Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

Chương 34: Đại lão Hợp Hoan Tông ①




Sau khi bông tuyết quen thuộc cùng tiếng điện xẹt kết thúc, Đào Nhiên biết bản thân lại tới một thế giới mới.

Chính cái gọi là quen tay hay việc, lần này hắn đã không còn sợ hãi như lần đầu tiên, vô tri như lần thứ hai. Hắn đi tới thế giới này chuyện đầu tiên làm, chính là ngoan ngoãn tiếp nhận kịch tình cùng ký ức. Đương sau khi hết thảy đều đã tiêu hóa trong đầu, Đào Nhiên mở mắt.

Tiểu Mỹ dùng cặp mắt ngốc manh quầng thâm lo âu nhìn Đào Nhiên, nói: "Ký chủ, thế giới lần này có chút đặc thù, ngươi phải cẩn thận a."

Đào Nhiên đưa tay ngăn lại, lạnh nhạt nói: "Ta biết rồi."

Lần này hắn xuyên thành người tên Huyền Thanh, nghe danh tự này có phải cảm thấy có loại phong cách bỗng dưng quen thuộc?

Huyền Thanh người này, chính là tu sĩ ở Bồng Lai Tiên Sơn vùng hải ngoại. Từ rất sớm vào nhiều năm trước đã trở thành truyền thuyết của tu tiên giới, bởi vì hắn thiên tư cực cao, là tu sĩ đương thời dùng thời gian ngắn nhất đạt tới Đại Thừa kỳ(*). Tu tiên giới thời bấy giờ có một câu nói, nếu như con người thật có thể phi thăng thành tiên, người đầu tiên nhất định là Huyền Thanh.

(*) 9 cảnh giới tu tiên: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan(Kim Đan), Nguyên Anh, Hoá Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp.

Đối mặt kỳ vọng cùng kính ngưỡng của các đạo hữu tu tiên giới, Huyền Thanh luôn hành xử đúng mực, xưa nay chưa bao giờ kiêu ngạo tự mãn. Trên thực tế rất nhiều người cho rằng Huyền Thanh kỳ thực không có cảm tình, bởi vì phàm là người có cảm tình, làm sao có thể thanh tĩnh yên lặng không tranh chấp với đời như vậy?

Huyền Thanh kỳ thực là có cảm tình, nhưng hắn cũng đích xác sống thành một người giống như mây trên trời. Vĩnh viễn phiêu miểu, vĩnh viễn xuất trần. Hắn mặc dù có danh hiệu đệ nhất mỹ nam tu tiên giới, nhưng hắn chưa từng cùng bất kỳ ai vướng mắc cảm tình. Vô số nữ tu sĩ vì hắn muốn sống muốn chết, nhưng hắn lại không mảy may động tâm.

Theo lý thuyết người có bố trí nhân vật như vậy cho dù không phải vai chính, cũng nhất định là một nhân vật rất quan trọng. Nhưng Huyền Thanh thì không, Huyền Thanh trong tiểu thuyết là sư phụ của nữ chính. Cuộc đời thanh tịnh của hắn kết thúc sau khi hắn thu người đồ đệ thứ nhất và cũng là duy nhất, bởi vì hắn yêu đồ đệ của mình.

Hắn cô đơn lạnh lẽo nhiều năm, mọi người cũng không dám đến gần hắn, chỉ có nữ đồ đệ này không sợ hắn, sẽ ở trước mặt hắn vui vẻ cười, sẽ cùng hắn nói chuyện đùa giỡn. Vì vậy Huyền Thanh Kiếm Tôn ngàn năm xử nam, cứ như vậy yêu đồ đệ của mình.

Hắn đối với đồ đệ nảy sinh tình cảm lại bị chặn bởi lễ giáo, trước nay chưa từng dám biểu lộ dù chỉ một chút, hắn nguyên tưởng rằng cứ tiếp tục một mực trông nom đồ đệ như vậy cũng không tệ. Kết quả đồ đệ trong một lần ra ngoài thí luyện bị Ma Đế bắt đi, vậy thì còn có thể làm sao? Đương nhiên là đi cứu đồ đệ rồi.

Kết quả đồ đệ thì cứu về, nhưng tâm thì để lại ở chỗ Ma Đế, nữ chính đồ đệ yêu Ma Đế. Huyền Thanh còn có thể làm sao, chỉ có thể bày ra gương mặt tuấn tú nghiêm túc tiếp tục khổ bức, cuối cùng dưới sự khẩn cầu đau khổ của đồ đệ, hắn thả đồ đệ đi.

