Nữ Phụ Báo Thù

Chương 13




Vừa tới cao trung, trừ vài người thiểu số không còn có người biết chuyện cười mình gây ra lúc sơ trung (tương đương cấp 2). Thời gian hơn một năm ở nhà họ Lý cũng làm cho thân thể Mạn Dao bắt đầu trổ mã, có đường cong thiếu nữ, có lẽ là tác dụng của tổ yến, cho dù mặc đồng phục học sinh như nhau, cũng không ngăn được Mạn Dao bắt đầu thay đổi dáng người có lồi có lõm. Vóc người vẻ ngoài thay đổi khiến Mạn Dao không còn là con gái nông thôn bị người giễu cợt ở quá khứ kia nữa. Nếu không phải là chuyện kia, có lẽ ba năm cao trung sẽ là thời gian cô hạnh phúc nhất.

"Mạn Dao, tớ nghe Tĩnh Xu nói văn nói của cậu rất tốt, mỗi ngày chỗ chúng ta đều phải có một tổ bạn học đi lên diễn thuyết, không bằng ngày mai cậu và tớ một tổ, tớ sẽ chăm sóc cậu."

Nhà họ Khương và nhà họ Lý vẫn có chuyện làm ăn lui tới, từ nhỏ đến lớn Khương Lạc đều bám vào bên cạnh Tĩnh Xu. Trước đó vài ngày Tĩnh Xu gây nên chuyện cười lớn như vậy, những người như họ tuy là cười trên nỗi đau của người khác, nhưng cũng phải làm ra vẻ bộ dáng cảm động lây. Hôm nay nhà họ Khương bọn họ có chuyện nhờ tới cha của Tĩnh Xu, người bạn tốt như cô ta đương nhiên phải cố gắng lấy lòng Tĩnh Xu, thay cô trút giận trước đó. 

Văn nói, Mạn Dao nhớ tới bộ dáng mình lắp ba lắp bắp lúc từng bị Tĩnh Xu phụ đạo đó, trên mặt lộ ra một chút sợ sệt, "Khương Lạc, việc này......"

"Được rồi, quyết định như vậy. Tớ đã giúp các cậu báo tên lên." Mấy người ở đây thấy Mạn Dao phản ứng như vậy, đương nhiên sẽ không cho Mạn Dao cơ hội từ chối, một nam sinh trong đó bèn trực tiếp đi tới ở trước mặt một bạn học cùng lớp đăng ký cho hai người. "Được rồi, Mạn Dao, chúng ta đi vào nhanh một chút thôi." Đạt được mong muốn, Khương Lạc rất là hài lòng những bạn học thân thiết này, kéo tay Mạn Dao đi vào phòng học.

Giáo viên chủ nhiệm lớp của Mạn Dao cũng nghe nói Mạn Dao, học sinh chuyển truờng này có thể chuyển từ địa phương hẻo lánh như vậy đến loại trường học quý tộc này của bọn họ, có thể tưởng tượng được bối cảnh của Mạn Dao. Cũng may nhìn phiếu điểm đã từng của Mạn Dao trên tay, giáo viên nhíu mày thoải mái hơn một chút. Mạn Dao vốn cho rằng dựa theo ham muốn khống chế của Tĩnh Xu, người mình ngồi cùng bàn chỉ có thể là năm người gặp mặt hôm nay, ai biết giáo viên chủ nhiệm lớp gặp mặt lần đầu tiên này lại một lần nữa sắp xếp cho cô một người ngồi cùng bàn, mà thấy người ngồi cùng bàn này là ai, lần đầu tiên đi tới nơi này Mạn Dao lộ ra nụ cười thật lòng.

Đối với người bên cạnh ngồi cùng bàn đột nhiên thay đổi một người khác, Lâm Tử Tô chẳng thèm ngẩng đầu lên một chút, hoàn toàn không có bất kỳ hứng thú gì, đẩy tròng kính thật dầy trên mũi một cái, bắt đầu chiến đấu hăng hái với sách bài tập trên bàn. Mạn Dao đã có chuẩn bị trong lòng đối với sự lạnh nhạt này, nếu người này thật sự ngẩng đầu, thì Mạn Dao lại sắp thật sự xui xẻo rồi.

