Nữ Phong Lưu Thiếu Dạy Dỗ!

Chương 4: Tranh đoạt




Editor: La Mạn Vân Linh

Khi Thượng Quan Nhược Ngôn chuẩn bị rời đi thuận tiện cùng Tứ vương gia ước định thời gian gặp mặt ngày mai, Tứ vương gia giữ lại hắn ăn cơm chiều nhưng Thượng Quan Nhược Ngôn khéo léo từ chối, loại hư tình giả ý giữ lại này hắn cho tới bây giờ đều khinh thường.

Tứ vương gia mặc dù có chút khó hiểu vì mục đích hẹn gặp của Thượng Quan Nhược Ngôn, bất quá ngẫm lại đơn giản là vì chuyện về muội muội bảo bối kia đi, chê cười, chẳng lẽ hắn - đường đường một cái Vương gia còn cần phải sợ hắn ( TQNN) - một cái Công bộ thị lang nho nhỏ sao!

Tuy rằng, Thượng Quan Nhược Ngôn quan chức không cao, nhưng tuổi còn trẻ nên thấy bất phàm, hơn nữa còn là con Thừa tướng tiền nhiệm, cho nên đương kim hoàng thượng cũng có tâm giúp đỡ, mình thì là đương kim Tứ vương gia, thân đệ đệ hoàng thượng, hắn Thượng Quan Nhược Ngôn đi được cao tới đâu cũng không cao hơn chính mình.

Bất quá, có lẽ chính mình thật sự nên đi xem Thượng Quan Nhược Hi, vị hôn thê trên danh nghĩa đó từ lúc tiến Tứ vương phủ, hắn liền chưa bao giờ xem qua nàng, tùy ý nàng bị tiểu thư khác khi dễ cười nhạo, mặc dù nàng rơi xuống hồ, mình cũng chỉ mời Thái y tới vì nàng khám và chữa bệnh, nghĩ đến cũng có chút quá đáng.

May mà, hắn còn biết Thượng Quan Nhược Hi trú tại Lãm Nguyệt các, nhưng mà giờ phút này Lãm Nguyệt các sao im ắng như vậy? Hiện tại ăn cơm chiều đều ngại có điểm sớm, nàng sẽ không ngủ sớm thế đi?

Đang suy nghĩ, ánh mắt bị một cái bóng dáng tinh tế xinh đẹp trong viện hấp dẫn, tuy rằng hơi có vẻ cô độc, nhưng lại có một loại ngạo khí không thể che lấp được.

Dạ Thiên Triệt chưa bao giờ biết tại quý phủ của hắn sẽ có nữ tử thế kia, hắn thu lại hơi thở, nhẹ nhàng nhảy đến trên cây trong viện, nữ tử đứng thẳng hướng mặt trời chiều, xiêm y màu lam giờ đây bị nhiễm thêm một tầng kim phấn tinh tế, mặt trời chiều chiếu trên gương mặt tuyệt mỹ nhiễm thượng một chút rặng mây đỏ, nàng đang suy nghĩ gì vậy? Hai mắt lăng lăng thật to nhìn mặt trời chiều, lại tựa hồ không phải...

Dạ Thiên Triệt nhìn xem choáng váng, tim của hắn hung hăng bị đụng một chút, đây là một loại mỹ khó có thể dùng bút vẽ hình dung, mà nữ tử này thế nhưng chính là Thượng Quan Nhược Hi!

Thật lâu sau, Thượng Quan Nhược Hi mới thở dài, “Mặt trời chiều đẹp thật, nhưng mà lại gần hoàng hôn.”

Phục hồi tinh thần lại, Thượng Quan Nhược Hi nghi hoặc nhìn chung quanh một chút, Tiểu Đào đi chuẩn bị cơm chiều, Tiểu Lan đi chuẩn bị nước tắm, giờ phút này Lãm Nguyệt các chỉ còn có chính mình một người, nhưng vì sao giờ phút này nàng có cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm đâu?

Dạ Thiên Triệt trên cây hoảng sợ, cho rằng Thượng Quan Nhược Hi đã phát hiện ra mình, đang nghĩ nên giải thích hành động hắn ở trên cây như thế nào thì Thượng Quan Nhược Hi đã trở về phòng.

