Nữ Phụ Ác Độc Là Một Bé Rồng

Chương 14: C14: Chương 14




Hưu Hưu lại đi mẫu giáo.

Điều hạnh phúc nhất của Hưu Hưu chính là được gặp lại Anh Anh.

"Chào buổi sáng, Anh Anh~"

"Chào buổi sáng~"

Hai người bạn niềm nở ôm nhau.

Hưu Hưu lục túi trước bụng và tìm thấy ba cục kẹo sữa mà dì Vương đã nhét vào cho mình buổi sáng nay.

"Anh Anh ăn kẹo~"

Nhìn thấy kẹo sữa, mắt Văn Anh sáng lên, cô bé thích nhất là kẹo, nhưng ở nhà cha mẹ không bao giờ cho phép ăn nhiều.

"Cám ơn Hưu Hưu, ngày mai mình sẽ mang cho cậu một ít bánh quy. Dì nhà mình làm bánh quy ngon tuyệt vời luôn!"

Trong ba viên kẹo bị Anh Anh lấy đi một cái, còn lại hai cái. Lúc Hưu Hưu đang đau đầu phải phân phát hai viên kẹo như thế nào thì một giọng sữa trong sáng khác đột nhiên vang lên từ bên cạnh.

"Mình có thể ăn kẹo được không?"

Cậu bé đeo kính nhìn chiếc kẹo sữa trong tay Hưu Hưu một cách thèm thuồng, miệng nuốt nước miếng.

"A, cậu chính là chủ của con rắn nhỏ đó!" Hưu Hưu nhớ tới cậu nhóc này là ai.

"Mình tên là Nam Nam." Phương Nam gãi đầu, xấu hổ cười: "Mình biết cậu tên là Hưu Hưu. Hưu Hưu, mình có thể làm bạn với cậu được không?"

Anh Anh ôm chặt Hưu Hưu: "Không, Hưu Hưu là bạn của mình!"

Phương Nam nhìn thấy cảnh này thì ủ rũ cúi đầu: "Không được sao? Mình không có bạn. Các bạn khác đều không thích thú cưng của mình. Chỉ có Hưu Hưu là không sợ bọn chúng, nên mình muốn làm bạn với Hưu Hưu."

Hưu Hưu nghĩ đến con rắn nhỏ, chớp mắt nói: "Nếu mình kết bạn với cậu, mình có thể chơi với con rắn nhỏ không?"

Nam Nam vui vẻ gật đầu: "Được chứ, trong nhà mình cũng có nhện và thằn lằn, chúng nó rất ngoan, đến nhà mình chơi đi!"

Nhìn thấy hai người trò chuyện càng ngày càng vui vẻ, Anh Anh buồn bã ghen tị: "Hưu Hưu, cậu không muốn làm bạn với mình sao? Cậu định bỏ rơi mình à?"

Tiểu Hải Vương* Hưu Hưu vội vàng xua tay: "Không phải, không phải mà. Anh Anh là bạn của mình, Nam Nam cũng là bạn của mình, chúng ta đều là bạn tốt của nhau."

[*] Hải Vương: Theo ngôn ngữ mạng, từ này dùng để chỉ những chàng trai hoặc cô gái duy trì mối quan hệ không rõ ràng với nhiều người khác giới (cùng một lúc), kiểu như bắt cá nhiều tay.

Vừa nói, cô bé vừa đưa cho Nam Nam một viên kẹo nhỏ khác: "Các cậu xem, vừa đủ mỗi người chúng ta có một viên kẹo, ba chúng ta coi như bạn tốt nhé."

Anh Anh nhìn Nam Nam đang mỉm cười vui vẻ sau khi nhận được kẹo sữa một lúc, rồi từ từ chấp nhận sự thật rằng mình đã có thêm một bạn mới.

Hưu Hưu vốn tưởng rằng mỗi ngày đi học mẫu giáo sẽ vui vẻ vẽ tranh, nhưng không ngờ lại có giờ học toán!

Nhìn vào vở bài tập được cô giáo đưa, Hưu Hưu bối rối cắn ngón tay——

Ba quả táo + hai quả táo =?

Hai bông hoa nhỏ màu vàng + bốn bông hoa nhỏ màu đỏ =?


Bởi vì nguyên chủ trước kia sinh ra đã thiếu một linh hồn, chưa từng tỉnh táo. Hiện tại Hưu Hưu hoàn toàn không có ký ức học môn toán.

Khó quá, Hưu Hưu quẹt mũi, mình không làm được.

Ôi trời... Trường mẫu giáo chẳng vui chút nào.

Bạn cùng bàn Anh Anh đã nhanh chóng trả lời xong các câu hỏi và chuẩn bị lặng lẽ nói chuyện với người chị em Hưu Hưu của mình.