Trên đời này trừ sách vở, không còn có gì có thể khiến mọt sách này cảm thấy hứng thú nữa, mà nếu như thật sự bị cô ấy cảm thấy hứng thú, Mạn Dao theo bản năng rùng mình một cái, vậy thật sự có thể là chuyện đáng sợ nhất trên đời. Đời trước, đoạn thời gian tối tăm nhất cao trung kia, an ủi duy nhất cho cô chính là Lâm Tử Tô trước mắt không hề quen biết gì với cô này. Mạn Dao còn nhớ rõ lúc cô mất hết ý chí muốn nhảy sông tự sát, là cô nữ sinh ác miệng này cứu Mạn Dao từ trong đường chết ra.

Lúc chưa biết Lâm Tử Tô này, Mạn Dao không biết mình lại có khuynh hướng M, sau đó thành bạn bè với cô gái này. Suy nghĩ một chút, sau đó họ dần dần xa lánh, hình như là bởi vì Mai Lan đến. Khi đó cô vốn muốn một người từng là bạn tốt ở chung thật tốt với bạn bè hiện tại, nhưng có lẽ là hai người khí thế bất hòa, mỗi lần đều là tan rã trong không vui......

Sau đó, Tử Tô đến sở nghiên cứu của nước ngoài vào hai năm trước khi Mạn Dao xảy ra chuyện, cũng đã cắt đứt liên lạc. Nếu như lúc ấy mình không vì Mai Lan xa lánh với cô ấy, có lẽ đời trước lúc chúng bạn xa lánh, bên cạnh còn có một người bạn như vậy. Mạn Dao cố gắng kiềm chế, không để cho mình nghẹn ngào ra tiếng, tất cả đều đã qua, ông trời cho cô cơ hội sống lại, để cho cô sớm biết người bạn tốt này, lần này cô sẽ cẩn thận quý trọng hết thảy thật không dễ dàng mới đến này.

Lâm Tử Tô xoay bút, người bên cạnh ngồi cùng bàn này sẽ không phải vì cô không chào hỏi với cô ấy, mà lại khóc lên. Nếu như bên cạnh thêm một người ngồi cùng bàn như em gái Lâm vậy, Lâm Tử Tô không dám nghĩ cuộc sống tương lai của cô là nước sôi lửa bỏng như thế nào nữa. Đối với trong lớp có thêm một bạn học mới, cũng không có dẫn tới chú ý gì, bọn họ đã đến Sơ Tam, việc học mới là quan trọng nhất.

Đời trước, Mạn Dao sở dĩ lại từng trải nhiều như vậy, cũng bởi vì Tĩnh Xu đặc biệt chăm sóc đối với cô. Mà hôm nay, Khương Lạc không có thế lực của Tĩnh Xu, Mạn Dao đương nhiên sẽ không có đãi ngộ đời trước. Sau khi lau lau nước mắt, Mạn Dao lấy quyển sách ra bắt đầu chuẩn bị bài học, đối với làm sao tạo mối quan hệ với Lâm Tử Tô, trong lòng Mạn Dao đã có đối sách của mình. Một bài giảng hai tiết học, đảo mắt nửa ngày đã qua, Lâm Tử Tô rốt cuộc ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn người mới tới ngồi bên cạnh cùng bàn.

"Cho cậu!" Có lẽ là đời trước đã thành thói quen, thấy được Lâm Tử Tô ngẩng đầu, phản xạ có điều kiện của Mạn Dao là lấy ra sữa tươi trong ba lô đưa tới trên tay Lâm Tử Tô. "Cảm ơn." Nhìn khuôn mặt tươi cười ngồi cùng bàn tỉnh lại đối diện, lại nhìn một chút chai sữa tươi trên tay này, Lâm Tử Tô phát hiện ngồi cùng bàn mới đổi lại cũng có chút chỗ có thể tiếp thu. Cô là sinh ra thiếu tháng, dạ dày ruột cũng không tốt lắm, mỗi lần sau khi dùng não quá độ đều cần uống sữa tươi để bổ sung dinh dưỡng, mà sữa tươi lại chỉ uống một loại nhãn hiệu như vậy. 

