Editor: La Mạn Vân Linh
Dạ Thiên Lăng rõ ràng khinh thường nhìn Bạch Dật liếc mắt một cái, lạnh
lùng mở miệng, “Không nhọc ngươi lo lắng, bổn vương tin tưởng tuyệt đối
sẽ không có ngày đó!”
Hừ, nếu như ngay cả đám lão già Thái y viện kia cũng trị không hết bệnh, vậy hắn trực tiếp rõ ràng chuẩn bị tâm lý chết cho rồi!
”Thất vương gia tới sao không nói một tiếng, ít nhất để Nhược Hi ra cửa
nghênh đón a!” Nhược Hi nói nửa thật nửa giả, bởi vì nàng không muốn làm cho Bạch Dật hiểu lầm, cho là mình đang giúp hắn.
”Nhược Hi,
cái giá của ngươi càng lúc càng lớn, bổn vương cũng không dám để ngươi
tới cửa tiếp đón!” Rõ ràng, Dạ Thiên Lăng cho rằng nàng đang giúp đỡ
Bạch Dật.
Ánh mắt của hắn dừng ở trên mặt Nhược Hi cùng Bạch Dật
qua lại vòng vo mấy lần, khoảng cách giữa bọn họ trong lúc này đã muốn
vượt qua quan hệ đại phu và người bệnh, hơn nữa, nội dung nói chuyện
cũng rõ ràng thân thiết hơn, chỉ có Nhược Hi ngu ngốc còn ngây thơ nói
tên Bạch Dật là người tốt!
”Thất vương gia thật sự là hay nói
giỡn, Nhược Hi nào dám treo giá, nhiều lắm cũng chỉ ngẫu nhiên biểu hiện tâm tình không tốt thôi, chẳng lẽ tâm tình không tốt cũng là một cái
tội?” Nhược Hi có chút không rõ hôm nay Dạ Thiên Lăng xảy ra chuyện gì,
mùi thuốc súng sao nặng như vậy? Bình thường hắn nói chuyện tuy rằng vẫn vô tâm không phế, nhưng đối với nàng vẫn rất tốt.
”Uh, bổn vương cho phép ngươi ở trước mặt ta bày ra tâm tình không tốt.” Dạ Thiên Lăng tựa hồ cảm giác được Nhược Hi tức giận, vội nhanh lấy lòng, hắn chính
là xem Bạch Dật không vừa mắt, hận không thể một cước đem hắn đá ra
ngoài, “Đúng rồi, Bạch Dật, ngươi không phải đã xem bệnh xong rồi sao,
như thế nào còn ở nơi này làm trở ngại người khác?”
”Hừ, ngươi
biết cái gì? Làm một đại phu có trách nhiệm, ta đương nhiên phải lưu lại quan sát một chút bệnh nhân kế tiếp có phản ứng khác hay không nữa.
Nhưng thật ra Thất vương gia ngươi nếu không có việc gì thì đừng đứng ở
chỗ này tìm xui!” Bạch Dật không chút khách khí đẩy ra Dạ Thiên Lăng
đang đứng chắn ngang hắn với Nhược Hi, đứng ở chỗ này gây trở ngại hắn
ngắm nàng, đáng giận!
Một Vương gia, một thần y ngay trong Lãm Nguyệt các trình diễn một trận chiến đấu bằng ánh mắt!
Tiểu Đào thật cẩn thận quan sát một chút sắc mặt âm trầm của hai người, lại
sợ hai người bọn họ thật sự sẽ đánh nhau, đến lúc đó liên lụy tiểu thư
sẽ không tốt, chỉ phải kiên trì tiến lên, “Thất vương gia, Bạch thần y,
thỉnh ra bên ngoài dùng trà đi, tiểu thư mệt mỏi.”
Ngụ ý thật rõ ràng, tiểu thư muốn nghỉ ngơi, các ngươi cần phải đi!
