Edit: Lia.
Beta: Chin ✿, Nguyệt Hạ.
______________________________
Thứ hai.
Trời thư lãng tươi đẹp, ngoài cửa sổ những cánh chim bay qua, hót ríu rít không ngừng.
Diệp Nha còn không có ngày nghỉ, buồn ngủ dụi mí mắt, đáy mắt mọi thứ đều mờ mịt. Diệp Lâm Xuyên thấy cô ngồi ở trêи giường nửa ngày không động tĩnh, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, xách cô đi vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt cho cô, sau đó lấy bàn chải bóp kem đánh răng, tách môi ra giúp cô chà lên hàm răng ở bên trong.
Đánh răng rửa mặt xong, Diệp Lâm Xuyên ôm cô bé đến trêи sô pha ngồi xuống, mặc đại một bộ váy, ngồi xổm xuống mang giày cho cô, rất ra dáng một người ba.
"Anh trai......" Diệp Nha mơ mơ màng màng, phản xạ có điều kiện mà kêu.
"Đã đi từ sớm rồi."
Diệp Lâm Xuyên tùy tiện buộc tóc cô lên, mang cặp lên vai cô, một tay dắt Thẩm Nhiên, một tay ôm Diệp Nha ra cửa.
Bác Tiền cũng vừa lúc đi ra, mặc đồ thể thao chuẩn bị ra chỗ tập nhảy.
Đến gần Diệp Lâm Xuyên đang mang theo hai đứa bé, hiền lành cười: "Đưa các con đi học sao?"
"Vâng." Diệp Lâm Xuyên nhàn nhạt trả lời.
"Buổi trưa tôi có làm sủi cảo, Tiểu Diệp muốn ăn có thể đến nhà bác ăn nha." Bác Tiền nhiệt tình nói xong, véo véo khuôn mặt nhỏ tròn trịa của Diệp Nha , "Nha Nha của chúng ta lại mập thêm rồi."
"Nha Nha không có mập!" Cô gái nhỏ mà, đối với dáng người vẫn là có chút để ý, ôm mặt cúi xuống, chỉ để cho bác Tiền thấy cái đầu nhỏ vô cùng đáng yêu.
Diệp Lâm Xuyên đột nhiên cảm thấy cánh tay nặng xuống, thở dài, đỡ cô đi về phía trước.
Xe đưa đón của nhà trẻ chờ ở trước cửa, Diệp Nha được Thẩm Nhiên dắt leo lên xe, ngồi vào ghế rồi mới nhìn Diệp Lâm Xuyên vẫy vẫy tay.
Người đàn ông dừng lại tại chỗ, nhìn theo bóng chiếc xe đã đi xa, đôi tay bỏ vào túi đi đến công viên đối diện con phố để tập chạy.
Công viên lúc ban ngày ngoài các ông lão có thú vui ngắm chim còn có các bác gái đang mở nhạc tập nhảy, thân hình thon thả của Diệp Lâm Xuyên cùng với khuôn mặt điển trai đã trở thành một phong cảnh đẹp lạ trong công viên, hấp dẫn sự chú ý của cả nam nữ già trẻ.
Đang chạy thẳng về phía trước, đột nhiên Diệp Lâm Xuyên nghe thấy tiếng bàn luận từ bên cạnh truyền đến.
"Nhìn kìa, kia chính là cái người mà tôi hay nhắc tới ấy, một mình nuôi năm đứa con."
Diệp Lâm Xuyên dựng lỗ tai lên, khóe mắt liếc qua một cái.
Quả nhiên là bác Tiền.
Bên cạnh còn có các bác gái trần trụi đánh giá ông: "Ai dô, ʍôиɠ bong thật, chả trách sinh được nhiều con đến vậy."
Diệp Lâm Xuyên vấp chân một cái, thiếu chút nữa đã cắm đầu vào bụi cây bên đường.
"Đây không phải là cái con gái tôi hay nhắc tới sao, cái gì mà. À người mẫu."
Người mẫu ʍôиɠ bong, Diệp Lâm Xuyên: "......"
"Tiểu Diệp, tới nhảy cùng chúng tôi đi!"
"Đúng đó Tiểu Diệp, đừng ở đấy một mình, ra đây nhảy cùng với các bác này."
"Tới chơi đi Tiểu Diệp."
Nhóm bà thím nhiệt tình kêu gọi tới mức Diệp Lâm Xuyên sợ, xoay người định muốn chạy thì lại bị thím Tiền giữ chặt, kéo ông trở lại: "Tới đây nào, đàn ông đừng có rụt rè như vậy, nhảy một chút cũng có gì đâu mà ngại."
