Nữ Phụ Ác Độc Công Lược Nam Phụ Phản Diện

Chương 4




12.

Tôi nghe cô ta nói xong thấy rõ nực cười.

Cô ta chỉ việc đi theo sau tôi, có làm gì nặng nhọc mà dám nói vất với chả vả.

Thịnh Minh Tễ rũ mắt nhìn cô ta.

Cậu rất trắng, trắng đến mức có thể nhìn thấy những mạch máu li ti trên mí mắt cậu ấy.

"Nguyễn Niệm Niệm..."

"Không cần cảm ơn em đâu, chuyện như vậy thì bạn cùng lớp nên ra tay giúp đỡ mà."

"Nguyễn Niệm Niệm, tôi chỉ ngất đi thôi, chứ không có chết."

“A?” Vẻ mặt nữ chính liền ngây ngô.

"Người cõng tôi tới đây là Khương Thanh Nguyệt, chứ không phải cậu, sao cậu dám ở chỗ này đòi công lao?"

Thật bất ngờ à nha!

Thịnh Minh Tễ cũng rất biết cách đâm chọt người khác.

Tôi cứ tưởng cậu ta tin những gì Nguyễn Niệm Niệm nói cơ.

Cảm giác thật tuyệt khi cậu ta không bị mất ý thức.

"Đúng, là tôi bế cậu ấy." Đúng lúc này, tôi mở cửa bước vào phòng, không hề nể nang Nguyễn Niệm Niệm chút nào: “Cậu nhân lúc tôi không có ở đây, tự ôm công lao vào người mình là có ý đồ gì?”

Sắc mặt Nguyễn Niệm Niệm vừa trắng vừa đỏ, cuối cùng xám xịt đi ra ngoài.

Tôi đưa một chai nước cho Thịnh Minh Tễ.

"Bác sĩ nói cậu bị hạ đường huyết, sau khi truyền dung dịch dinh dưỡng sẽ khá hơn. Sau khi truyền xong, tôi sẽ đưa cậu ra ngoài ăn cơm, bồi bổ thật tốt."

Thịnh Minh Tễ không trả lời, cậu ta cảnh giác nhìn tôi.

"Khương Thanh Nguyệt, cậu lại muốn giở trò gì?"

"Tôi muốn xin lỗi cậu."

Vẻ mặt Thịnh Minh Tễ hoang mang.

Tôi trịnh trọng cúi đầu.

"Tôi xin lỗi, trước đây bắt nạt cậu là lỗi của tôi, từ nay tôi sẽ không như vậy nữa, tôi sẽ sửa sai."

13.

Phòng bệnh yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Thịnh Minh Tễ không nói lời nào, tôi thì vẫn giữ nguyên tư thế cúi.

Nói thế nào nhỉ… cho dù tôi là một nữ phụ độc ác nhưng tôi cũng có nguyên tắc điểm mấu chốt của mình.

Bạo lực học đường chính là sai.

Dù tôi không làm những việc đó nhưng tôi đã chiếm lấy thân xác này nên tôi cần phải đối mặt với sai lầm này và chịu trách nhiệm.

Không biết qua bao lâu, Thịnh Minh Tễ mới lên tiếng: “Nếu tôi không tha thứ cho cậu thì sao?”

"Cậu đương nhiên có quyền lựa chọn tha thứ hay không, còn việc của tôi là phải nói xin lỗi cậu, còn lại cậu tự quyết định."

“Tôi đương nhiên sẽ không tha thứ cho cậu.” Thịnh Minh Tễ nhếch miệng cười lạnh lùng: Chính cậu là người đã dẫm đạp tôn nghiêm của tôi hết lần này đến lần khác, vì sao còn dám mặt dày cầu xin tôi tha thứ?”

Nghe cậu nói xong, bỗng nhiên có một đoạn ký ức tràn vào đầu tôi.

Thịnh Minh Tễ thế mà đã viết cho Khương Thanh Nguyệt một bức thư tình.

Cỏ vẻ như vào năm lớp 10, Thịnh Minh Tễ đã yêu từ cái nhìn đầu tiên khi gặp Khương Thanh Nguyệt.

