biết có người nào đó nói cái gì, làm cái gì hay không?"

Lý Ngọc Lam vừa nói xong liếc nhìn Lý Ngọc Nhu đứng ở bên cạnh một cái, trong giọng nói chỉ là người nào đó, không cần nói cũng biết rồi.

"Hiện tại cô nói cái gì? Hôm nay còn may mà con bé Mạn Dao này ở đây, nếu không tôi đúng là nói không rõ ràng rồi. Hôm nay từ lúc cha tỉnh lại, Mạn Dao đều ở bên cạnh tôi, lúc các người tới, tôi mới đi vào chung." Vốn vẫn còn phiền muộn vì mình bỏ qua cơ hội hiếm có cùng một chỗ mà với cha, trước mắt lại có thể chứng minh một chút sự trong sạch của mình.

"Được rồi, chúng ta rời đi trước, nếu cha muốn gặp, chúng ta phải đi thông báo." Lý Kiến Nghiệp vui khi việc thành đối với hai em gái đối đầu không ai nhường ai, có điều hiện tại giờ vị trí không phải tốt lắm, không nên để cho người ngoài thấy chuyện cười của nhà họ Lý.

"Anh cả, không bằng em đi thông báo một chút, vừa vặn chỗ em muốn đi cũng cách nhà họ Lý không xa. Em cũng đi thăm hỏi Lý tiên sinh một chút." Lý Thủ Thành là người đầu tiên giành trước mở miệng, "Nếu như chú muốn thông báo nơi đó thì hãy đi đi." Lý Kiến Nghiệp nhíu mày một cái, suy nghĩ một chút đồng ý lời của em trai.

---

"Chú Lý, chú cũng là nhìn cháu trưởng thành từ nhỏ. Sau khi cha cháu bệnh nặng một đợt như vậy, thật vất vả tỉnh lại, cháu thật sự là thở dài một hơi. Chú Lý, ngày mai nếu chú có thời gian, cháu tự mình tới đón chú, cha cháu vừa tỉnh lại liền muốn gặp chú. Chú và cha gian khổ nhiều năm như vậy, nhất định có tình cảm rất sâu sắc." Ngồi trên ghế sa lon, Lý Thủ Thành mở miệng cười nói.

"Chủ tịch tỉnh rồi, thật sự là quá tốt. Chú cũng muốn gặp chủ tịch. Thủ Thành, cũng không cần làm phiền cháu. Sáng sớm ngày mai, chú sẽ bảo tài xế đưa chú đi bệnh viện." Lý Bách Niên nghe được Lý Thủ Thành nói Lý Vạn Sơn đã tỉnh rồi, mắt thoáng qua một tia vui mừng.

"Chú Lý, không phiền phức. Kể từ sau khi chú Lý về hưu, cháu cũng rất lâu không gặp chú Lý. Cháu nhớ lúc cháu còn nhỏ chú Lý luôn mua đồ ăn vặt cháu thích ăn cho cháu, khi đó cha mẹ cháu đều không cho cháu ăn quá nhiều. Mỗi ngày, cháu đều ở trong nhà mong đợi chú Lý tới, như vậy cháu sẽ món ngon muộn rồi." Lý Thủ Thành nói tới chuyện đã xảy ra, làm cho Lý Bách Niên đối diện nở nụ cười ha ha.

"Nếu Thủ Thành cháu đã nói như vậy, chú cũng không tiện từ chối, cứ quyết định như vậy đi. Sáng sớm ngày mai cháu tới đón chú." Lý Thủ Thành tính mục đích gì, đương nhiên không gạt được Lý Bách Niên, nếu muốn hỏi thăm được tin tức từ chỗ ông, cũng đừng trách ông sẽ lấy được tất cả mình muốn biết từ chỗ của cậu ta.

"Ông nội, ông nội Lý tỉnh rồi ạ. Ngày mai có thể dẫn theo con cùng đi hay không? Con cũng muốn đi thăm ông nội Lý." Sau khi Lý Thủ Thành rời đi, Như Tuyết đi tới bên cạnh Lý Bách Niên.