Xui xẻo chính là vừa vặn có người qua đường nhận ra ông, cười ha hả cầm lấy di động quay video, trong miệng còn lẩm bẩm: "Kia không phải Diệp tổng sao, không ngờ ông ta sau khi phá sản lại tới công viên khiêu vũ."
Diệp Lâm Xuyên, lòng lạnh như tro nguội, sống không còn gì luyến tiếc, cái mặt già này hoàn toàn bị mất!
****
So với Diệp Lâm Xuyên mới sáng sớm đã nước sôi lửa bỏng, Diệp Nha ở nhà trẻ đi học lại sung sướиɠ hơn nhiều.
Bồn hoa ở vườn được trồng rất nhiều loại hoa cỏ, ý hạ dạt dào, đẹp không sao tả xiết, cô ngồi trước vườn hoa hướng dương, tay chống cằm, cỏ bốn lá Tiểu Diệp Tử xanh mướt trêи đỉnh đầu theo tâm tình sung sướиɠ của chủ nhân mà đong đưa qua lại.
"Nha Nha, em đang làm gì vậy?" Hạ Tình ngồi lại gần.
"Nghe hoa hoa ca hát." Diệp Nha thành thật nói.
"Hát cái gì thế?"
Diệp Nha bóp giọng nói học theo giọng của hoa hướng dương: "Váy dài vàng nhạt, xoã tóc xuống......" Cô nghiêm túc nghĩ nghĩ, nhụt chí, "Em không nhớ đoạn sau"
Hát cái gì vậy trời?
Hạ Tình gãi gãi đầu thở dài một tiếng, khuôn mặt nhỏ chứa đầy ưu sầu, đôi mắt xinh đẹp có vẻ ảm đạm, Diệp Nha ngoái đầu lại: "Chị Tình Tình không vui hả?"
"Mẹ bắt chị đi dự tiệc, còn bắt chị biểu diễn piano." Hạ Tình không thích đến những nơi đó, dù muốn hay không vẫn phải cười, dù không quen biết ai cũng phải chào hỏi, nhưng phiền nhất là phải đánh piano, rõ ràng phía dưới người lớn đều đâu có nghe cô đàn.
Hạ Tình lại nặng nề mà thở dài, biểu tình khổ sở như muốn khóc.
Diệp Nha không biết phải an ủi như thế nào.
Đúng lúc này, âm thanh vang to của hệ thống đột ngột nhảy ra: [ Nha Nha! Nhiệm vụ!! ]
Nhiệm vụ?
Diệp Nha vẻ mặt mờ mịt.
Hệ thống khóc không ra nước mắt: [ Bảo bối, con sẽ không quên đấy chứ? Con là nữ phản diện độc ác! Hiện tại chính là cơ hội tốt để con thay thế nữ chính tỏa sáng đấy!! ]
Trong nguyên tác, nữ phụ ác độc Diệp Nha thay thế nữ chính Hạ Tình biểu diễn ở tiệc tối, một mình điêu luyện đàn một khúc violon đã giành được sự reo hò của mọi người, cũng nhờ một khúc này mà cô được một bậc thày âm nhạc nào đó quyết tâm bồi dưỡng, vợ chồng Hạ gia cũng càng thích cô hơn. Đây vốn là cốt truyện đã định sẵn từ lâu, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Diệp Nha quên không còn một mảnh.
Hệ thống: [ Nhất định không thể bỏ qua biết không?! Mau! Hiện tại mau làm tiểu bạch liên hoa, chủ động tỏ ý thay thế Hạ Tình đi dự tiệc đi. ]
Diệp Nha rất không vui: [ Nha Nha không phải tiểu bạch liên hoa, Nha Nha là cỏ 4 lá. ]
Hệ thống thúc giục: [Được được được, là cỏ 4 lá. Chỉ cần con hoàn thành được nhiệm vụ chi nhánh này, là có thể lập tức mở ra nhiệm vụ chính, rồi hoàn thành thêm hai nhiệm vụ chính khác ba và mẹ con có thể trở lại rồi! ]
Thắng lợi gần ngay trước mắt, dũng sĩ không thể lui bước!
Nghe đến ba mẹ, trong lòng Nha Nha không khỏi xúc động, do dự không biết mở lời như thế nào, Hạ Tình đột nhiên bắt lấy tay áo Diệp Nha: "Nha Nha em đi cùng chị được không?"