Đó là lần động lòng đầu tiên của người thiếu niên.

Cậu viết thư uyển chuyển bày tỏ tâm ý ngây ngô của chính mình.

Nhưng lại bị Khương Thanh Nguyệt đọc nó trước mặt bàn dân thiên hạ và cười nhạo chuyện đó cho đến bây giờ.

Từ đó trở đi, Khương Thanh Nguyệt nhìn thấy cậu thì lại xa lánh.

Thịnh Minh Tễ cũng đối với Khương Thanh Nguyệt từ yêu chuyển sang ghét.

Sau này Nguyễn Niệm Niên trở thành người duy nhất đối xử tốt với cậu, cậu mới dần yêu Nguyễn Niệm Niệm.

Có phải máu chó quá rồi không…

Tôi rơi vào im lặng, Thịnh Minh Tễ cũng không nói thêm.

Lúc này, Nguyễn Niệm Niệm mới vừa rời đi bỗng quay trở lại, phá vỡ sự im lặng.

Cô ta dẫn theo một vài người cùng lớp đi vào, chỉ vào tôi.

"Là cậu ta, cậu ta đã đánh anh Minh Tễ bất tỉnh!"

Tôi gần như muốn moi não cô ta ra để nhìn.

Bác sĩ đã nói là do hạ đường huyết nhưng có vẻ như cô ta một chữ cũng nghe không lọt vào não.

“Nguyễn Niệm Niệm, nếu cậu không biết hạ đường huyết nghĩa là gì, cậu có thể tra trên Zhihu –“

Tôi còn chưa nói xong, Thịnh Minh Tễ đã lên tiếng xen vào: “Đúng, chính là cậu ta.”

Cậu ta ngẩng đầu, nhìn tôi bằng đôi mắt âm u đầy tử khí: "Là Khương Thanh Nguyệt đã đánh tôi."

14.

Tôi thực sự hối hận rồi.

Tại sao lúc Thịnh Minh Tễ đang bất tỉnh, tôi lại không đạp cậu ta một cái cho rồi.

Sau khi tan học, Thịnh Minh Tễ mới vừa mới khỏi bệnh đã bị phân công dọn dẹp khuôn viên trường.

Tôi nhìn dáng người gầy gò nhưng đang gắng sức của cậu ta.

Trong lòng mắng đáng đời, nhưng nghĩ lại chuyện ở phòng y tế lúc nãy, tôi đi qua nắm lấy cổ áo cậu ta.

“Thịnh Minh Tễ, lời nói ở phòng y tế lúc nãy của cậu là có ý gì?”

“Không ý gì.” Cậu nói với giọng rất bình tĩnh.

“Tôi biết, cả hai chúng ta đều không phải là người tốt gì cho cam nhưng chính tôi đã giúp cậu, tối thiểu lúc ấy thì chúng ta cũng là đồng minh, cậu nghĩ thế nào mà muốn đâm sau lưng liền ngay lập tức đâm tôi!”

Cậu không nói chuyện, tiếp tục quét rác.

"Quét, quét, quét, quét cho mệt chết cậu đi." Tôi xoay người muốn rời đi.

“Những đứa mà Nguyễn Niệm Niệm dẫn tới lúc ấy không thích tôi.”

Cậu đột ngột lên tiếng khiến tôi phải dừng bước.

"Cô ta ngây thơ cho rằng những đứa đó đều là người tốt, nhưng cô ta lại không biết rằng họ đều ghét tôi."

Tôi hỏi: "Vậy cho nên?"

"Chỉ cần là do cậu đánh tôi, cậu sẽ không vì tôi mà bị mọi người cô lập."

Tôi giật mình.

Gió chiều thổi qua, thiếu niên đứng thẳng như một cái cây sắp trưởng thành.

Thịnh Minh Tễ rũ mi mắt lạnh lùng xuống, như thể vừa rồi cậu chưa từng nói những lời đó.

"Cậu đang giúp tôi à?"

Cậu không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Tôi hỏi lại: “Tại sao lại giúp tôi?”

Cậu nói: “Bởi vì cậu không phải là Khương Thanh Nguyệt.”