Tưởng rằng như vậy là nam nữ chính có thể người hữu tình cuối cùng thành quyến thuộc? Không thể nào, bởi vì kết thúc như vậy thì không đến lượt Đào Nhiên ở đây rồi.

Tiếp theo chính là lúc nữ phụ ác độc của bổn văn lên sàn, cũng chính là Tả hộ pháp của Ma Đế, trưởng lão Hợp Hoan Tông Tường Vi.

Tường Vi người này mang lại cảm giác vô cùng ngược đời, thân là trưởng lão của Hợp Hoan Tông đại danh đỉnh đỉnh nàng lại trước nay không gần nam sắc, nữ sắc càng không gần. Xưa nay chưa từng tu luyện theo phương pháp song tu của Hợp Hoan Tông, mà dựa vào thiên phú và nghị lực của bản thân, trở thành vị trưởng lão xử nữ đầu tiên trong lịch sử Hợp Hoan Tông. Sau đó bị Ma Đế nhìn trúng, trở thành Tả hộ pháp của Ma cung.

Theo lý thuyết người như vậy hẳn phải tiền đồ không thể lường được mới đúng, thế nhưng Tường Vi lại yêu phải Ma Đế. Nguyên tưởng rằng chỉ cần có thể vĩnh viễn bảo vệ bên cạnh Ma Đế là đủ rồi, nhưng Ma Đế lại yêu phải một tu sĩ chính đạo.

Sau đó tính năng của nữ phụ ác độc bị kích hoạt, nàng hắc hóa. Nàng chế tạo hiểu lầm giữa nam nữ chính, dẫn đến hai người trong lúc nhất thời thành kẻ thù sinh tử. Xui xẻo thay Huyền Thanh Kiếm Tôn trong quá trình cứu nữ chính pháo hôi mà chết, chỉ chiếm gần 1/10 toàn văn.

Lúc sau chính là nữ chính mang cừu hận nghịch tập cái gì đó, làm thế nào giết nữ phụ ác độc và cùng nam chính cuối cùng thành quyến thuộc cái gì đó đều không quan trọng nữa, bởi vì đều theo lối mòn cả rồi.

Đào Nhiên đội lên gương mặt tuấn tú thanh lãnh của Huyền Thanh, thở dài một tiếng nói: "Tại sao mỗi lần ta đều xuyên vào người pháo hôi?"

Tiểu Mỹ an ủi: "Ký chủ ngươi chẳng lẽ không phát hiện, pháo hôi ngươi xuyên vào đều rất "tô" sao? Đầu năm nay, chỉ có "tô" mới là vương đạo, tác giả nào cũng đều viết như vậy."

(*) tô: bắt nguồn từ chữ Sue của Mary Sue, ám chỉ nhân vật hoàn hảo, vạn năng, xinh đẹp, blah blah..

Đào Nhiên kỳ thực rất hài lòng cái thân phận này, bởi vì ở thời kỳ trẻ trâu hắn vẫn cho rằng trên thế giới thật sự có thần tiên. Hắn đã từng ảo tưởng mình được cao nhân chỉ điểm, sau đó Trúc Cơ Kết Đan ngự kiếm phi hành thoải mái lên trời. Không ngờ tâm nguyện này đã thật sự thực hiện, Đào Nhiên cao hứng hận không thể lập tức bay lên trời lộn mấy vòng cân đẩu vân.

Nhưng mà hình tượng của Huyền Thanh Kiếm Tôn ngăn cản hắn, nếu hắn thật làm như vậy, đoán chừng phái Bồng Lai lập tức sẽ truyền ra tin tức Huyền Thanh Kiếm Tôn tẩu hỏa nhập ma, lý trí ngăn cản hắn.

Chỉ bất quá người muốn làm dáng cũng không ai ngăn được, Đào Nhiên không thể bay, nhưng hắn có thể dùng phương thức khác ra vẻ đại boss a. Ví dụ như đánh đàn, nhờ phúc của trí nhớ Huyền Thanh, Đào Nhiên vô sự tự thông mười mấy loại nhạc khí.