"Ngày mai, ông nội Lý con tìm ông nội có một ít chuyện trên công việc. Đợi qua mấy ngày nữa, ông nội lại dẫn con cùng đi thăm ông nội Lý con. Như Tuyết, không phải là con nói với Tĩnh Xu sẽ đi gặp con bé, không bằng ngày mai ông nội bảo tài xế đưa con đến chỗ Tĩnh Xu nhé?"

"Được ạ, vậy con gọi điện thoại cho Tĩnh Xu, hẹn xong thời gian. Ông nội Lý tỉnh, Tĩnh Xu chắc cũng sẽ vui vẻ." Mặc dù Lý Bách Niên từ chối mình đi cùng, Như Tuyết cũng không để chuyện này ở trong lòng.

---

"Cha, chú Lý đã tới. Cha và chú Lý nói chuyện ở chỗ này, con đến chỗ bác sĩ hỏi một chút chuyện." Sáng ngày hôm sau, đưa Lý Bách Niên đến phòng bệnh của Lý Vạn Sơn, Lý Thủ Thành bèn chủ động nhắc tới rời đi, để căn phòng lại cho hai người.

"Chủ tịch, thân thể ngài khá hơn một chút chưa? Mấy ngày này, tôi đây vẫn luôn lo lắng, cũng may ngài rốt cuộc ổn rồi." Lý Bách Niên nhìn Lý Vạn Sơn nằm ở nơi đó, cách thời gian lần trước mới bao lâu, Lý Vạn Sơn chỉ lớn hơn ông hai tuổi, bây giờ nhìn lại bộ dáng đã lớn hơn cả 10 tuổi so với mình.

"Bách Niên, tôi không ổn rồi, người không chịu già thật sự không được, tôi vốn cho rằng tôi còn có thể chống đỡ thêm mấy năm, nhưng hiện tại xem ra thì không thể rồi. Bách Niên, tôi định thừa dịp thời gian mấy ngày nay còn khỏe, chủ yếu là xử lý chuyện kia. Chỗ luật sư, tôi vốn đã lập xong di chúc rồi, hôm nay tôi định thay đổi lại một chút. Ông yên tâm tôi có lỗi với con bé, tuyệt đối sẽ không uất ức nó. Sau này con bé sẽ giao cho ông. Bách Niên, ông đồng ý với tôi, nhất định phải chăm sóc nó thật tốt."

Lý Vạn Sơn thật sự rất không cam lòng phải giao cháu gái mình thương yêu nhất cho Lý Bách Niên, nhưng thân thể mình sụp đổ quá sớm, mình đã không chịu nổi nữa. Bản thân Như Tuyết kế thừa di sản kếch xù, phải cần một người giám hộ, nếu không làm sao Như Tuyết đơn thuần có thể đối phó mấy đứa con giống như sói đói của mình. Chẳng qua Lý Vạn Sơn cũng sẽ không thật sự tin tưởng Lý Bách Niên, ông dự định tăng thêm một vài điều khoản đặc biệt ở trên di chúc, bảo đảm không ai có thể dao động lợi ích của Như Tuyết.

"Chủ tịch, ngài yên tâm, tôi sẽ chăm sóc con bé thật tốt. Chủ tịch, ngài yên tâm nhất định tôi sẽ không để cho ngài thất vọng." Bên trong phòng hai người nói xong chuyện chính, bèn trò chuyện những chuyện khác. Trốn ở trong xe, Lý Thủ Thành dùng máy nghe lén đặt trong phòng bệnh chuyên chú nghe từng câu từng chữ bọn họ nói chuyện. Hôm nay, hắn cố ý đưa Lý Bách Niên đến phòng bệnh, chính là vì thừa cơ hội này cài đặt máy nghe lén ở trong phòng của Lý Vạn Sơn, tiện thể hiểu rõ trong này có bí mật gì, tương lai chính là lúc luật sư tới cũng có thể lén lút nghe được nội dung trong di chúc của Lý Vạn Sơn.