Kết quả là bài tập của Hưu Hưu vẫn còn trống!

"Hưu Hưu, tại sao cậu không làm bài?" Anh Anh hỏi.

Hưu Hưu mím môi: "Hưu Hưu không biết..."

Không ngờ Hưu Hưu dám bắt con rắn nhỏ lại không làm được bài toán. Cảm giác muốn bảo vệ của Anh Anh lại dâng lên: "Không sao đâu, Anh Anh dạy cậu!"

Cô nhóc dùng ngón tay chỉ vào vở bài tập: "Nhìn này, một, hai, ba, bốn, năm, tổng cộng có năm quả táo."

Hưu Hưu vỗ nhẹ và nói: "Anh Anh giỏi quá~"

Cô giáo chú ý tới tiếng động bên đây nên bước tới, mới phát hiện ra Hưu Hưu còn chưa biết số.

Đứa trẻ này được chuyển từ trường khác tới, có lẽ vì trường học cũ chưa cho tiếp xúc với môn học này.

"Cô dạy Hưu Hưu cách nhận biết số nhé?"

Hưu Hưu gật đầu: "Vâng ạ, cảm ơn cô~"

Cô bé trông vô cùng ngoan ngoãn, vẻ mặt có chút ngượng ngùng khiến trái tim người khác phải tan chảy, cô giáo vui vẻ bắt đầu chăm sóc đặc biệt.

Sau lần dạy này, cô giáo mới phát hiện ra rằng đứa trẻ này thực sự rất thông minh. Cô bé có thể nhận ra tất cả các số dưới mười trong hai phút và có thể tính toán cộng trừ các số dưới mười trong vòng năm phút.

Cô giáo cảm thấy vô cùng tự hào, không ngừng khen ngợi cô bé: "Hưu Hưu thông minh quá, sao lại giỏi như vậy nhỉ?"

Đôi mắt của Hưu Hưu càng lúc càng sáng, cô bé ôm khuôn mặt tròn trịa của mình chìm trong niềm vui sướng. Cô bé biết mình là em bé giỏi nhất mà~

Cô bé lại vui trở lại!

Trường mẫu giáo vui quá~

Sau giờ học toán, cô giáo đưa đám trẻ ra sân chơi.

Trò chơi ngoại khóa hôm nay là kéo co.

Những đứa trẻ trong lớp được chia thành hai đội, Hưu Hưu và Anh Anh, Nam Nam tình cờ ở cùng một đội.

Anh Anh nắm tay Hưu Hưu: "Mình không thích kéo co, bởi vì các bạn bên kia khoẻ quá, mình không kéo được."

Nam Nam cũng nói: "Mình cũng không thích, bởi vì lần nào mình cũng ngã."

Á... thì ra kéo co không vui sao?


Hưu Hưu không biết kéo co là gì nhưng đã trừ điểm ấn tượng của trò này qua phần giới thiệu của bạn mình.

Trò chơi sắp bắt đầu, Hưu Hưu được cô giáo dẫn ra bãi cỏ, xếp hàng dọc cùng các bạn.

Mãi cho đến khi một sợi dây được đưa vào tay, Hưu Hưu mới đại khái đoán được mình sắp làm gì.

Hóa ra là phải kéo dây~

Cô giáo trọng tài thổi còi, sân chơi tràn ngập những tiếng đếm "một hai", "một hai" và "cố lên", "cố lên".

Sau khi cảm nhận được sợi dây chuyển động, Hưu Hưu làm theo những đứa trẻ khác và kéo sợi dây về phía mình.

Cô bé phồng má, vô cùng cố gắng.

Không ngờ, ngay khi cô bé vừa kéo, những đứa trẻ đang kéo sợi dây đã ngã xuống đất ầm ầm như quân cờ domino.

Hưu Hưu ngã phịch một cái, vẫn còn hơi hoang mang.

Ngay sau đó nghe thấy đồng đội và bạn bè xung quanh hét lên đầy phấn khích: "Chúng ta đã thắng rồi!"

Ở phía đối diện, những đứa trẻ bị thua thì ngã lung tung, có đứa đã khóc rất to.

Cô trọng tài cũng không có phản ứng kịp, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao trò chơi lại kết thúc trước khi bắt đầu?

Đây chắc chắn là trò chơi kéo co kết thúc nhanh nhất!

Mấy giáo viên vừa đỡ các cô cậu học trò trên mặt đất vừa thảo luận về trò chơi bất ngờ vừa rồi, họ cũng không hiểu tại sao, dường như đó là top mười bí ẩn chưa được giải đáp ở trường mẫu giáo.

Hưu Hưu từ dưới đất đứng lên, phủi tay, cô bé nghĩ, Anh Anh và Nam Nam nói đúng, trò kéo co chẳng vui tẹo nào.