Đào Nhiên đi tới dưới chân núi nơi Huyền Thanh ngày thường đánh đàn, bên cạnh là nước suối róc rách, chung quanh có hạc kêu chim hót. Song khi hắn đánh đàn, trong nháy mắt hết thảy đều tựa như dừng lại. Đào Nhiên mặc hòa phục thủy sắc, một đầu tóc đen bị phát quan chế từ gỗ đàn hương buộc lại một nửa, quả nhiên là bộ dáng một cao nhân đắc đạo.

Làm dáng làm đến mức tiến vào cảnh giới khác, lúc này, nữ chính của bổn văn cũng chính là đồ đệ Huyền Thanh, Hách Uyển tới rồi.

Hách Uyển đầu tiên là đứng phía sau gốc cây thưởng thức phong thái sư phụ một hồi, mỗi lần nhìn thấy sư phụ nàng liền không nhịn được cảm khái, người phong hoa tuyệt đại, vì sao lãnh đạm vô tình như vậy. Nếu như hắn không vô tình như vậy...

Aiz, nghĩ gì vậy chứ?

Hách Uyển tiến lên một bước nói: "Đồ nhi thỉnh an sư phụ."

Đào Nhiên dừng tay, giọng nói không chút tâm tình nào: "Chuyện gì?"

Hách Uyển nói: "Đồ nhi đã kết đan, dựa theo quy củ của Bồng Lai Phái, nên xuống núi lịch luyện rồi."

"Ừ, ngươi đi đi." Đi nhanh lên, đừng trở ngại lão tử tạo dáng.

Sư phụ vẫn lãnh đạm như vậy, nói với mình nhiều thêm một câu cũng không nói. Hách Uyển có chút buồn bã, nàng quỳ xuống đất hướng về Đào Nhiên dập đầu một cái, sau đó liền xoay người rời khỏi núi.

Đây chính là lúc vở kịch bắt đầu, xuống núi lịch luyện Hách Uyển sẽ gặp Ma Đế, sau đó bắt đầu duyên phận dây dưa ngàn năm của hai người.

Đào Nhiên nghĩ đến kịch tình, thầm nghĩ cũng không cần ngăn cản nữ chính xuống núi làm gì. Không nói đến việc duyên phận nam nữ chính cường đại bao nhiêu, ngộ nhỡ Ma Đế thích người khác, nữ phụ ác độc Tường Vi không phải vẫn hắc hóa sao? Mấu chốt là phải hạ thủ trên người Tường Vi, thứ khác đều chỉ có thể coi như phụ trợ.

Đào Nhiên đã nghĩ kỹ rồi, tìm một cơ hội đem Tường Vi bắt lấy. Dù sao nơi này cũng không phải xã hội pháp chế, quạn trọng chính là ai nắm tay lớn hơn người đó có lý, cả cái tu tiên giới người có nắm tay lớn bằng Huyền Thanh, thật đúng là khó tìm.

Aiz, vô địch có đôi khi chính là tịch mịch như vậy.

Những ngày tiếp theo Đào Nhiên liền ở Bồng Lai Tiên Sơn ngồi tạo dáng, uống chút trà, trôi qua một đoạn sinh hoạt xa xỉ không cần ăn uống đái ỉa. Cuối cùng hắn chờ được ngày hôm đó, mấy đệ tử Bồng Lai vội vàng lên núi, quỳ xuống phía trước mảnh rừng trúc nơi Đào Nhiên ở.

Đào Nhiên dáng vẻ như có như không nói: "Chuyện gì?"

"Kiếm Tôn, Hách Uyển sư muội nàng..."

Đào Nhiên mắt híp một cái, không vui nói: "Không được ấp a ấp úng."

"Hách Uyển sư muội bị Ma Đế bắt đi." Đệ tử kia trong lòng cũng thích Hách Uyển nữ tử sáng sủa này, hắn chảy nước mắt nói: "Kiếm Tôn ngài nhanh đi cứu Hách Uyển sư muội đi, đến trễ sợ là... sợ là dữ nhiều lành ít a."

Nhiều ngày như vậy trôi qua cũng thật nhàm chán, vừa vặn thừa cơ hội này đi ra ngoài một chút. Nghe tin tức xong, Đào Nhiên có chút tung tăng nói: "Không cần phải lo lắng, ta đi ngay."

Nói xong Đào Nhiên liền lặng yên không tiếng động biến mất trước mắt bọn họ, đám đệ tử này không cảm giác được dấu vết chút nào.