Nhưng bây giờ bọn họ nói là có ý gì, người kia, cha giao người nào cho Lý Bách Niên, người kia và cha có quan hệ thế nào mà cha lại muốn chia di sản cho người đó? Thì ra là giữa anh em bọn họ còn có một người thừa kế không biết thân phận? Rốt cuộc người kia là ai? Mình nhất định phải điều tra rõ ràng.

"Cha, chú Lý, bác sĩ nói đến thời gian kiểm tra cho cha một chút." Sau nửa giờ, Lý Thủ Thành gõ cửa, đi theo phía sau là bác sĩ y tá trong bệnh viện.

"Chủ tịch, vậy tôi sẽ đi trước, mấy ngày nữa tôi sẽ dẫn con bé tới gặp ngài. Con bé nghe nói ngày bị bệnh, cũng rất quan tâm ngài." Lý Bách Niên thấy Lý Thủ Thành đi vào, lại nhìn một chút Lý Vạn Sơn sau khi nói chuyện một đoạn với mình, vẻ mặt bắt đầu mệt mỏi, tạm biệt rời đi.

"Cha, con tiễn chú Lý rời đi." Lý Thủ Thành tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội nói lời khách sáo với Lý Bách Niên này, thấy Lý Vạn Sơn gật đầu một cái, cũng đi ra ngoài theo.

"Đúng rồi, chú Lý. Ngày hôm qua ở tại nhà chú, lúc thấy cháu gái của chú, lại nói đây cũng là lần đầu tiên cháu gặp cháu gái của chú đó. Trước kia, cháu vẫn cho là mấy đứa cháu gái của cháu cũng quá đẹp rồi, hôm nay nhìn thấy cháu gái của chú Lý, mới biết Nhân Ngoại Hữu Nhân Thiên Ngoại Hữu Thiên." Trên xe, Lý Thủ Thành vốn là muốn bắt lấy Lý Như Tuyết để mở ra đề tài, ai biết một câu nói trong lúc vô tình lại trúng ngay vấn đề quan trọng.

"Như Tuyết, con bé kia từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài. Thủ Thành, cháu cũng biết rõ rất nhiều năm trước con trai út của chú đã đi nước ngoài. Nếu không phải là chú quá nhớ nhung đứa cháu gái này, mấy năm trước cũng sẽ không đón Như Tuyết trở lại. Vốn muốn để đứa cháu gái này luôn làm bạn với chú, ai biết đứa bé Như Tuyết này rốt cuộc không chịu nổi giáo dục trong nước, chú cũng đành lại đưa con bé ra ngoài. Cũng là ít ngày trước trường học của con bé nghỉ, chú cũng nhớ con bé, Như Tuyết mới trở về thăm chú." Đối với thân thế của Lý Như Tuyết, Lý Bách Niên và Lý Vạn Sơn đã sớm soạn xong một câu trả lời hợp lý.

"A, thì ra Như Tuyết là con của anh Vinh, lúc nhỏ tình cảm của cháu và anh Vinh tốt nhất. Chính là sau khi anh Vinh đi nước ngoài, chúng cháu dần dần lớn, đều bận rộn chuyện của mỗi người mới thật lâu không gọi điện thoại. Gần đây anh Vinh vẫn khỏe chứ?" Lúc đầu, Lý Thủ Thành cũng không nghi ngờ lời Lý Bách Niên nói, tùy ý chuyển dời đề tài đến những chỗ khác, bắt đầu hỏi thăm về từng thành viên của nhà họ Lý.

