Bí cảnh này là bí cảnh nửa công khai, ngày thường người tới cũng không tính là ít, cho nên hệ số nguy hiểm tính ra thấp, tương đối mà nói đồ vật lấy được cũng sẽ không quá trân quý.
Sau khi đệ tử La Phù thu nhặt xong phiến linh thảo này, liền bắt đầu dời trận địa đến địa phương khác. Bí cảnh cũng xem như lớn, Hàn Y Lãnh móc bản đồ ra nhìn một hồi, nói: "Đi về phía đông, nơi đó có một đầm lầy, bên trong có Băng Sương Ngư."
Viên Phỉ vui vẻ nói: "Băng Sương Ngư có thể luyện chế lá bùa hệ băng, ta vừa vặn cần."
Hàn Y Lãnh cười nói: "Vậy liền qua đi."
Tống Linh Ngọc trầm mặc đi sau lưng mọi người, trong lòng có một loại dự cảm xấu. Từ sau khi có hệ thống, nàng phát hiện phàm là bản thân có dự cảm xấu, đều thật chuẩn.
Tống Linh Ngọc bắt đầu ở trong đầu nhớ lại xem đầm lầy phụ cận cùng Băng Sương Ngư có thứ gì nguy hiểm không, sau đó nàng liền phát hiện, thân là một Trúc Cơ tu sĩ nàng thật sự là khuyết thiếu kiến thức thông thường. Không chỉ không biết phụ cận có nguy hiểm gì, mà phụ cận có thứ gì tốt cũng đồng dạng không biết gì cả.
Phụ cận có nguy hiểm gì Đào Nhiên biết, không nói đến việc thần thức của hắn vượt xa mọi người, chỉ xem qua tiểu thuyết cũng đã biết nơi này có cái gì. Sắp tới bọn họ ở thời điểm đi bắt Băng Sương Ngư, làm thức tỉnh một con Hỏa Kỳ Nhông ngủ say bên trong. Trong tiểu thuyết Hàn Y Lãnh một mình cản lại Hỏa Kỳ Nhông để cho mọi người đi, Viên Phỉ muốn cùng Hàn Y Lãnh đồng tiến thoái nên cũng không đi, cuối cùng trong lúc vô tình bọn họ phát hiện cửa vào động phủ mà Hỏa Kỳ Nhông trông chừng, sau khi chạy vào trong không chỉ cứu được mạng mình, còn chiếm được rất nhiều pháp bảo trong động phủ.
Tại sao Tống Linh Ngọc không cùng Hàn Y Lãnh đồng tiến thoái? Bởi vì trong tiểu thuyết nàng hiện tại đang bị ma tu hấp dẫn, căn bản không theo mọi người cùng nhau tiến vào.
Đào Nhiên nếu đã muốn để Tống Linh Ngọc trở thành một tu sĩ cao cấp ngạo thị quần hùng, đương nhiên là có cơ duyên gì cũng phải làm cho Tống Linh Ngọc lấy được à. Hắn lại ban bố một nhiệm vụ, "Nhiệm vụ chủ tuyến, ngăn lại Hỏa Kỳ Nhông trợ giúp đệ tử La Phù chạy thoát, nhiệm vụ hoàn thành thưởng một trăm điểm, nhiệm vụ thất bại khấu trừ bốn trăm điểm."
Tống Linh Ngọc: "..."
Ý nghĩ đầu tiên của Tống Linh Ngọc lại không phải là phía trước có Hỏa Kỳ Nhông nguy hiểm chờ bọn họ, mà là kỳ quái tại sao số điểm hệ thống khấu trừ mỗi lần lại đều chính là tất cả tích điểm mình hiện có? Hệ thống nhất định là cố ý đúng không, nó chính là muốn bản thân nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ đúng không?
Tống Linh Ngọc niết thanh phi kiếm ở trong tay, nhìn các đồng môn trước mặt phấn khởi hào hứng đến đầm lầy. Các đồng môn mang trên mặt nụ cười vui vẻ, hoàn toàn không biết phía trước có một con Hỏa Kỳ Nhông đang há to mồm chờ bản thân.
