Ba người đi trên con phố vắng lặng. Đám người tụ tập trên phố hầu như đều biến mất hết, có lẽ tất cả đều đọc được thông báo từ phía quân chính phủ.
Khi chưa đến Syria, Tần Khanh không hề nghĩ đến cục diện ở đây lại tồi tệ đến mức này. Dù sao đã là thế kỷ hai mươi mốt, làm gì còn mấy vụ chiến tranh ác liệt; nhưng đến đây cô mới biết mình thật sự quá ngây thơ.
Còn nhớ khi cuộc nội chiến vừa bạo phát, phóng viên từ hầu hết các quốc gia trên thế giới chen nhau mà đến, chưa đầy nửa tháng, có tin ngầm một phóng viên chiến trường đã tử vong, bây giờ ngẫm lại thông tin này chưa chắc đã là giả.
Cô cúi đầu, vừa đi vừa suy nghĩ lung tung. Tiêu Tự Trần đi đằng trước đột nhiên dừng lại, Liên Ca rảo chân đi đến bên cạnh Tiêu Tự Trần, thấp giọng: “Nếu chúng ta tiếp tục đi về phía trước có thể sẽ bị kiểm tra”, sau đó anh ta chỉ sang hướng khác: “Chúng ta qua phía bên kia đi, ở đó có một quán ăn..”
Tần Khanh đưa mắt nhìn Tiêu Tự Trần, cách bọn họ hơn năm mươi mét có một nhóm binh lính khoảng mười người, người nào cũng mang súng.
Bây giờ cô mới để ý thấy. Tiêu Tự Trần chỉ kịp bật thốt hai từ: “Không kịp!” thì ngay sau đó, một tên lính cầm đầu chĩa súng về phía bọn họ, dùng tiếng anh quát lớn: “Là ai? Giơ tay lên!”
Tần Khanh theo bản năng lại nhìn Tiêu Tự Trần, thấy anh thong thả giơ hai tay, không còn vẻ mặt kiêu ngạo mà thay vào đó là dáng dấp của một người dân vô tội. Cô đưa mắt sang Liên Ca, anh ta nhanh nhẹn giấu camera dấu dưới gấu tay áo, và cũng đưa tay lên.
Tần Khanh đứng sau lưng hai người đàn ông, nhóm binh lính đứng cách họ năm mươi mét như chạm dây thần kinh, chạy vọt về phía họ, dùng súng rà một vòng, mở miệng quát Tần Khanh: “Tại sao mày không giơ tay lên?”
Tần Khanh nhíu mi, theo phản xạ tính đưa tay lên, liền nghe tiếng Tiêu Tự Trần trả lời: “Sếp! Vị hôn thê của tôi không biết tiếng Anh!”, dứt lời anh quay lại dùng tiếng Trung nói với cô: “Giơ tay lên!”
Tần Khanh gật đầu. Đối với cô giơ tay đầu hàng là một động tác mang tính sỉ nhục nhưng nếu Tiêu Tự Trần làm được, lại ở trong tình cảnh này, cô không thể không làm theo.
Cô từ từ đưa hai tay lên, tên lính liếc cô một cái, nhưng không nói riêng với cô mà hỏi chung chung: “Bọn mày là ai? Tại sao hôm nay lại tự ý ra ngoài? Không nghe phía quân đội chính phủ ra thông báo sao?”
Liên Ca liếc Tiêu Tự Trần, không lên tiếng, Tiêu Tự Trần đứng thẳng người: “Chúng tôi là người Hoa, đi ăn cơm.”
Tên thủ lĩnh quan sát ba người bọn họ thêm một lần nữa, đến khi liếc sang nhìn Liên Ca thì chiếc camera của anh ta đột nhiên lòi ra. Liên Ca khẽ nhíu mày, rất căng thẳng. Ngay lập tức tiếng binh sĩ phẫn nộ gào thét:
“Ai cho chúng mày vào tận đây phỏng vấn?”
Tần Khanh thấy một tên lính nắm tay Liên Ca, chiếc camera trên tay anh ta lộ hẳn ra ngoài. Tần Khanh đột nhiên hối hận, rõ ràng cho anh ta đi cùng để hi vọng có sự tương trợ, không ngờ bây giờ lại bị anh ta hại.
Trong đầu Tần Khanh thầm nghĩ có lẽ Tiêu Tự Trần sẽ mở miệng giải thích, nhưng không ngờ lúc này đây vẻ mặt của anh chính là‘Chúng tôi là đồng bọn, cứ bắt nhốt hết bọn tôi đi!’ . Anh cứ đứng im lặng bên cạnh cô, bỗng nhiên cô hiểu được lý do anh không muốn cô nghe hiểu tiếng Anh, anh sợ cô nói lung tung.
Mấy tên lính tìm được trong balo của Liên Ca ra nhiều vật chứng. Tên thủ lĩnh chĩa họng súng đen ngòm: “Mang chúng về căn cứ!”
“Tuân mệnh!”
