Nữ Pháp Y Thiên Tài

Quyển 2 - Chương 65: Mưu sát Tần Khanh




Thế nhưng, bữa cơm này rốt cục cũng không thành, vì khi ba người vừa ngồi lên xe, Nasser liền nhận được điện thoại.

Anh ta quay sang đằng sau nói Tiêu Tự Trần và Tần Khanh đợi, rồi bắt máy. Tần Khanh nghe ra anh ta đang nói chuyện bằng tiếng Arab, ngữ khí có vẻ không được vui.

Mấy phút sau, Nasser cúp điện thoại, Tiêu Tự Trần lên tiếng ngay: “Tôi cũng đi theo!”

Nasser trầm tư một lúc rồi gật đầu: “Tớ biết không ngăn được cậu. Đi chung cũng được, tuy nhiên Perkin này không phải tay vừa, chị dâu nhỏ vẫn nên …”

Dĩ nhiên Tiêu Tự Trần nghe hiểu nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi …. Tim Tần Khanh đập mạnh một cái, khả năng cú điện thoại này có quan hệ đến gia tộc Oce Terry.

Tiêu Tự Trần im lặng một lúc, rồi nhìn qua Nasser: “Nhà cậu an toàn không?”

“An toàn, cửa mở bằng vân tay. Chỉ có tôi và bà nội là mở được, kính chống đạn, chỉ cần chị dâu nhỏ ở yên trong nhà hoàn toàn sẽ không gặp rắc rối.” Nasser gật đầu với Tiêu Tự Trần.

“Ừm!”, Tiêu Tự Trần đáp lại rồi nhìn sang Tần Khanh, lần này không dám tự ý ra quyết định.

“Perkin đang ở Syria, tôi và Nasser muốn qua đó một chút!” Tiêu Tự Trần nói đến đây Nasser không nhịn được, nện một đấm vào tay lái, sắc mặt khó coi, khá tức giận: “Cái tên Perkin này lá gan thật lớn, không coi ai ra gì, hắn nghĩ rằng tôi sợ hắn sao? Coi như không bắt được hắn thì cũng phải cho hắn nếm mùi lợi hại của quân chính phủ.”

Dứt lời, anh ta đưa tay phải vào túi quần, rút di động, gọi một cuộc cho cấp dưới, dặn dò thủ hạ điều tra chỗ nghỉ của Perkin, chuẩn bị tặng hắn một món quà nhiều màu sắc.

Tần Khanh đã hiểu rõ, chuyến này đi nhất định có giao tranh, cô đi theo chỉ vướng tay vướng chân, còn khiến cho Tiêu Tự Trần phân tâm, lo lắng bảo vệ cho cô.

Cô đành gật đầu, ngón tay vừa chạm vào cửa xe, cánh tay phải cô đột nhiên truyền đến một tia ấm áp. Cô quay đầu nhìn, Tiêu Tự Trần đang nắm lấy bàn tay cô.

Tiêu Tự Trần lướt nhìn xung quanh, thấp giọng: “Xuống xe ngay lập tức về phòng, không được đi ra ngoài biết không? Tôi sẽ mau quay lại, chờ tôi điều tra rõ ràng một chuyện chúng ta sẽ về nước ngay.”

Tần Khanh gật đầu, Tiêu Tự Trần lúc này mới bỏ tay cô ra, để cô xuống xe.

Tần Khanh đẩy cửa xe, bước xuống, chân vừa chạm đất, ngay lập tức quay đầu, cô nhìn vào bên trong, ánh mắt bình tĩnh liếc nhìn Tiêu Tự Trần, rồi dừng lại trước bóng lưng Nasser: “Hai người chú ý an toàn.”

“Yên tâm!”, Nasser vỗ vỗ ngực, quay nhìn Tần Khanh, nở nụ cười.

Tiêu Tự Trần nhìn cô một cái, Tần Khanh đóng cửa, đi vào nhà.

Anh ngồi hàng ghế sau nhìn bóng lưng Tần Khanh rồi thu hồi tầm mắt. Cửa kính xe của Nasser là loại kính chống đạn, anh đưa tay kiểm tra, là loại tốt, điều đó chứng tỏ nhà của anh ta cũng trang bị vật liệu tương tự, anh không cần quá lo lắng.

Mới nghĩ đến đây, đột nhiên con ngươi co rút mạnh …

Trong ba giây ngắn ngủi, Tần Khanh chưa đến được phía cửa ra vào, Nasser còn chưa kịp đặt tay trên vô-lăng, anh đột nhiên nhận ra điểm bất thường.

Một chấm đỏ chiếu lên trên tấm kính màu đen trên ô cửa sổ.