Tiểu Lan cũng thông minh từ bên ngoài bê một chậu nước vào, vắt khô khăn mặt cấp Nhược Hi lau tay. Hai người tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng
gặp tình huống như vậy cũng đành phải rời khỏi.
Dạ Thiên Lăng ở bên ngoài dạo qua một vòng xong, lại lần nữa lộn trở về Lãm Nguyệt các tìm Nhược Hi.
Mà Nhược Hi bởi vì mấy ngày hôm trước vẫn lo lắng Thượng Quan Nhược Ngôn
nên không có nghỉ ngơi tốt qua, hôm nay Bạch Dật rốt cuộc đáp ứng đi
Phong thành xem ca ca, giờ nàng có thể yên tâm về phòng ngủ.
Dạ
Thiên Lăng hiếm khi nghe lời lưu ở bên ngoài, Tiểu Hương bồi hắn, sau
thấy hắn thật sự thật an phận không có làm phiền tiểu thư liền cũng chạy đi làm chuyện của mình. Vừa rồi thấy bọn họ đều rời đi, Tiểu Lan cùng
Tiểu Đào đều đến trên đường mua đồ, sớm biết rằng Thất vương gia sẽ quay lại đã kêu các nàng ngày mai mới đi mua, hiện ở bên ngoài chỉ có Tiểu
Mai, nhất định ngăn không được hắn.
Dạ Thiên Lăng đợi sau khi
Tiểu Hương rời đi trong chốc lát, nhìn bốn phía không có ai, tâm liền
trở nên không an phận, hắn thu lại tiếng động vụng trộm đi vào phòng
Nhược Hi, thấy Nhược Hi im lặng nhu thuận nằm ở trên giường, nhất thời
đem tiểu tâm can của hắn đều mềm hoá thành kẹo đường, hắn nhẹ nhàng mà
ngồi xuống cạnh mép giường tham lam nhìn dung nhan lúc ngủ của Nhược Hi, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Ánh mắt hắn dừng lại ở trên cánh
môi đỏ hồng của nàng, phảng phất nhớ lại buổi trưa bên hồ sau kia, cái
hình ảnh tình cảm hôn mãnh liệt bắn ra bốn phía... Cả người bắt đầu trở
nên có chút khô nóng, hầu kết không nghe lời giật giật, hắn bắt buộc tầm mắt mình dời đi chỗ khác, nhưng rất nhanh lại nhịn không được dời trở
về.
Hô hấp hắn rõ ràng trầm trọng lên, thân mình lần nữa nhích về phía trước, mặt của hắn cũng không tự chủ gần sát Nhược Hi, trong lòng
hắn tự nói với mình, chỉ là ngửi hương vị nàng mà thôi. Hắn ngửi được
một cỗ hương thơm thản nhiên, nhưng không đủ, tim của hắn còn muốn càng
nhiều hơn nữa.
Ánh mắt dừng lại trên môi cánh hoa của nàng, rất
tưởng niệm hương vị ngọt ngào trong trí nhớ kia, hắn tự nói với mình,
chỉ một chút, một chút mà thôi, hoặc là lại một chút... Môi hắn nhẹ
nhàng chiếm hữu cánh môi nàng, lại thật lâu không động.
Nếu Dạ
Thiên Lăng lần trước là vì ngây ngô mà lỗ mãng, như vậy lúc này đây, hắn đang lẳng lặng cảm thụ được sự mềm mại trên cánh môi nàng, cuối cùng,
môi hắn hé mở, ngậm vào phiến sắc vi mê người ấy, tinh tế mút vào, tinh tế trằn trọc.
Của nàng mỗi lần môi động, đều làm cho tim hắn không hiểu rung rung..
Tiểu Hương đi ra ngoài làm việc còn thật sự suy nghĩ, lại cảm thấy như vậy
không ổn, dù sao Thất vương gia cùng tiểu thư là nam nữ thụ thụ bất
tương thân, vì thế nàng lập tức buông đồ trên tay, một lần nữa trở lại
phòng Nhược Hi.