Ngay trước mặt cha, Lý Bách Niên nói đã xem người đó trở thành người nhà, như vậy người kia phải là một người trong nhà Lý Bách Niên. Suy ngẫm thành viên trong nhà Lý Bách Niên, Lý Thủ Thành đã đại khái xác định đối tượng nghi ngờ chính là cha của Lý Như Tuyết, con trai út của Lý Bách Niên. Cha có thể đón con bé Lý Mạn Dao chết tiệt kia đến nhà họ Lý, như vậy đương nhiên người giấu giếm sẽ không phải là cháu trai cháu gái đồng lứa của Lý Bách Niên, mà Lý Bách Niên chỉ có hai đứa con trai.

Suy nghĩ một chút khi đó tình cảm cha mẹ rất tốt, trang@dđlqđ@bubble editor trong nhà mẹ cũng như là mặt trời ban trưa, nếu khi đó cha làm ra chuyện thật xin lỗi mẹ, ầm ĩ ra con riêng, đứa bé này tự nhiên không dám dẫn tới bên cạnh mẹ, mà Lý Bách Niên đúng là phụ tá đắc lực bên cạnh cha khi đó, giúp đỡ cha che giấu chuyện này cũng là rất có thể. Suy nghĩ một chút, đứa con thứ hai của Lý Bách Niên, Lý Thủ Thành càng nghĩ càng cảm thấy nghi ngờ, đứa con trai này của Lý Bách Niên chỉ hơn ông năm tháng, nghe mẹ đã từng nói, Lý phu nhân vẫn luôn dưỡng thai ở nước ngoài, cho đến lúc đứa bé đã ba tháng mới trở về trong nước.

Lúc nhỏ bởi vì quan hệ của cha hai bên, hai người bọn họ thường chơi chung, rất nhiều người không biết thân phận bọn họ cũng nghĩ bọn họ là anh em ruột, nói bọn họ giống như sanh đôi vậy. Sau đó đợi đến tuổi Lý Thủ Thành vào cấp hai, anh Vinh lại bị Lý Bách Niên đưa ra nước ngoài.

Ông nhớ khi đó không khí trong nhà không phải là tốt lắm, giữa cha mẹ ầm ĩ không biết bởi vì chuyện gì mà bắt đầu chiến tranh lạnh. Mà ông còn trẻ chưa từng liên hệ những chuyện này với nhau, bây giờ nghĩ lại, có phải đây tất cả đều kéo không ra quan hệ với anh Vinh này hay không? Có lẽ chuyện này rất nhanh sẽ có đáp án, nếu như qua vài ngày anh Vinh trở về nước, hoặc là Lý Bách Niên dẫn theo con gái của anh Vinh đến phòng bệnh, là có thể chứng thật suy đoán của mình.

Suy nghĩ một chút lần đó cha đột nhiên phát bệnh ở nhà họ Lý, sau đó con gái anh Vinh liền bị đưa ra nước ngoài, thì ra tất cả cũng đã để lại nhiều đầu mối như vậy, hôm nay cẩn thận hồi tưởng lại, Lý Thủ Thành đã gần như chứng thực suy đoán của mình. Nếu như anh Vinh thật sự là con trai của cha, bọn họ phải làm thế nào đây? Có phải nên nói chuyện này cho mấy người khác hay không? Trong khoảng thời gian ngắn, Lý Thủ Thành cũng không có chủ kiến.

---

Mấy ngày nay, Lý Bách Niên tiếp đãi từng người nhà họ Lý lấy các loại lý do hoặc là nhiều lần viếng thăm, hoặc là ngẫu nhiên gặp được mình, vừa đánh Thái Cực quyền với bọn họ, Lý Bách Niên vừa chuẩn bị cho chuyện sắp tới.

"Như Tuyết, không phải là con muốn đi gặp ông nội Lý à, hôm nay vừa vặn có thời gian, chúng ta đến bệnh viện được chứ?" Ba ngày liên tục đối phó người của nhà họ Lý, Lý Bách Niên mới nhín chút thời gian dẫn theo Như Tuyết chuẩn bị đi bệnh viện thăm Lý Vạn Sơn. Trải qua bốn năm ngày điều dưỡng, thân thể Lý Vạn Sơn có tinh thần hơn nhiều so với lần đầu tiên Lý Bách Niên gặp. Vừa thấy Lý Như Tuyết được Lý Bách Niên dẫn theo vào, khóe miệng Lý Vạn Sơn vẽ ra nụ cười, nhưng bởi vì ma bệnh hành hạ, nụ cười như thế lại làm cho nét mặt Lý Vạn Sơn thoạt nhìn nhiều hơn mấy phần dữ tợn.