Vị đệ tử thích Hách Uyển kia có chút xoắn xuýt nói: "Không biết tại sao, ta luôn cảm thấy Kiếm Tôn vừa rồi... có chút vui vẻ."

Đệ tử bên cạnh khinh thường nhìn hắn nói: "Ngươi lo lắng Hách Uyển sư muội đến tẩu hỏa nhập ma à, Kiếm Tôn làm sao có thể vui vẻ, Kiếm Tôn là không buồn không vui."

"Ngươi nói có lý, xem ra ta cần đàng hoàng bế quan."

Đào Nhiên một chút cũng không gấp, chậm rãi bay về phía Nam Hoang. Hắn đích xác không cần nóng nảy, dù sao nữ chính cũng không chết được, nhân cơ hội này quan sát thế giới một chút mới là cần kíp.

Hắn bay hạ xuống thành thị của người phàm, chung quanh tất cả đều là dòng người đi đi lại lại, mặc dù không phải hiện đại, nhưng trình độ náo nhiệt một chút cũng không kém so với hiện đại. Huyền Thanh từ nhỏ đã lên Bồng Lai Sơn, sau đó cho dù muốn ra ngoài, cũng giới hạn loanh quanh tu tiên giới, trước nay chưa từng dạo qua thành thị của người phàm.

Đào Nhiên đi quanh nhìn khắp nơi, mua một chút quà vặt nhìn xem hát kịch cái gì đó. Hắn quyết định hôm nay không đi tìm Hách Uyển, trước chơi cho đủ rồi hẵng đi tìm nàng cũng không muộn.

Ma cung xa ở Nam Hoang, Ma Đế nghe nói Huyền Thanh muốn tới cứu đồ đệ hắn, lập tức như lâm đại địch, đem tất cả nhân thủ trong cung đều bố trí ổn thỏa, bản thân cũng như lâm đại địch. Không có biện pháp, danh tiếng của Huyền Thanh thật sự quá lớn, tự phụ như Ma Đế cũng không dám khinh thường hắn.

Một đống người bày trận mà đợi, chờ Huyền Thanh bước vào thiên la địa võng của bọn họ.

Sau đó chờ bên trái Huyền Thanh không có tới, chờ bên phải Huyền Thanh vẫn không có tới, trong lòng Ma Đế liền có chút bực bội. . Ngôn Tình Tổng Tài

Hắn nhìn chung quanh, hướng về phía trợ thủ đắc đắc lực nhất Tường Vi, nói: "Tả hộ pháp, nơi này đến Bồng Lai Tiên Sơn cần bao lâu?"

Tả hộ pháp Tường Vi mặt nghiêm túc nói: "Thuộc hạ phi hành chỉ cần nửa ngày là đến, còn nhân vật cấp bậc như Đế quân và Huyền Thanh, chỉ trong một hơi thở."

"Đúng vậy." Ma Đế gật đầu nói: "Bổn tọa đến Bồng Lai chỉ cần một hơi thở, Huyền Thanh chắc sẽ không chậm hơn bổn tọa chứ?"

Tường Vi suy tính chốc lát, nói: "Huyền Thanh kia liệu có phải muốn giả như căn bản sẽ không tới, sau đó thừa dịp chúng ta buông lỏng liền xâm phạm, cứu đi Hách cô nương?"

Ma Đế càng nghĩ càng có khả năng này, hắn cười lạnh một tiếng: "Huyền Thanh không khỏi quá coi thường bổn tọa, Tường Vi ngươi đi canh giữ bên cạnh Hách cô nương, bảo vệ nàng thật chặt không thể để cho Huyền Thanh cướp nàng đi."

"Tuân mệnh."

Tường Vi thầm nghĩ trời cũng giúp ta, Đế quân lại để cho mình tới canh chừng Hách Uyển. Chờ Huyền Thanh tới, bản thân chỉ cần làm bộ trong lúc vô tình để cho Huyền Thanh cứu đi Hách Uyển, với bản lãnh của Huyền Thanh cho dù Đế quân có luyến tiếc mấy đi nữa, cũng chỉ có thể ngắm núi than thở.

Đào Nhiên dạo chơi đã mấy ngày, hôm nay vẫn giống như người bình thường ngồi ăn điểm tâm, đang chuẩn bị đi về phía Ma cung Nam Hoang một chuyến. Trên đường gặp một sạp sách, nghĩ bụng mình từ lúc đến thế giới này liền không đọc được tiểu thuyết nữa, trong lòng khó tránh khỏi ngứa ngáy. Hắn dừng lại hỏi: "Xin hỏi có bán sách nào thú vị một chút không?"