Tống Linh Ngọc không nhịn được nói: "Mọi người cẩn thận một chút, bên trong bí cảnh khắp nơi đều là nguy hiểm."
Hàn Y Lãnh cảm khái nghĩ, so với Tống sư muội bản thân thật không có trách nhiệm. Trước kia tại sao không phát hiện Tống sư muội là người có trách nhiệm như vậy? Nhất định là bởi vì nàng trước kia tu vi không cao, năng lực bao lớn trách nhiệm liền bao lớn, Tống sư muội đúng là tấm gương của thế hệ chúng ta a.
Các đệ tử cười hì hì nói: "Biết rồi Tống sư tỷ, chúng ta có hai cao thủ Trúc Cơ trấn giữ, làm sao có thể xảy ra chuyện?"
Các ngươi quả thật không thể nào xảy ra chuyện, Tống Linh Ngọc ưu buồn nghĩ, bởi vì hệ thống người tốt đã đem nhiệm vụ ngăn cản Hỏa Kỳ Nhông cho mình rồi. Hỏa Kỳ Nhông a, ít nhất cũng là tu vi Trúc Cơ đỉnh phong, bản thân làm sao cản nổi a.
Tống Linh Ngọc lòng đang rỉ máu, ngoài mặt càng thêm không biểu tình.
Không ít đệ tử nhìn thấy, đều trong lòng than thở, Tống sư tỷ chỗ nào cũng tốt, tu vi tướng mạo nhân phẩm đều là nhất đẳng. Chỉ là tính cách hơi quá lạnh lùng, cả ngày lẫn đêm lạnh lùng như vậy, là không tìm được bạn trai rồi.
Tống Linh Ngọc không biết mình đang bị người nói xấu, nàng khẩn trương nắm kiếm trong tay, bởi vì đã đến đầm lầy. Tống Linh Ngọc nhìn xung quanh, không nhìn ra Hỏa Kỳ Nhông ẩn núp nơi nào, nàng lớn tiếng nói: "Mọi người cẩn thận một chút, nơi này có thể sẽ gặp nguy hiểm."
Hàn Y Lãnh cảm thấy Tống Linh Ngọc thật sự là quá căng thẳng, hắn cười nói: "Tống sư muội không cần như vậy, nơi này mỗi năm đều có rất nhiều người tới, căn bản không có nguy hiểm gì."
Tống Linh Ngọc sẽ tin tưởng lời hắn sao? Dĩ nhiên sẽ không, nàng chỉ tin cậy hệ thống người tốt trăm phần trăm. Nhưng mà nàng cũng không thể nói thẳng nơi này có một con Hỏa Kỳ Nhông ẩn núp, như vậy sẽ dẫn tới nhiều hoài nghi khác, cho nên nàng chỉ có thể chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị tùy thời ngăn lại Hỏa Kỳ Nhông để cho mọi người rời khỏi.
Các đệ tử rối rít xuống nước bắt cá, có đệ tử cười nói: "Nơi này hằng năm cũng không ít người tới, sao mà Băng Sương Ngư còn nhiều như vậy a, hôm nay trúng mùa lớn rồi."
Viên Phỉ bắt được một con Băng Sương Ngư gần như ánh sáng chiếu xuyên qua, dưới ánh mặt trời, Băng Sương Ngư trong tay tỏ ra vô cùng xinh đẹp. Nàng cười nói: "Sư huynh nhìn này, thật là đẹp a."
Hàn Y Lãnh nhìn sang, thấy Viên Phỉ cầm cá trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười thuần mỹ vô tà. Hắn ngẩn ra, không nhịn được dừng chân thưởng thức vẻ mỹ lệ này.
Tống Linh Ngọc vừa vặn đem một màn này nhìn vào trong mắt, nàng ghen tị cộng thêm không phục đi tới, vốn dĩ định tìm Hàn Y Lãnh, nhưng mà nàng vừa đến gần Hàn Y Lãnh liền khẩn trương không nói ra lời. Vì vậy nàng xoay người một cái, đưa tay bắt cánh tay Viên Phỉ nói: "Bên kia nhiều Băng Sương Ngư, chúng ta qua bên kia đi."
