Edit: Selenee
Beta: Chin✿
_________________
Điền Hựu Cầm ở đầu bên kia điện thoại nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Diệp Lâm Xuyên, tôi biết con gái của anh từ đâu mà đến! Chỗ của tôi có tư liệu của con bé, nếu anh không buông tha cho chồng tôi, tôi liền hủy con gái của anh, chúng ta đọ xem ai đắc ý hơn ai!"
Giữa yết hầu Diệp Lâm Xuyên tràn ra ý cười nhạt: "Cô uy hiếp tôi?"
"Tôi chỉ muốn chúng ta đều có đường mà lùi một bước." Đầu bên kia điện thoại Điền Hựu Cầm cười quái dị, "Chồng của tôi cùng lắm là ngồi tù mấy năm, còn con gái của anh là vật thí nghiệm, nói không chừng trên người còn có virus bệnh gì đó, đến khi rơi vào tay Cục Quản Lý, tám phần chính sẽ là chết. Giao dịch này tính như thế nào cũng đều lời một chút cho anh. Anh thả Triệu Gia Minh, tôi đưa tư liệu cho anh, chúng ta đều có được thứ mình cần chẳng phải tốt hơn sao?"
Hay cho câu đều có đường mà lùi một bước, có được thứ mình cần, nói thật dễ nghe.
"Cô Điền, cô uy hiếp tôi như vậy, cô không nghĩ tới con của mình sao?"
Lợi dụng người sống để trục lợi, chứng cứ phạm tội của cô ta thế nào cũng sẽ trở nên nặng hơn chút.
Điền Hựu Cầm quả thực do dự vài giây.
Cô tố giác Diệp Nha, những việc làm kia của bản thân có lẽ cũng không được ra ánh sáng mà sẽ gặp phải chấn động rơi xuống ra ngoài, ngay cả việc cứu Triệu Gia Minh ra cũng không làm tốt được.
Diệp Lâm Xuyên không kiên nhẫn cùng cô ta vòng quanh, trực tiếp ngắt điện thoại.
Nội dung nói chuyện của bọn họ đã bị Thẩm Trú nghe thấy rõ ràng, Thẩm Trú rút ra được vài tin tức quan trọng chỉ trong mấy câu nói, có hiểu biết một chút, gần như hiểu rõ toàn bộ sự việc vừa qua. Nhìn nhìn tình huống của Diệp Nha với hai đứa trẻ còn lại, Thẩm Trú không nhịn được mà nói: "Nếu cô ta đập nồi dìm thuyền* chú dự định làm thế nào?"
[破釜沉舟- Đập nồi dìm thuyền: Quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng]
"Không biết."
Thẩm Trú vốn cho rằng Diệp Lâm Xuyên Nguyên đã tìm ra biện pháp giải quyết nghe thấy câu trả lời này liền sững sờ: "Vậy, nếu cô ta thật sự đi tố giác Nha Nha, chúng ta sẽ không có biện pháp nào sao?"
"Thẩm Trú." Diệp Lâm Xuyên nhìn hắn, "Bất kì biện pháp nào ngay tại thời điểm này cũng không phải là biện pháp."
Thẩm Trú ngơ ngác.
"Chú đã từng mang Diệp Nha đi làm kiểm tra, tình trạng thể chất của con bé không khác gì người bình thường. Con bé có thể bị đau bụng cũng có thể bị thủy đậu kéo dài. Con bé là một sinh mệnh sống, chú không tin thế giới bên ngoài kia cho phép Cục Quản Lý đem con bé đi hành quyết."
Con chó hoang đang hấp hối trước mặt cũng còn có người không đành lòng, rơi vài giọt nước mắt, chưa kể Nha Nha là một đứa lớn lên đáng yêu làm cho người ta yêu thích như vậy.
《 Nhi Đồng Tâm Chi Gia 》 đã làm cho công chúng biết đến Diệp Nha, 《 Xin lắng nghe tiếng nói của trẻ em 》 tiết mục này đã khiến cho con bé thu hút vô số người hâm mộ trong thời gian ngắn, dù cho sau khi tiết mục kết thúc cũng không thường xuyên xuất hiện trên ống kính, nhưng những bàn bạc về con bé vẫn không giảm bớt như cũ. Diệp Nha đã sớm trở thành một đứa trẻ không bình thường, nói chính xác hơn thì con bé là "Nhân vật của công chúng", nhất cử động đều sẽ bị chú ý.
Cục Quản Lý thật sự hành quyết con bé bất chấp dư luận?
Diệp Lâm Xuyên nghĩ rằng, Cục Quản Lý chắc hẳn sẽ không đường đột lỗ mãng vậy đâu.
Diệp Lâm Xuyên cũng không nghi ngờ lời nói của Điền Hựu Cầm, nhưng cũng sẽ không chịu sự uy hiếp của cô ta. Bây giờ bước đầu tiên phải làm là tìm được thời điểm thích hợp để tung ra tin tức Diệp Nha là người nhân bản, dẫn đường dư luận trước một bước. Nhưng làm như vậy cũng nguy hiểm, nói không chừng là làm tổn thương Diệp Nha trước.
"Diệp Nha, con không muốn bị giấu đi phải không?"