Sáng sớm hôm nay đi vội vàng cũng quên bỏ sữa tươi vào trong ba lô. Mới vừa cảm thấy trong bụng đau đớn từng cơn, Lâm Tử Tô biết chuyện không ổn, vốn định cưỡng ép nhẫn nại qua, nhưng người ngồi cùng bàn này lại đưa tới cái này cho cô. Đẩy khung kiếng một cái, Lâm Tử Tô nhếch miệng lên tươi cười. 

"Mạn Dao, đi thôi, đi ăn cơm. Tĩnh Xu bọn họ đoán chừng đã đến phòng ăn rồi." Buổi trưa vừa tan học, Khương Lạc rời khỏi chỗ ngồi bèn muốn kéo Mạn Dao rời đi.

"Không cần, bà nội chuẩn bị cơm trưa cho tớ rồi, tớ sẽ dùng cơm ở chỗ này được rồi. Ngày mai không phải muốn lên đài diễn thuyết, tớ định thừa dịp buổi trưa cố gắng luyện tập một chút." Thân thể Mạn Dao nhẹ nhàng tránh một chút, khiến Khương Lạc đưa tay ra rơi chỗ không. Vốn còn định đối phó tính toán nhỏ nhặt của Tĩnh Xu họ, nhưng bây giờ Mạn Dao cũng không có tính nhẫn nại đó. Nếu họ muốn chơi, cô sẽ cố gắng vui đùa với các cô một chút, trường học quý tộc này đúng là chỗ thuận tiện tích góp mạng giao thiệp từng tí một.

Khương Lạc không ngờ Mạn Dao lại sẽ nói ra cớ từ chối như vậy, có chút sững sờ, mà Mạn Dao thừa dịp lúc Khương Lạc ngẩn ngơ, trực tiếp lấy sách tiếng Anh ra, bắt đầu ôn tập bài học.

"Vậy Mạn Dao, chúng tớ đi trước đây. Cậu tốt nhất xem một chút nội dung diễn thuyết ngày mai, cái này rất đơn giản, cậu nhất định có thể làm được." Nghĩ đến mình giao cho Mạn Dao tờ nội dung diễn thuyết kia, Khương Lạc cũng hiểu hành động bây giờ của Mạn Dao. Nội tình Mạn Dao là cái dạng gì, d!^Nd+n(#Q%*d@n Tĩnh Xu không ít lấy cái này làm chuyện cười kể cho các cô nghe, phần nội dung diễn thuyết này là phần quà tặng đầu tiên Khương Lạc bọn họ chuẩn bị cho Mạn Dao nhập học, không biết Mạn Dao trước mắt rốt cuộc biết ý mấy từ đơn phía trên.

Thơm quá, từng mùi hương cơm mê người khiến bút trên tay Lâm Tử Tô ngừng lại, ngẩng đầu nhìn một chút chỗ món ăn ngon đơn giản nấu nướng tỉ mỉ đối diện Mạn Dao. Lâm Tử Tô ảo não trừng mắt liếc người ngồi bên cạnh cùng bàn này. Trước khi người ngồi cùng bàn chưa đến, buổi trưa cô chỉ cần uống bình sữa tươi là có thể, buổi trưa khắp nơi trong phòng học cũng chỉ có một mình cô, cô có thể chăm chú toàn bộ tinh thần đi nghiên cứu bài tập của cô. Mà Lý Mạn Dao này lại mở ra món ăn ngon đơn giản ở trước mặt cô như vậy, khiến bụng cô chưa bao giờ ăn cơm trưa cũng có chút đói bụng. 