Diệp Nha trừng lớn đôi mắt, gật đầu như giã tỏi.
Hạ Tình vui vẻ, nhảy dựng lên quay quay vài vòng, "Quá tốt rồi quá tốt rồi, lúc đấy chị sẽ không còn cô đơn nữa! Chờ buổi tối về nhà chị sẽ xin mẹ!"
Nhìn Hạ Tình vui vẻ đến đỏ hết cả khuôn mặt nhỏ, Diệp Nha không do dự nói ra băn khoăn của mình: "Lỡ mẹ chị không chịu thì sao?"
Lời nói như gáo nước lạnh dội xuống người, ngay tức khắc làm Hạ Tình đang vui sướиɠ tận đáy lòng lui bước, một lần nữa ngồi xổm trêи mặt đất.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là không cho rồi.
Diệp Nha cắn cắn ngón tay, nảy ra chủ ý, cô kéo Hạ Tình, nói thầm vào tai: "Vậy em sẽ đến nơi tổ chức tiệc đợi chị trước, đến lúc đó chị vừa xuống xe là có thể nhìn thấy em, em giả vờ tìm không thấy ba, mẹ Hạ khẳng định sẽ dẫn em đi vào."
Kế hoạch hoàn mỹ, không hề có sơ hở.
Hạ Tình trợn mắt há hốc mồm, bị Diệp Nha thông minh thuyết phục hoàn toàn.
Ngay cả hệ thống cũng bội phục, [ Con thông minh như vậy là học từ ai thế? ]
Diệp Nha tự hào nói: [ phim truyền hình. ]
Nữ chính trong bộ phim truyền hình kia bị nam chính ném trước cửa dạ tiệc, bởi vì không có thư mời nên không thể vào trong, vì thế nam phụ dịu dàng số 2 đã mang theo nữ chính thành công tiến vào, nếu phim truyền hình có thể, vậy thì Nha Nha nhất định cũng có thể!
Hạ Tình: "Được, tối chị sẽ đưa cho em địa chỉ, thời gian là 7 giờ tối, Nha Nha em có thể tới không?"
Diệp Nha vỗ ngực bảo đảm: "Có thể có thể, chị Tình Tình cứ yên tâm, Nha Nha rất đáng tin."
Hạ Tình lập tức bị chọc cười, ôm cô hôn mấy cái.
**
Buổi tối tan học vừa về đến nhà, Diệp Nha nhận được tin nhắn địa điểm từ đồng hồ điện thoại thông minh.
Để đảm bảo chắc chắn, Hạ Tình trực tiếp chụp danh thϊế͙p͙ có chứa địa chỉ lên.
Mặt trêи viết: [Đường Thái Chủ, trang viên núi Thái Chủ. ]
Diệp Nha nghiêm túc ghi nhớ vài lần, đã hiểu.
[ Đường Đại vương, trang viên núi Đại vương ]
Vì tránh để cho người lớn phát hiện, Diệp Nha ranh ma xóa đi tin nhắn, mở tủ quần áo lấy ra một bộ váy xinh đẹp thay vào, mang giày sandal nhỏ, đeo cặp sách, lưu lại một tờ giấy nhỏ, kéo cửa phòng, lén la lén lút nhô nửa cái đầu ra.
Diệp Thanh Hà và Thẩm Trú còn chưa tan học, Thẩm Nhiên xuống lầu mua nước tương, Diệp Lâm Xuyên đang ở phòng bếp nấu cơm.
Hết thảy thoạt nhìn đều rất hoàn mỹ, là cơ hội tốt để chạy trốn.
Diệp Nha đẩy cửa ra, thuận tay kê chiếc ghế nhỏ ở trước cửa, duỗi cánh tay vặn then cửa, nhảy xuống ghế nghiêng người chui ra, thao tác chạy trốn động tác muốn bao nhiêu thuần thục thì có bất nhiêu.
Một đường thẳng tiến rời khỏi tiểu khu, Diệp Nha bắt đầu tự hỏi làm sao để đi nhờ xe đến nơi đó.
Bây giờ cô chỉ là một cô bé cao 89cm, dáng vẻ lại xinh xắn đáng yêu, các chú tài xế chắc chắn sẽ không cho cô lên xe, nói không chừng còn sẽ có người xấu......