Ăn qua cơm chiều, Thượng Quan Nhược Hi sớm tắm rửa ngủ, tuy nói hôm nay là ngày đầu tiên xuyên qua, nhưng là qua được thật phấn khích, nhìn mỹ nữ, cũng nhìn soái ca, cũng có một cái ca ca.

Phong uyển, Dạ Thiên Triệt ở trong thư phòng ngẩn người, vẽ nhiều bức họa đến vậy lại không thể nào vẽ ra thần vận của nàng, trên mặt đất đã toàn là một đống giấy, trong lòng ảo não, vừa rồi tại sao mình không thoải mái đi ra ngoài? Vì sao muốn lén lút trốn trên cây đâu?

Nhưng nếu như chuyện có lặp lại lần nữa, hắn sẽ làm sao?

Hào phóng đi ra ngoài, hỏi nàng vì sao nhìn mặt trời chiều ngẩn người? Hay là hỏi nàng suy nghĩ cái gì? Có lẽ hẳn nên quan tâm một chút thân thể của nàng có tốt hay không, nàng không phải rớt xuống hồ sao?

Nếu như mình đi quan tâm nàng, nàng có thể thụ sủng nhược kinh hay không? Nàng từng thích chính mình như vậy, tuy rằng vẫn chảy nước miếng, miệng nàng vẫn luôn nói thích Triệt ca ca nhất.

Nhưng vì sao là đã từng đâu? Chẳng lẽ hiện tại đầu bình thường liền không thích chính mình sao?

Đêm nay, Thượng Quan Nhược Hi một đêm hảo miên, người nào đó một đêm khó ngủ.

*

Ngày hôm sau, dựa theo thời gian ước định, Thượng Quan Nhược Ngôn mang theo rất nhiều lễ vật đi tới Tứ vương phủ, Dạ Thiên Triệt cũng không có cố ý làm khó dễ, chỉ là nhìn Thượng Quan Nhược Ngôn mang đến lễ vật khẽ nhíu mày, hắn không phải đến khởi binh vấn tội sao? Khởi binh vấn tội yêu cầu mang lễ vật sao?

”Ha ha, ta nói Nhược Ngôn, ngươi lấy mấy thứ này đến cùng Tứ ca cầu hôn, cũng quá khó coi đi!” Thất vương gia Dạ Thiên Lăng làm bộ e sợ cho thiên hạ bất loạn, không để ý lắm lễ vật trong tay Thượng Quan Nhược Ngôn.

”Ha ha, Thất vương gia nói đùa, ta tự nhiên biết cho dù là đem toàn bộ Thượng Quan gia đưa đến, cũng không nhập được mắt Tứ vương gia, càng chưa từng có nghĩ tới trèo cao, lần này đến là vì đón Nhược Hi về nhà, nàng ở trong Tứ vương phủ quấy rầy thời gian dài như vậy, đây là chút lòng thành hồi báo, mong rằng hai vị Vương gia không cần chê cười.” Thượng Quan Nhược Ngôn nói được một phen không kiêu ngạo không siểm nịnh.

”Nga? Nhược Hi phải về nhà? Thời gian trước, nàng từ xa còn nhìn tứ ca chảy nước miếng, la hét thích Triệt ca ca nhất đấy, như thế nào bỏ được trở về! Không phải là Nhược Ngôn ngươi tự chủ trương đi!” Dạ Thiên Lăng vẫn là một bộ e sợ cho thiên hạ bất loạn, chánh chủ Tứ vương gia Dạ Thiên Triệt một chữ cũng chưa nói, hắn trước hết đoạt lấy mà đáp.

”Là tiểu muội lúc trước trước còn trẻ không hiểu chuyện, nếu như không phải ngoài ý muốn rơi xuống hồ, nàng chỉ sợ cả đời cũng sẽ không tỉnh táo lại, hiện tại đầu nàng đã bình thường, tự nhiên là phải về nhà.” Thượng Quan Nhược Ngôn bị Dạ Thiên Lăng chọc cho tức giận đến quá mức, nhưng hiện tại không thích hợp để phát tác, hắn không thích nghe người ta nói bậy về muội muội bảo bối của hắn, Vương gia cũng không được!