Mấy tên lính còn lại, giẫm mạnh chân, đứng nghiêm, đồng loạt hô to, rồi sau đó áp tải bọn họ về phía xe quân dụng.
Tiêu Tự Trần rất bình tĩnh, không hề có ý định ‘ Tôi sẽ bảo vệ cô’. Tần Khanh lo lắng bất an. Quân chính phủ Syria sẽ đưa họ đi đâu?
Được khoảng nửa tiếng, xe ra khỏi nội thành, tiến về vùng ngoại ô đầy cát vàng, bánh xe ma sát trên mặt cát phát ra những tiếng xì xì, Tần Khanh lại càng thêm lo lắng.
Tiêu Tự Trần yên tĩnh bên cô, Liên Ca cũng không lên tiếng, không buồn rầu chút nào khi bị đám lính thu hết máy móc. Tần Khanh cụp mắt, chợt nghe Tiêu Tự Trần khẽ nói: “Đừng sợ!”
Cô cảm thấy vững tin hơn. Đột nhiên một tên lính thét lên: “Không được nói chuyện!”, sau đó hướng nòng súng về Tiêu Tự Trần: “Mày vừa nói gì?”
Nòng súng chĩa sát vào lưng Tiêu Tự Trần, Tần Khanh kinh sợ, chỉ sợ nó ra tay bắn chết anh. Vậy mà Tiêu Tự Trần vẫn từ tốn đáp lời: “Tôi nói với cô ấy mọi người là quân chính phủ, sẽ không làm hại chúng tôi.”
Câu này dường như lấy lòng được tên lính cầm đầu, hắn ngồi bên phía ghế phụ lái, hất cằm kiêu ngạo, khẽ nhếch môi, khoát tay ra hiệu tên lính kia bỏ súng xuống.
Ngôi bên cạnh Tiêu Tự Trần, đôi mắt màu vàng nhạt của Liên Ca sáng lấp lánh, anh ta nghiêng đầu nhìn Tần Khanh, thừa dịp binh lính lơ đãng, dùng khẩu hình: Xin lỗi!
Chạy được thêm hai mươi phút, phía trước mặt bọn họ xuất hiện ba tòa lâu đài nhỏ màu trắng. Bọn họ bị áp giải xuống xe. Sau khi đến cửa, đồ vật mang theo người bị lấy sạch, có điều đến phiên Tần Khanh thì do một nữ binh lính phụ trách. Bọn đàn ông đứng nghiêng người khiến Tần Khanh bớt lúng túng.
Đồ vật tùy thân đều bị tước hết nhưng điều làm Tần Khanh kinh ngạc lại là chiếc ví nam đang nằm trên tay một tên lính. Chiếc ví màu đen, khá bạc màu. Đây là lần đầu tiên Tần Khanh nhìn thấy Tiêu Tự Trần mang theo bóp tiền. Biết rằng đàn ông ai mà chẳng có, thế nhưng … sao lại cũ như vậy?
Tên thủ lĩnh căn dặn nhốt nam nữ riêng biệt, Tần Khanh chuẩn bị giải đi, không ngờ giọng Tiêu Tự Trần lại vang lên: “Vị hôn thê của tôi nhát gan lắm, chúng tôi có thể giam cùng nhau không?”
Thủ lĩnh suy nghĩ một chút, rồi ra lệnh với đàn em: “Hai người này giam chung, tên kia giam phòng khác.”
Dứt lời, Liên Ca đi trước, anh ta cúi đầu liếc nhìn hai người bọn họ một chút, ánh mắt phảng phất chút áy náy.
Tần Khanh liếc Tiêu Tự Trần, nghe thấy anh nói tiếng cám ơn, sau đó đi theo nhóm lính.
Phòng giam nồng nặc mùi ẩm mốc, nhưng ít ra chiếc giường còn sạch sẽ được một chút. Tần Khanh nghe tiếng bước chân đi xa dần, cô mời nhìn thẳng vào người đàn ông đang ở bên cạnh cô.
“Chúng ta làm sao bây giờ?”, Tần Khanh trầm giọng, chỉ sợ đám lính đột nhiên quay trở lại.
Tiêu Tự Trần phủi quần áo, một lúc lâu sau mới bật thốt lên một từ duy nhất: “Chờ!”
“Haizza …”, Tần Khanh liếc nhìn người đàn ông thở dài: “Không thể nói thêm mấy chữ nữa sao?”
“Thế nào? Sợ rồi?”, Tiêu Tự Trần nhíu mày nhìn cô.
“Không hẳn …”, Tần Khanh mím mím môi, “Chúng ta không phải đến bắt … ‘hắn’ sao? Bị giam ở đây thì làm thế nào bây giờ?” Một nơi như thế này cô không tiện nói năm chữ ‘Trùm ma túy Châu Mỹ’.
Nghe thấy thế, Tiêu Tự Trần thu hồi tầm mắt, tiếp tục ôm lấy cánh tay, chuyển sang đề tài khác: “Ngoại trừ tôi … Đừng quá tin vào người khác.”