Ngay lúc không biết nên làm gì, đột nhiên cô nhìn thấy một con bướm nhỏ đang ba lượn trêи bầu trời, Diệp Nha đi theo con bướm nhỏ, thì thấy một nữ sinh đang đứng ở ven đường, dáng người không cao lắm, làn da rất trắng, lớn lên cũng rất thanh tú, cô ấy giống như là bị say rượu, tay cầm điện thoại lắc lư lắc lư, không chú ý tới sinh vật hộ mệnh của mình đang bay loạn trêи đỉnh đầu.
"Đã biết, tôi lập tức qua ngay." Nữ sinh nói có chút nhỏ, " Trang viên Đại Vương tôi biết, vậy, vậy nơi đó khó đi, chỉ có thể liều mạng lái xe..."
"Hả? Cậu yên tâm tôi có thể, tôi không uống nhiều...Không, không uống nhiều."
"Hiểu rồi, hiểu rồi, nhất định đến đúng giờ......"
Hóa ra chị ấy cũng muốn đi đến nơi đó.
Quả nhiên là may mắn sẽ đến với Tiểu Diệp tử, Diệp Nha đè cái mũ vịt con nhỏ trêи đầu, tự nhiên đi đến bên cạnh nữ sinh kia, ngay sau đó một người đàn ông thân hình cao lớn tiến lại gần, trong miệng hắn ngậm một điếu thuốc, mặc áo thể thao không đàng hoàng, áo được xắn lên tận bắp tay, lộ ra hai hình xăm một Thanh Long, một Bạch Hổ.
Hắn híp mắt nhìn nhìn nữ sinh đang say khướt, lại nhìn nhìn Diệp Nha nho nhỏ một lượt, im lặng đi đến bên cạnh, bóp tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác, nhanh chóng kéo tay áo xuống, sửa sang lại quần áo, thuận đường móc ra hộp kẹo ngậm đường vị chanh, ném vào trong miệng một viên, nghĩ nghĩ một lát rồi đưa hộp kẹo tới trước mặt Diệp Nha .
Nữ sinh lúc này mới chú ý tới bên cạnh mình có thêm hai người, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người đàn ông kia là sợ hãi, nhưng khi thấy cô bé mềm mại lập tức không sợ nữa.
―― Đại ca hình xăm mang theo con gái, cực, cực, cực kì đáng yêu.
Nữ sinh liên tục nhìn Diệp Nha.
Cô nghĩ ánh mắt của mình sẽ làm cho người đàn ông tức giận, vội vàng thu hồi lại, không dám lại trêu đùa với Nha Nha nữa.
Diệp Nha đeo cặp sách yên tĩnh đứng ở giữa hai người, sau một lát, một chiếc xe việt dã màu đỏ nâu dừng ở ven đường.
Đột nhiên người đàn ông nhìn nhìn hai cô gái nhỏ xinh xắn, sợ sẽ dọa đến các cô nên tự giác ngồi ở đằng trước.
Nữ sinh bắt đầu thấy có chút kỳ quái, nhưng rất nhanh hiểu được người đàn ông này lo sẽ làm cô sợ hãi, cho nên mới để lại con gái rồi ngồi ở đằng trước. Nữ sinh thất tình nháy mắt cảm thấy ấm áp, chủ động bế Diệp Nha lên xe, ngồi ở vị trí bên cạnh.
Người mẹ trẻ tuổi này thật không dễ dàng.
Đại ca ngồi ở đằng trước lặng lẽ suy nghĩ.
Ba người ngồi xong, tài xế nơm nớp lo sợ liếc mắt nhìn người đại ca ánh mắt lộ ra sự hung ác ở bên cạnh, lại liếc nhìn hai cô gái ngọt ngào ở đằng sau, trong lòng lén tự nhủ.
"Xe đang đi đến sơn trang nông trại vui vẻ Đại Vương, xe chạy một giờ hai mươi phút, mời hành khách chuẩn bị sẵn sàng."
Giọng nói hướng dẫn rất êm tai, theo quy định, khi đón xe, tài xế không được nói chuyện cùng với hành khách, xác định sau khi tất cả đều ngồi xuống rồi, tài xế nổ động cơ đi đến địa điểm đã nói trước đó, trêи đường đi tĩnh lặng không nói một câu.
Nữ sinh ban nãy uống hơi nhiều, lên xe liền dựa cửa kính ngủ.
Tầm mắt Diệp Nha nhìn theo sự chuyển động của chú bướm nhỏ, không được bao lâu cũng cảm thấy buồn ngủ, đầu gật một cái, cuối cùng dựa vào người cô gái kia nhắm lại mắt.