Bên ngoài không có nhìn đến bóng dáng Thất vương
gia, nàng thở phào nhẹ nhõm, tưởng hắn không kịp chờ tiểu thư tỉnh lại
đã muốn rời đi trước. Nàng nhẹ nhàng đến gần cửa phòng Nhược Hi, muốn
nhìn một chút Nhược Hi có ngủ ngon hay không, nhưng không ngờ thấy được
một màn làm cho người ta mặt đỏ tim đập, sợ tới mức nàng chạy nhanh bịt
miệng, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Thẳng đến nàng đã hoàn toàn chạy
xa khỏi viện, nàng mới dám thở phì phò từng ngụm từng ngụm, trời ạ, lá
gan Thất vương gia cũng thật lớn, cư nhiên dám ban ngày ban mặt cưỡng
hôn tiểu thư! Tiểu thư đang ngủ, hắn lại lợi dụng lúc người ta gặp khó
khăn mà đục nước béo cò!
Khoan đã, không đúng, tiểu thư tuy rằng
tham ngủ, nhưng từ khi đầu nàng biến tốt thì tính cảnh giác rất cao,
theo đạo lý mà nói, nàng sớm nên đã tỉnh lại mới đúng, nàng là cố ý giả
bộ ngủ, không phản kháng?
Tiểu Hương bị ý nghĩ này của mình làm hoảng sợ!
Kỳ thật, Tiểu Hương đoán đúng, Nhược Hi quả thật sớm tỉnh, dưới ánh mắt nóng bỏng của Dạ Thiên Lăng, không tỉnh mới là lạ!
Quan trọng là nàng vẫn không có mở to mắt, mùi hương hoa đào thản nhiên trên người hắn tản ra,không cần mở mắt, nàng vẫn biết là ai. Chẳng qua, mở
mắt và không mở mắt khác nhau rất lớn. Mở mắt ra, thì đại biểu nàng phải thật sự đối mặt với quan hệ cùng thái độ của Dạ Thiên Lăng, mà không mở mắt, nàng có thể làm bộ như cái gì cũng không biết...
Bất quá,
nàng chợt nhớ tới Dạ Thiên Triệt từng hạ mệnh lệnh không cho phép Dạ
Thiên Lăng lại tới Lãm Nguyệt các, xem ra chuyện lần trước bên hồ Dạ
Thiên Triệt cũng đã biết, chẳng qua mệnh lệnh này, đối với Dạ Thiên Lăng không có tác dụng.
Không thể không thừa nhận là lúc này nàng quả thật cũng có chút hưởng thụ cái hôn nhu tình của Dạ Thiên Lăng, nhưng
hưởng thụ là hưởng thụ, nàng không biết mình có thể vì một cái hôn liền
làm rõ quan hệ giữa nàng và hắn, lại càng không nghĩ bởi vậy giao hạnh
phúc cả đời mình cho hắn, hắn là soái ca thì sao? Ca ca cũng rất tuấn
tú, Bạch Dật cũng rất tuấn tú, Dạ Thiên Triệt cũng rất tuấn tú, nam nhân cổ đại đều rất tuấn tú, tóm lại nhất định phải chậm rãi chọn lựa!
Dựa vào! Dạ Thiên Lăng tên hỗn đản này, ý tứ gì, làm gì có người nào hôn
lâu như vậy còn không buông ra, không cho họ thở nữa sao!
Nếu
không nghĩ đẩy ra quan hệ của bọn họ, nàng cũng chỉ tự tìm cách cứu
mình, nàng giật giật lông mi, hơi hơi phát ra giọng mũi muốn tỉnh lại,
tựa hồ còn mang theo chút ai oán bị người đánh thức, nếu như hắn thông
minh, nên hiểu được cái gì gọi là có chừng mực!