Nghe được tên của mình, Diệp Nha ngước mắt lên nhìn, chậm rãi gật đầu.
"Ngoan." Diệp Lâm Xuyên vỗ vỗ đầu Diệp Nha. Mặc kệ trên tay Điền Hựu Cầm có chứng cứ hay không, Cục Quản Lý có biết đến sự tồn tại của con bé hay không, Diệp Lâm Xuyên đã dự định làm như thế.
Diệp Nha muốn sống ở dưới ánh mặt trời.
Thẳng thắn vô tư, không cần phải trốn tránh.
Con bé là con người, mà con người vốn nên được tồn tại như thế.
Leng keng.
Tiếng chuông cửa vang lên, trợ lý Hà và tài xế cùng tiến vào.
Bọn họ xách hành lý lên, cuối cùng liếc nhìn ngôi nhà đã ở mấy tháng qua, trong lòng thầm nói "Tạm biệt", rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, cuối cùng chỉ còn rơi lại âm thanh tiếng khóa.
Bước chân Diệp Nha không đi theo kịp, ôm thỏ con, ngẩng cao đầu đứng trước cửa phòng dì Tiền, cô gõ cửa ba lần, nhưng không có ai trả lời.
Lúc này Thẩm Trú đến bên cạnh cô nói: "Em quên rồi sao? Dì cùng với con trai đi nước ngoài rồi."
Sau khi được nhắc nhở, Diệp Nha liền tỉnh ngộ, cô đơn chợt đến, "Nhưng mà nói như vậy, em sẽ không thể nói hẹn gặp lại với dì ấy."
"Không nói gặp lại, thì khi gặp nhau ngược lại sẽ càng ngạc nhiên hơn." Thẩm Trú khom lưng nhìn thẳng vào mắt Diệp Nha, "Chờ dì ấy trở về, chúng ta sẽ lại cùng nhau đến đây được không?"
Tâm tình Diệp Nha chuyển biến tốt đẹp, nhìn thật sâu vào cánh cửa phòng đang đóng chặt kia, ôm thỏ con theo bên người Diệp Lâm Xuyên đi xuống lầu.
Bởi vì nhiều người, Diệp Lâm Xuyên chuẩn bị hai chiếc xe, bọn nhỏ một chiếc, hắn với trợ lý Hà một chiếc.
"Đây là ngài bảo tôi điều tra." trợ lý Hà đem tư liệu đưa cho Triệu Gia Minh, "Ngoại trừ dùng tiền công quỹ, thì thuế tài sản của hắn cũng có vấn đề. Trang thứ hai là tư liệu về thân phận của hắn ta."
Diệp Lâm Xuyên nhìn hồ sơ trên tay đọc nhanh như gió.
Thân phận Triệu Gia Minh cũng không tính là vẻ vang, hắn là con tư sinh bên ngoài của Triệu Bác Văn, Triệu tiến sĩ không thích hắn ta mụ mị sự nghiệp, từ bé đến lớn đều là mẹ Triệu Gia Minh chăm sóc cho hắn, cũng khó trách hắn với việc giữ im lặng về gia đình của mình.
Diệp Lâm Xuyên lật lại phía sau tư liệu, nhàn nhạt nói: "Luật sư bên kia giao tiếp thế nào?"
"Cũng đều đã chuẩn bị tốt. " trợ lý Hà nói xong do dự hồi lâu, "Nhưng mà Diệp tổng người ngài thật sự làm như vậy sao?"
Diệp Lâm Xuyên không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.
***
Tốc độ của nhóm giao tiếp thật nhanh, ngày hôm sau họ lần lượt liền tung ra bài báo về người nhân bản, nhiều bài báo viết về rốt cuộc có nên tiêu hủy người nhân bản hay không. Nhóm xã giao kỳ hạ tác giả đều là số một số hai hành văn sắc bén, nhất châm kiến huyết*, mấy thiên văn chương xuống dưới trực tiếp nhấc lên tranh luận nhiệt triều. Nhóm giao tiếp gọi đây là bài báo nóng, đem đề tài lần này mua hot search.
[一针见血 - nhất châm kiến huyết: nói trúng tim đen; gãi đúng chỗ ngứa; lời nói sắc bén]
"Tôi cảm thấy nên tiêu hủy thì tốt hơn."
"Thật ra tôi vẫn luôn không tán thành việc tiêu hủy, người nhân bản cũng là con người mà......"
"Thật ra là muốn xem dáng vẻ người nhân bản như thế nào chứ gì, cơ mà sao đột nhiên lại bắt đầu thảo luận chuyện này?"
"Nếu là Nha Nha đáng yêu, tôi khẳng định không tán thành tiêu hủy!!"
"?Lầu trên ông có bệnh gì à?? Nha Nha của chúng ta không phải người nhân bản đâu!"
"......"
Đề tài lần này chỉ là một lần thử, kết quả thử phần lớn đều không tán thành tiêu hủy, một bộ phận nhỏ sẽ đứng ở góc độ nhân quyền tán thành cách làm của Cục Quản Lý, cuối cùng ra đến một kết luận thống nhất ―― Từ chối thí nghiệm nhân bản.
Diệp Lâm Xuyên trong bóng tối điều khiển mờ mờ ảo ảo như vậy.
~Hết~