"Ông nội Lý, cháu tới thăm ngài, cháu nghe nói ngài bị bệnh từ chỗ ông nội, từ khi nước ngoài trở lại đã muốn đến thăm ngài. Thế nhưng lúc ấy, cháu nghe ông nội nói, ngài cần tĩnh dưỡng, mới không đến bệnh viện." Lý Như Tuyết tiến lên vài bước đi tới bên giường Lý Vạn Sơn, cầm cái tay chỉ còn lại một lớp da bao lấy của Lý Vạn Sơn.

"Con bé ngốc này, ông nội rất tốt, thật là một đứa nhỏ ngốc. Tại sao khóc? Con đến thăm ông nội, ông nội đã rất vui vẻ rồi. Ông nội đã sống lớn tuổi như thế, những chuyện sinh lão bệnh tử này nhìn rất nhạt. Như Tuyết, sau này con phải cố gắng nghe lời con phải nghe, tương lai không để cho người quan tâm con thất vọng, biết chưa?"

Lý Vạn Sơn gắng gượng chống giơ tay lên muốn nhắm tới vỗ vỗ đầu Lý Như Tuyết như trước kia, nhưng cánh tay hoàn toàn không có hơi sức, mới nhấc lên một chút xíu lại ngã trở về, "Ông nội Lý, con biết rõ." Ngược lại Như Tuyết nhìn ra ý nghĩ của Lý Vạn Sơn, chủ động cúi đầu đưa đến chỗ tay Lý Vạn Sơn có thể chạm được.

"Bé ngoan, thật là hiểu chuyện, cho dù ông nội không có ở đây, con phải chăm sóc mình thật tốt." Lý Vạn Sơn ho khan khụ khụ, "Ông nội Lý, ngài sao vậy? Bác sĩ, bác sĩ mau lại đây." Như Tuyết vừa thấy tình huống Lý Vạn Sơn không đúng, vội vàng chạy ra ngoài kêu một tiếng tới đây.

"Các vị đi ra ngoài trước đi, ông cụ Lý không có chuyện gì quá lớn, chỉ là trong lúc nhất thời cảm xúc có chút kích động, những người thân như các vị vẫn là đi về trước, về sau lúc đến thăm ông cụ Lý chú ý một chút chuyện muốn nói, dựa theo thân thể ông ấy bây giờ, tâm tình hoàn toàn không thể có lên xuống quá lớn." Bác sĩ vừa nghe đến chỗ Lý Vạn Sơn có vấn đề, rất nhanh đã chạy tới, sau khi khẩn trương kiểm tra liên tục, mới xoa xoa giọt mồ hôi trên mặt, dặn dò nói về phía hai người.

"Vâng, bác sĩ. Vậy thì nhờ ông, chăm sóc ông nội Lý thật tốt. Ông nội, có phải chúng ta cũng phải đi hay không, đừng quấy rầy ông nội Lý nghỉ ngơi nữa." Lý Bách Niên gật đầu một cái dẫn theo Như Tuyết đi ra từ trong bệnh viện. Quả nhiên là Lý Như Tuyết, việc này chứng thực suy đoán của mình, đang xác định tất cả này có liên quan với hai cha con Lý Như Tuyết, Lý Thủ Thành suy nghĩ hai ba ngày, trong lòng âm thầm có một ý kiến. Chỉ chờ tới lúc cha kêu luật sư đến, mình biết được nội dung bên trong di chúc, lại căn cứ nội dung di chúc quyết định nên nói với mấy người khác hay không.