Viên Phỉ không chút nào phát hiện, "Được a."
Hai người đi tới, Viên Phỉ nghi hoặc nói: "Nơi này nhiều cá sao? Sao ta thấy so với chỗ vừa rồi ít đi một nửa a."
Tống Linh Ngọc cưỡng ép giải thích: "Nhưng mà so với chỗ vừa rồi dễ bắt hơn."
"Vậy sao?" Viên Phỉ khom người bắt đầu bắt cá, ai ngờ những con cá này dị thường cơ trí, bao giờ cũng có thể rất nhanh chạy đi.
Viên Phỉ càng nghi hoặc, "Linh Ngọc, muội thật cảm thấy nơi này dễ bắt hơn sao?"
Tống Linh Ngọc trầm mặc một hồi, sau đó bắt đầu dùng tu vi Trúc Cơ kỳ của mình bắt cá. Những con cá này làm sao đỡ nổi một tu sĩ Trúc Cơ kỳ đánh bắt, hai ba phát liền bị Tống Linh Ngọc bắt một nửa, Tống Linh Ngọc đem toàn bộ cá ném cho Viên Phỉ.
"Cho tỷ, cho tỷ."
Viên Phỉ vừa nhận cá, vừa nói: "Linh Ngọc muội thật tốt, muội đúng là người tốt nhất ta từng gặp."
Tống Linh Ngọc: "..." Ta hận người tốt.
Viên Phỉ thấy cá đã bắt được kha khá, liền nói: "Chúng ta tới chỗ sư huynh đi."
Tống Linh Ngọc làm sao có thể nhìn bọn họ ở cùng một chỗ liếc mắt đưa tình? Nàng lập tức liền cự tuyệt nói: "Không được."
Viên Phỉ: "Tại sao?"
Bởi vì lão nương cũng thích Hàn sư huynh a! Tống Linh Ngọc trong lòng gầm thét, không nghĩ ra cớ gì hay, sau cùng quyết định càn quấy nói: "Tỷ lại không thể cùng ta đơn độc ở riêng một hồi sao?"
Viên Phỉ trợn to hai mắt, "Hả?"
Trong lúc nhất thời bầu không khí có chút vi diệu, giữa hai người chảy qua lúng túng nhàn nhạt, Tống Linh Ngọc cúi đầu xuống nói sang chuyện khác: "Tỷ đừng đi, ta bắt cá cho tỷ."
"..."
Ừ... Sao mà nói xong bầu không khí càng vi diệu?
Viên Phỉ cảm giác mình bỗng dưng lúng túng, nàng miễn cưỡng cười một cái, "Linh Ngọc muội thật là cực khổ."
Tống Linh Ngọc gật đầu, "Nên làm thôi."
Chòi má! Nên cái lông a?
Tống Linh Ngọc quả thực hối hận đến muốn tát mình hai bàn tay, Viên Phỉ nhìn Tống Linh Ngọc, chợt nhớ tới trước đó mỗi khi Tống Linh Ngọc nhìn thấy mình và sư huynh cùng một chỗ trong mắt đều lóe lên một tia gì đó thật giống như ghen tị. Nàng còn tưởng rằng Linh Ngọc cũng thích sư huynh, sau đó Linh Ngọc liều mạng cứu mình từ trong miệng lang yêu, lúc này mới bỏ đi nghi ngờ.
Nhưng mà vừa rồi nhìn biểu hiện của Tống Linh Ngọc, Viên Phỉ lại bắt đầu cảm thấy không được bình thường. Có thể bản thân căn bản cũng không nhìn lầm, Linh Ngọc nàng đúng là ghen tị, chỉ có điều người nàng ghen tị không phải là bản thân, nàng ghen tị chính là sư huynh người cùng mình lưỡng tình tương duyệt.
Ý nghĩ vừa nảy sinh, liền bùng phát không thể thu thập. Viên Phỉ càng nghĩ càng cảm thấy có thể, Tống Linh Ngọc cũng chỉ có hai người bạn là mình và sư huynh, cũng không có giao tình gì với những người khác, nàng sẽ thích một trong hai người cũng không kỳ quái chút nào. Đáng thương nàng một mực kiềm nén tình cảm đối với mình ở trong lòng, cố gắng tu luyện chính là vì bảo vệ mình, nhưng mình lại đến bây giờ mới phát giác ra được.