Tiêu Tự Trần sững người, toàn thân anh căng cứng, da đầu tê rần, khí lạnh lan tỏa khắp sống lưng, đại não bỗng dưng ngừng hoạt động.

Nhưng ngay lập tức, Tiêu Tự Trần nắm bắt được tình huống, anh nhanh như điện xẹt, đẩy cửa xe, Nasser còn chưa rõ tình hình, Tiêu Tự Trần đã bắn ra khỏi xe, hai tay anh chống trên đất tạo đà phóng về phía Tần Khanh.

Còn đang lơ ngơ thì Tần Khanh ngã nhào xuống đất, tiếng nổ lớn cách cô khoảng nửa mét, cô ngẩng đầu nhìn.

Lòng bàn tay đau rát, đau đớn nhưng trong đầu dường như không chút cảm giác, rốt cục cô đã biết là ….

Là một viên đạn.

Có người muốn giết cô!

Nếu như vừa rồi cô chỉ cần tiến đến một bước, liên đạn ngay lập tức không lưu tình mà găm thẳng vào đầu cô, máu bắn tung tóe.

Cô co rúm người, sợ hãi đến mức ngay cả vết thương cũng không có cảm giác đau đớn.

Tiêu Tự Trần đẩy Tần Khanh tránh viên đạn, quay đầu ra hiệu cho Nasser, anh ta hiểu ý, bước vội xuống xe, rút súng chạy về hướng vừa bắn lén.

Tiêu Tự Trần nhìn Nasser đang chạy phía xa, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng, rồi biến mất, lúc này mới để ý đến người trong lồng ngực mình, Tần Khanh.

Đôi vai gầy nhỏ bé, phần lưng cân xứng và hoàn mỹ dán chặt vào lồng ngực anh, tư thế của hai người nằm chồng lên nhau trên nền đất, cơ thể anh vây kín thân hình cô, cánh tay ôm chặt lấy cô.

Tiêu Tự Trần nhận ra được sự sợ hãi, anh khẽ buông tay, vuốt nhẹ hai bờ vai cô, để cô lấy lại bình tĩnh, rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Đừng sợ! Không sao rồi!”

Hơi thở hai người quấn quýt, khoảng cách hai người chưa đến năm centimet. Hơi thở anh cực kỳ ấm áp thổi nhẹ bên tai Tần Khanh, tình hình vốn dĩ rất căng thẳng và nguy hiểm nhưng tư thế của hai người lại tràn đầy ám muội, tuy nhiên lúc này tim Tần Khanh còn đang đập thình thịch nên không để ý.

Cô hít một hơi thật sâu, bộ não trống rỗng dần dần hồi phục, cô quay đầu nhìn ánh mắt sâu thăm thẳm Tiêu Tự Trần. thì ra người giải thoát cho cô khỏi tình thế ‘ngàn cân treo sợi tóc’ chính là Tiêu Tự Trần.

Ngoại trừ là anh thì có thể là ai được chứ!

Ai là người có thể nhận ra được những tình huống bất ngờ, ra tay nhanh lẹ và chuẩn xác. Với tư duy hơn người, anh nhất định đã tính toán được cường độ và góc độ cùng thời gian, bảo đảm không hề gây thương tích mới phi ra ngoài cứu cô.

Tuy nhiên lần này Tần Khanh đã đoán sai rồi. Tiêu Tự Trần cũng như cô, bộ não trong vài giây trở nên trống rỗng, thế nhưng không hiểu sao đến khi anh tỉnh trí thì đã thấy mình nhào ra hướng về phía Tần Khanh.

Chuyện viên đạn anh chỉ loáng thoáng nhìn thấy, làm gì còn thời gian tính toán cường độ hay góc độ.

Anh thở ra một hơi, vẻ ngoài vẫn giữ được bình tĩnh nhưng đáy mắt như biển cả trước đợt sóng to gió lớn, hàng ngàn hàng vạn cảm xúc ùa tới dồn dập. Anh đặt tay lên bả vai Tần Khanh nắm chặt một cái rồi dời xuống phần hông, xoay người, hai người từ từ ngồi dậy.

Bớt hoảng sợ, bây giờ đã khá tỉnh táo, chóp mũi cô nồng nặc mùi máu tanh, cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Tự Trần, ánh mắt đen lay láy:

“Tay anh ….”

Còn chưa dứt lời, cô đột nhiên cảm thấy bàn tay ấm áp, Tiêu Tự Trần đang nắm chặt bàn tay bị trầy của cô, đưa lên miệng.

Một cảm giác nhẹ dịu như cơn gió lướt qua Tần Khanh, vết thương không còn đau rát …

“Có đau không?”