"Nếm thử một chút đi, một mình tớ cũng ăn không hết." Mạn Dao thấy bút của Lâm Tử Tô ngừng lại, cũng biết đối phương đã mắc câu, trực tiếp cầm bút từ trên tay của cô xuống, tiếp đặt một đôi đũa dự bị khác vào trên tay của cô. Đối với cá tính như Lâm Tử Tô, nhất định không thể đi con đường bình thường để chung đụng, mà là phải trực tiếp đánh chiếm xương sườn mềm của cô ấy. Đời trước, cô cũng là tiếp xúc lâu mới phát hiện ở lời nói ác độc bình tĩnh chỉ là ngụy trang mặt ngoài của Lâm Tử Tô, trên thực chất cô thử kẻ tham ăn này một chút thì vừa thấy món ăn ngon là không bước chân ra đựơc.

"Cái này chính là nội dung ngày mai cậu phải diễn thuyết, trước đọc vừa cho tớ nghe một chút." Sau khi nếm một bữa trưa phong phú như vậy, Lâm Tử Tô tuỳ ý Mạn Dao dọn dẹp cái bàn, mà cô trực tiếp cầm lấy tờ bản thảo diễn thuyết kia, sau khi liếc mấy cái, ánh mắt nhìn về Mạn Dao có chút nghi ngờ. Mạn Dao hiểu đối phương đã phát hiện nội dung phía trên bản thảo diễn thuyết này hoàn toàn vượt qua trình độ họ nên hiểu rõ, mặt lộ ra một nụ cười khổ, bắt đầu đọc lắp ba lắp bắp theo trình độ vốn là Mạn Dao nên hiểu.

"Nếu như cậu không muốn ngày mai bị muôn người chú ý, cậu cứ trực tiếp mượn cớ từ chối. Bản thảo này hoàn toàn không phải là thứ cậu có thể ứng phó."

Lâm Tử Tô càng nghe càng là cau mày, chuyện trên lớp học vốn không có quan hệ gì với cô, nếu như không phải là chai sữa tươi kia, phần cơm trưa vừa nãy, vậy ngày mai Lý Mạn Dao xấu mặt có quan hệ gì với cô. Nhưng trước mắt nếu cô ăn đồ của Lý Mạn Dao, cũng nên nhắc nhở cô ấy một chút, về phần cô ấy ứng đối ra sao, vậy thì không hề ở trong phạm vi lo nghĩ của cô nữa.

"Khương Lạc, ngày mai tớ không thể cùng diễn thuyết với cậu, tớ là mới chuyển tới gì cũng không hiểu rõ đối với diễn thuyết. Không bằng ngày mai tự cậu lên đi, tớ đã tìm được người cộng tác mới, Tử Tô đã đồng ý một tổ với tớ rồi."

Thời gian ăn một bữa cơm, Mạn Dao lại đột nhiên mở miệng từ chối, sao Khương Lạc có thể dễ dàng đồng ý như vậy, "Mạn Dao, danh sách này đã báo lên rồi, cậu lại nói không tham gia như vậy. Vậy một mình tớ phải làm sao. Lại nói cậu và tớ một tổ, tớ cũng có thể chăm sóc cậu... Cậu là mới tới có lẽ không biết Lâm Tử Tô là nổi tiếng hạng nhất chỗ chúng ta, sao cậu cùng diễn thuyết với cô ấy......"

Câu nói kế tiếp, Khương Lạc cũng không tiếp tục nói hết, có mấy lời cần chính là loại cảm giác im bặt đi này, dưới tình huống bình thường đối phương đều hiểu ngầm có vẻ biết. Nhưng Mạn Dao lại là thẳng thắn, hoàn toàn không nghe rõ tầng ý sâu sắc trong lời nói của Khương Lạc, sau khi lên tiếng chào hỏi với Khương Lạc, bèn đứng dậy đến chỗ ban đại biểu đó, bàn bạc với cô ấy một chút chuyện diễn thuyết ngày mai.

Từ đầu đến cuối đối thoại của Mạn Dao và Khương Lạc, Lâm Tử Tô cũng không ngẩng đầu, chỉ đợi đến khi Khương Lạc thở phì phò rời đi, Mạn Dao đạt được ước muốn trở lại từ chỗ ban đại biểu đó, Lâm Tử Tô mới dừng bút lại, lạnh giọng mở miệng về phía Mạn Dao, "Cơm trưa sau này làm thù lao."