Viên Phỉ có chút thương tiếc Tống Linh Ngọc, nàng cảm thấy Tống Linh Ngọc thật rất đáng thương, nàng thích mình, mà mình lại đã sớm thích sư huynh. Nàng tất nhiên là không muốn nhìn thấy mình cùng sư huynh thành đôi thành cặp, chỉ là nàng cũng không có những bằng hữu khác, nếu mình lại bỏ lại nàng, nàng không phải cô đơn lẻ loi một người sao?
Tống Linh Ngọc không biết Viên Phỉ tự não bổ nhiều như vậy, nàng chỉ muốn tận lực không để cho hai người cùng một chỗ. Lấy kinh nghiệm nhiều năm xem tiểu thuyết, cuối cùng nam chính nhất định sẽ thuộc về người có hệ thống kia. Bởi vì mình chính là người được chọn, cho nên chỉ cần mình muốn, cuối cùng thứ gì cũng đều là của mình.
Tống Linh Ngọc đối với hệ thống đặc biệt có lòng tin, nàng phát hiện hai ngày nay ánh mắt sư huynh nhìn mình có khác biệt. Sư huynh nhất định là phát hiện điểm tốt của mình, bắt đầu nảy sinh tình cảm với mình.
Xa xa Hàn Y Lãnh nhìn Tống Linh Ngọc cùng Viên Phỉ, hắn âm thầm cảm động, thầm nghĩ Tống sư muội chủ động giúp mình chiếu cố Tiểu Phỉ, chính là vì để cho mình có thể rảnh tay trợ giúp sư đệ sư muội khác, để cho mình làm hết trách nhiệm đại sư huynh. Tống sư muội thật sự là quá tốt, mình thật là đáng xấu hổ nha.
Viên Phỉ nhìn thấy bên trong nước dường như có một mảnh bèo màu đỏ, bên ngoài bèo có thứ gì đó giống như một tầng sương mù, ở trong nước lộ vẻ rất đẹp mắt. Nàng đưa tay bắt, nói: "Linh Ngọc, nơi này có mảnh bèo thật là đẹp."
Đào Nhiên thầm nghĩ thật là không sợ chết, cái đó đâu ra mà bèo, đó chính là vây của Hỏa Kỳ Nhông.
Đào Nhiên lập tức nhắc nhở: "Chú ý, Hỏa Kỳ Nhông sắp đi ra."
Tống Linh Ngọc thoắt cái híp mắt, Viên Phỉ đưa tay nắm vây Hỏa Kỳ Nhông sau đó kéo một cái, "Ý? Còn rất dẻo."
"Hú hống!!!"
Bất thình lình núi rung đất chuyển, mặt đất dưới chân Viên Phỉ bỗng nhiên sụp đổ, phun ra ngọn lửa hừng hực.
Một màn này làm cả đám sợ ngây người, Hàn Y Lãnh chạy qua không kịp cứu Viên Phỉ, hét lớn một tiếng: "Tiểu Phỉ!"
Tống Linh Ngọc lập tức ở trong lòng nói: "Đổi hai viên Sinh Sinh Tạo Huyết Đan!"
Sau đó thật nhanh nhào tới, một chưởng đem Viên Phỉ đẩy ra.
Viên Phỉ bị tình hình bất thình lình làm sợ ngây người, cho đến khi Tống Linh Ngọc đem nàng đẩy ra, nàng mới phản ứng được. Thời điểm nàng bay trên không trung, đã nhìn thấy ngọn lửa màu đỏ trong nháy mắt đem Tống Linh Ngọc nuốt mất. Đầu óc thoắt cái trống rỗng nước mắt không ngừng chảy ra. Linh Ngọc cũng là vì cứu nàng a.
Hàn Y Lãnh bay tới, đưa tay đem Viên Phỉ ôm vào trong ngực, Viên Phỉ tan vỡ hô to: "Linh Ngọc a!!!"
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