Trò chơi đã kết thúc trước khi cô bé kịp làm bất cứ điều gì.

Quá là chán.

—— Cô bé vẫn chưa biết rõ thực lực của mình.

*

Buổi chiều tan học vẫn là dì Vương đón Hưu Hưu.

"Cha đâu ạ?" Hưu Hưu hỏi.

Dì Vương nói: "Cha bận công việc, dì tới đón Hưu Hưu về nhà."

"Nhưng cha nói sẽ dẫn Hưu Hưu đi tìm mẹ mà." Hưu Hưu nhớ tới lời hứa của Sở Hàn Lan tối qua.

"Hả…" Dì Vương không ngờ chuyện này sẽ xảy ra: "Vậy để dì gọi điện hỏi thử nhé."

Sở Hàn Lan đang họp, người trả lời điện thoại chính là Hà Đình.


Hà Đình vừa nghe được là có liên quan đến Hưu Hưu. Anh ta cũng không có suy nghĩ nhiều, lập tức đưa điện thoại tới.

Vì vậy, các trưởng phòng trong phòng họp rất ngạc nhiên khi thấy sếp Sở luôn nghiêm khắc với bản thân và không bao giờ nghe điện thoại trong bất kỳ cuộc họp nào, lần đầu tiên tạm dừng cuộc họp giữa chừng để trả lời điện thoại.

Lịch trình hôm nay của Sở Hàn Lan rất bận rộn, quả thật anh đã quên mất lời hứa với Hưu Hưu ngày hôm qua.

Nhưng cuộc họp vẫn chưa kết thúc, anh không thể bỏ lại mọi thứ mà đi đến đó, chỉ có thể nhờ dì Vương đưa Hưu Hưu đến bệnh viện trước.

Hưu Hưu vì bị cho leo cây nên không vui, dì Vương an ủi: "Cha không có ý bỏ rơi Hưu Hưu đâu. Cha đang làm việc, công việc rất quan trọng."

Hưu Hưu không hiểu lắm: "Tại sao công việc lại quan trọng?"

Nhớ lại đêm qua Hưu Hưu khóc vì làm mất chiếc kẹp tóc, dì Vương cười nói: "Chỉ có làm việc mới kiếm được tiền. Chỉ khi kiếm được tiền thì mới có thể mua những thứ sáng lấp lánh cho Hưu Hưu."

Công việc = mua đồ sáng lấp lánh.

Sau khi đánh đồng hai điều này với nhau, nỗi thất vọng của Hưu Hưu đã biến mất, cô bé gật đầu hiểu ý: "Cháu biết rồi~"

Những điều bất ngờ vẫn chưa kết thúc.

Khi Hưu Hưu đến bệnh viện mới phát hiện ra Quý Tư Vận cũng không có ở phòng bệnh.

Và bà ngoại vẫn đang ngủ vì được truyền thuốc an thần.

Dì Vương đang định cúi đầu hỏi Hưu Hưu: "Nếu mẹ không có ở đây thì hôm khác chúng ta quay lại nhé?"

Hưu Hưu lắc đầu: "Không, cháu muốn ở đây đợi mẹ." Cô bé lấy cuốn tranh trong cặp ra, ngồi lên ghế ngoan ngoãn xem.

Dì Vương không còn cách nào khác là phải ở lại đây với cô bé.

Một lúc sau, dì Vương ra khỏi phòng nghe điện thoại, trước khi đi còn nói với Hưu Hưu: "Dì ra ngoài nghe điện thoại. Hưu Hưu, cháu ở lại đây, đừng chạy lung tung nhé."

Hưu Hưu gật đầu: "Vâng ạ~"

Nhưng bà ấy vừa ra ngoài không bao lâu, ngoài cửa vang lên một giọng nữ.

Tai Hưu Hưu dựng lên, nghe như giọng của mẹ!

— Mẹ về rồi!

Hưu Hưu nhảy xuống ghế, chạy ra cửa nhìn xung quanh, không thấy ai, nhưng lại nhìn thấy một bóng dáng giống hệt mẹ mình ở góc hành lang.

Cô bé chạy lon ton đuổi theo.

Nghe điện thoại xong, dì Vương quay trở lại phòng bệnh, kinh hãi phát hiện ra Hưu Hưu không có ở trong phòng, mặt mày tái nhợt, quay người đi ra ngoài tìm.

Đúng lúc này, Quý Tư Vận quay về, khi nhìn thấy người vội vàng bước ra ngoài, cô có chút bối rối: "Bà là ai?"

Dù chưa từng gặp Quý Tư Vận nhưng ngoại hình của Hưu Hưu khá giống cô, dì Vương ngay lập tức đoán được danh tính của người đẹp này.