Dạ Thiên Triệt nghe vậy sắc mặt trầm xuống, trừng mắt liếc Dạ Thiên Lăng vui sướng khi người gặp họa, quay đầu nhìn Thượng Quan Nhược Ngôn, “Ngoài ý muốn? Nói như vậy, Thượng Quan gia là chuẩn bị hướng bổn vương đòi công đạo?”

”Nhược Ngôn không dám! Nhược Ngôn hôm nay chỉ muốn đón muội muội về nhà, cũng thay mặt muội muội xin lỗi vì việc mang đến nhiều phiền toái cho Tứ vương phủ.” Thượng Quan Nhược Ngôn vẫn như cũ một bộ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

”Nói như vậy, ngươi xác định lệnh muội muốn cùng ngươi về nhà?” Dạ Thiên Triệt thấy Thượng Quan Nhược Ngôn đã muốn bày ra tư thái thấp như vậy, cũng khó mà to tiếng, nói như thế nào, Thượng Quan Nhược Hi cũng là gặp nạn ở Tứ vương phủ, Thượng Quan Nhược Ngôn nếu như thật muốn một cái công đạo cũng là hợp tình hợp lý.

Nhưng không biết vì sao, vừa nghĩ tới hình ảnh ngày hôm qua Thượng Quan Nhược Hi ngơ ngác nhìn mặt trời chiều, còn nghĩ đến nàng phải đi về, trong lòng cảm thấy là lạ.

”Ta xem không bằng như vậy đi, chúng ta mời Nhược Hi đến, hỏi một chút ý nàng, không cần chờ về tới nhà mới lại hối hận, quý phủ Tứ ca ta dưỡng nhiều thêm một nữ nhân cũng không có vấn đề gì.” Dạ Thiên Lăng ước gì được nhìn cảnh Nhược Hi náo loạn để cười nhạo nàng, tuy rằng hắn và Nhược Hi cũng không thân thiết nhưng ai bảo trời sinh cho hắn tính thích xem náo nhiệt đâu!

”Bẩm Thất vương gia, Nhược Ngôn cho tới bây giờ đều không có hoài nghi qua năng lực dưỡng nữ nhân của Tứ vương gia.” Thượng Quan Nhược Ngôn bị lời nói từ Dạ Thiên Lăng tức chết rồi, Dạ Thiên Triệt cũng không nói gì, hắn (DTL) - một ngoại nhân đến nháo cái gì! Hắn (TQNN) tự nhiên biết Tứ vương phủ dưỡng nhiều thêm một nữ nhân cũng không thành vấn đề, chẳng lẽ hắn - Thượng Quan Nhược Ngôn liền nuôi không nổi muội muội của mình sao!

Nghĩ đến đây, đầu hắn nóng lên, không nghĩ kĩ liền thốt ra,“Chẳng qua, Tứ vương gia nay còn không có đại hôn, tuy rằng phong tục Đông Lăng quốc như thế, nhưng trong vương phủ nuôi nhiều nữ tử chưa lập gia đình chỉ sợ cũng không tốt đi?”

Hừ, tuy rằng ở Đông Lăng quốc, nữ tử chưa lập gia đình có thể yêu cầu ở đến quý phủ nam tử mình ngưỡng mộ trong lòng nhưng không có phong tục một đoàn nữ nhân tranh một người nam nhân, Dạ Thiên Triệt nuôi nhiều nữ nhân thế thì có ý tứ gì?

Dạ Thiên Triệt nghe được ám phúng (ám chỉ + trào phúng) trong lời nói của Thượng Quan Nhược Ngôn, sắc mặt trầm xuống, vốn hắn đối với đề nghị của Thiên Lăng không hứng thú, huynh muội bọn họ muốn đi thì đi, chẳng lẽ hắn còn luyến tiếc?

Bất quá hiện tại nghe Thượng Quan Nhược Ngôn nói xong, hắn thay đổi chủ ý, nghĩ muốn làm cho Thượng Quan Nhược Ngôn mất mặt một lần!