Người bán hàng sách ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đứng trước mắt là một nam tử mặc hòa phục thủy sắc tướng mạo tuấn mỹ như tiên nhân. Hắn chấn kinh một chút, không nghĩ tới nhân vật như vậy cũng có loại nhu cầu này. Hàng rong cười đắc ý nói: "Sách thú vị ở trong các tiệm sách chưa chắc đã có, nhưng ở chỗ ta tất cả đều có."

Đào Nhiên hài lòng nói: "Tốt lắm, gói lại hết cho ta."

Hàng rong đờ đẫn nói: "Ngài muốn toàn bộ?"

Đào Nhiên gật đầu: "Lấy hết." Nói xong ném một khối vàng cho hàng rong.

Hàng rong vui vẻ miệng đều không khép lại được, hắn chuyên cần đem tất cả sách gói lại cho Đào Nhiên, hơn nữa nói: "Khách nhân, chỗ ta không bao lâu sau sẽ có sách mới, nếu ngài muốn nhìn hàng mới liền cứ tới, ta giữ lại cho ngài."

Đào Nhiên tự cho là mình mua một chồng tiểu thuyết chuyện kể cổ đại, nghĩ thời điểm nhàm chán có thể dùng để giết thời gian. Hắn xách sách đi tới địa phương không người, đem một bao sách lớn thu vào tay áo càn khôn. Sau đó cưỡi mây đạp gió, đi đến Nam Hoang.

Cảm ứng được Huyền Thanh đến, Ma Đế mặt âm trầm nói: "Giói cho ngươi Huyền Thanh, lại dám trêu đùa bổn tọa trì hoãn đến muộn năm ngày, làm hại bổn tọa ngồi ở chỗ này năm ngày không nhúc nhích, bổn tọa nhất định phải cho ngươi biết hậu quả trêu đùa bổn tọa."

Đào Nhiên căn cứ theo nội dung truyện suy đoán chính xác vị trí Hách Uyển bị nhốt, hắn bay ở trên trời, hướng về một căn nhà bên trong Ma cung xa xa chỉ một cái, ngôi nhà kia ầm ầm sụp đổ, lộ ra Tường Vi cùng Hách Uyển ở bên trong.

Hệ thống Tiểu Mỹ hưng phấn nói: "Ký chủ, kia chính là Tường Vi!"

Đào Nhiên gió mát mây bay phất ống tay áo một cái, liền phiêu đi qua. Ma Đế nổi giận gầm lên một tiếng: "Huyền Thanh ngươi dám!"

Nói xong Ma Đế cũng nhanh chóng đến chỗ Hách Uyển bên kia, nhưng mà cuối cùng vẫn đã trễ một nhịp, Đào Nhiên đến trước hắn một bước.

Hách Uyển chạy về phía Huyền Thanh hô to: "Sư phụ!"

Đào Nhiên vọt đến đưa tay đẩy nhẹ Hách Uyển một cái, sau đó một tay khác chụp tới, đem Tường Vi kéo vào trong ngực. Sau đó thân hình hắn chớp nhoáng rất nhanh rời khỏi nơi này, chỉ để lại Hách Uyển mặt đờ đẫn cùng Ma Đế hoài nghi nhân sinh.

Hách Uyển nhìn phương hướng Đào Nhiên rời khỏi, ngơ ngác nói: "Sư phụ... Con ở chỗ này a..."

Ma Đế trong lòng nghĩ, chẳng lẽ Huyền Thanh tu luyện tẩu hỏa nhập ma, mù mắt rồi?

Lúc này thanh âm Đào Nhiên mới chầm chậm truyền tới, "Hôm nay bần đạo tha cho các ngươi một mệnh, nếu như muốn cứu tính mệnh Ma cung Tả hộ pháp, hãy mang đồ nhi của bần đạo tới trao đổi..."

Ma Đế không nghi ngờ mắt Huyền Thanh có vấn đề, hắn bắt đầu hoài nghi đầu óc Huyền Thanh có vấn đề. Vừa rồi cơ hội tốt như vậy không cứu người, cứ khăng khăng muốn bắt một hộ pháp tới trao đổi, đây là loại mạch não thần kỳ như thế nào.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