"Cô chắc là mẹ của Hưu Hưu rồi!" Dì Vương vội vàng nói: "Tôi là dì chăm sóc Hưu Hưu. Tôi vừa ra ngoài nghe điện thoại, khi trở về lại không thấy Hưu Hưu đâu nữa!"

Quý Tư Vận sửng sốt: "Cái gì?"

Dì Vương lo lắng đến mức suýt rơi nước mắt: "Đều là lỗi của tôi, lẽ ra tôi không nên ra ngoài nghe điện thoại."

Sau cơn hoảng loạn ban đầu, Quý Tư Vận nhanh chóng bình tĩnh lại, quay người bước ra ngoài, đồng thời nói: "Con bé chắc không thể chạy xa trong thời gian ngắn như vậy. Tôi sẽ đi tìm con bé ngay bây giờ. Làm phiền bà đi tìm quản lý bệnh viện và nhờ họ cho xem camera giám sát."

Hưu Hưu chạy ra ngoài, không biết mình đã gây ra bao nhiêu ồn ào. Cô bé đuổi theo bóng lưng của người đó và hét lên: "Mẹ ơi~"


Người phụ nữ nhìn lại.

Không phải mẹ.

Nhìn thấy khuôn mặt người đó, Hưu Hưu dừng lại, lúc này mới biết mình đã nhận nhầm người.

Hưu Hưu vô cùng thất vọng, vẻ mặt buồn bã chuẩn bị trở về phòng ban đầu.

Nhưng khi đi hết một đoạn đường về mới nhận ra, ôi không, phòng nào cũng giống hệt nhau. Bà ngoại ở phòng nào?

Hưu Hưu cố gắng nhớ lại, ngập ngừng mở cửa một phòng bệnh.

*

"Tôi bị viêm ruột thừa, không phải ung thư. Nó không nghiêm trọng đến thế."

Hàn Xu mặc áo khoác, lấy kính râm đeo vào.

Người trợ lý phía sau đang đi tới đi lui, trên mặt hiện ra một vẻ khó xử: "Nhưng chị Khả Mẫn muốn anh nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, đoàn làm phim không phải vội, thời gian quay phim có thể điều chỉnh lại."

"Không cần, hiện tại tôi có thể về phim trường." Hàn Xu quay đầu lại, thấy mình không cần mang theo thứ gì nên sải bước đi về phía cửa.

Trợ lý vội vàng đi theo: "Dù gì cũng là phẫu thuật mà. Anh Hàn Xu, sao anh có thể không quan tâm đến sức khoẻ của mình như vậy?"

Hàn Xu làm ngơ, mở cửa phòng bệnh ra.

Nhưng anh ta không ngờ vừa kéo cửa ra thì một đứa trẻ từ ngoài xông vào.

Cục bột nhỏ sắp ngã nhào xuống đất, Hàn Xu đã nhanh chóng đỡ cô bé dậy.

Một lớn một nhỏ nhìn nhau.

Cô nhóc trước mặt có làn da trắng mịn, đôi má hồng hào, cặp mắt to như mã não có chút hoảng sợ, dường như vẫn chưa hồi phục sau cú sốc suýt ngã xuống vừa rồi.

Nhìn đứa trẻ bỗng nhiên xuất hiện, người trợ lý hỏi: "Đây là con nhà ai? Dễ thương quá."

Hàn Xu đặt Hưu Hưu xuống đất, hỏi: "Cô bạn nhỏ, cha mẹ cháu đâu?"

Vừa hỏi, anh ta vừa nhìn kỹ dáng vẻ của cô bé, trông cô bé có chút giống một người bạn cũ.

Anh trai trước mặt tuy đẹp trai nhưng tâm trạng Hưu Hưu lại không vui, mím môi chọc chọc ngón tay: "Cháu ra ngoài tìm mẹ, nhưng bây giờ không thể tìm được đường về."

Đi lạc?

Hàn Xu suy nghĩ một chút, sau đó quay người nói với trợ lý: "Tới chỗ bệnh viện hỏi xem có gia đình nào lạc mất con không."

Vừa dứt lời, anh ta đã nghe được một giọng nói đã lâu không nghe thấy cách đó không xa.

"Hưu Hưu, con chạy qua đây làm gì?"

Sau khi nghe thấy giọng của Quý Tư Vận, cô bé vui vẻ ngẩng đầu lên và vẫy tay: "Mẹ ơi~"

Nhìn thấy người tới, Hàn Xu sửng sốt một chút, khóe môi nhếch lên mỉm cười.

Anh ta tháo kính râm xuống, nói: "Đàn chị, đã lâu không gặp."

- ------------------

Hưu Hưu, con lại đào hố cho cha nữa à.