Nữ Pháp Y Thiên Tài

Quyển 1 - Chương 37: Bộ não gỉ sét




Đôi mắt thâm sâu của Tề Lục đột nhiên co rụt lại, theo bản năng quay qua Tần Khanh, nghiêng đầu nhìn.

Tần Khanh mím chặt môi, giương mắt nhìn Tiêu Tự Trần. Người đàn ông ấy khóe miệng khẽ nhếch, cũng đang nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt như muốn khóa chặt cô, đợi cô đưa ra đáp án.

Tần Khanh thở dài một hơi. ‘Bức tường’ này của Tề Lục cô chưa từng có ý định chọc thủng. Bây giờ Tiêu Tự Trần vạch trần ra thế này khiến cô hơi bất ngờ cũng có chút lúng túng. Huống hồ gì hai người lại nhìn lăm lăm cô như vậy. Cô nhất thời sững sờ, im lặng một lúc lâu sau mới thu hồi tầm mắt, mỉm cười nhìn Tề Lục: “Đội trưởng Tề! Giáo sư Tiêu gần đây rất thích coi truyện cười, anh đừng để trong lòng.”

“Không! Tôi đồng ý với quan điểm của anh ấy!” Tề Lục cười cười, đứng lên: “Là do tôi đường đột. Cô đã từng nói cô đồng ý rồi!”

Tần Khanh tính nói gì đó, nhác thấy Lâm Hoài Dư đang bưng phần cơm về phía này, không biết cô ta đã nghe được những gì … Tần Khanh chỉ cười cười, nói với Tề Lục: “Đội trưởng Tề đừng để trong lòng, chẳng qua tôi nghĩ công việc này rất thú vị.”

“Tuy nhiên, thật sự cám ơn Đội trưởng Tề đã quan tâm”, Tần Khanh hơi chếch tầm nhìn, giả bộ giơ tay: “Cảnh sát Lâm, hai người ngồi ở đây đi! Tôi và giáo sư Tiêu ăn xong rồi.”

Tiêu Tự Trần khoanh tay, ánh mắt nhìn thẳng Tề Lục, nhếch miệng đầy ẩn ý, sau đó đứng dậy đi về bên cạnh Tần Khanh, thanh âm réo rắt: “Đi thôi! Để Đội trưởng Tề ăn được tự nhiên, từ nãy đến giờ thấy anh ta chưa ăn được bao nhiêu!”

Lâm Hoài Dư đã đi tới, cô ta đứng bên cạnh Tề Lục một cách rất tự nhiên, ngẩng đầu nhìn hai người đối diện: “Hai người ăn xong chưa?”

Tần Khanh gật đầu, còn Tiêu Tự Trần biếng nhác trả lời: “Ừm! Ăn xong rồi, các người chậm rãi hưởng thụ đi!”

Ngữ khí rất ôn nhu, tưởng chừng như trong lòng Tiêu Tự Trần đang rất hài lòng, Tần Khanh lặng lẽ đưa mắt nhìn, người đàn ông ấy đã sải bước chân dài rời khỏi bàn. Cô đứng dậy cúi người thu dọn phần ăn. Tần Khanh nở nụ cười với hai người đối diện: “Vậy chúng tôi đi trước, tối nay gặp!”

“Ok! Không gặp không về!”, Lâm Hoài Dư tròn xoe mắt, phất phất tay, quay đầu nhìn Tề Lục đang nhìn bóng dáng hai người đi phía trước không chớp mắt.

Lâm Hoài Dư khẽ cười một tiếng, lôi kéo sự chú ý của Tề Lục, cô tự nhiên ngồi xuống.

Tề Lục quay qua nhìn cô ta, đang đứng dậy rời đi thì Lâm Hoài Dư khẽ cười, cầm đũa, chậm rãi nói: “Xem ra cô ấy không thích anh.”

Tề Lục vẻ mặt hờ hững đáp lời: “Và tôi cũng không thích cô.”

Gương mặt Lâm Hoài Dư không hề biến sắc, ánh mắt chợt lóe sáng, cô nghiêng đầu thản nhiên nói với Tề Lục: “Em biết anh không thích em … vì vậy em mới cố tình theo đuổi anh!”

Tề Lục híp mắt, anh chưa từng bao giờ gặp một cô gái lại thẳng thắn như vậy.

Dứt lời, Lâm Hoài Du cũng đứng dậy, đưa tay cầm phần ăn của anh đặt xuống phía đối diện, chỉ chỉ ra hiệu Tề Lục ngồi xuống: “Nhưng ít ra em còn có can đảm nói cho anh biết là em thích anh, và em đang cố gắng tranh thủ từng giây từng phút.”

Tề Lục hiểu ý của cô, anh từ từ ngẩng đầu. Khuôn mặt nho nhỏ của Lâm Hoài Dư, đôi mắt tròn to đen láy sáng như ánh dương rực rỡ. Anh thản nhiên như không, có vài đồng nghiệp đi ngang qua liếc nhìn đầu tò mò.

Anh ta cuối cùng đối với Lâm Hoài Dư không thể nào giống như Tần Khanh, lạnh lùng với tình cảm của anh ta. Dù sao anh ta cũng là người phàm mắt thịt, không thoát khỏi ‘ánh mắt’ ấy … so với Tiêu Tự Trần có vẻ anh ta còn thua xa.

Cơm nước xong xuôi, trên đường về văn phòng Tiêu Tự Trần tâm trạng vô cùng tốt, gặp phải Cảnh Diệc cũng đang đi ăn trưa, anh từ xa trông thấy, chủ động hỏi Tần Khanh: “Cậu ta tên gì?”

Nhìn theo tầm mắt của Tiêu Tự Trần, Cảnh Diệc đang cúi đầu nghịch điện thoại di động, cô không hiểu sao anh lại hỏi tên anh ta nhưng vẫn đáp: “Cậu ấy là Cảnh Diệc!”

Cô vừa nói xong, Cảnh Diệc cũng ngẩng đầu lên nhìn về hướng bọn họ, anh ta vung tay gọi lớn: “Đại thần! Chào buổi trưa!”

Tiêu Tự Trần gật gù, thậm chí khi đến gần Cảnh Diệc anh cũng ngừng bước lên tiếng: “Chào cậu, đi ăn trưa sao?”

Cảnh Diệc kinh sợ, gật đầu lia lịa: “Dạ! Đang chuẩn bị đi!”

“Ừ! Vậy mau đi đi!”, Tiêu Tự Trần bước tiếp trước khi bỏ lại một câu: “Ngày hôm nay, súp lơ rất ngon!”

Cảnh Diệc sững người, lời nói của Tiêu Tự Trần vang lên như tiếng sấm bên tai.

Trông thấy Tần Khanh phía sau, anh ta lắp bắp hỏi: “Pháp y … Tần”, sau đó hoảng sợ liếc bóng lưng của Tiêu Tự Trần, dùng khẩu hình: “Hôm nay Đại thần sao sao vậy?”

Tần Khanh lắc lắc đầu, kỳ thực cô cũng không biết anh bị sao, nhưng bề ngoài cho thấy anh đang rất vui.

Cảnh Diệc được Đại thần chủ động đề nghị món ngon cho bữa trưa khiến anh ta có cảm giác ‘thụ sủng nhược kinh’, quên mất chuyện hôm qua anh ta đọc trên blog của Đại thần, cũng quên mất phải thăm dò coi đối tượng đại thần nói đến là ai!

Tần Khanh nhanh chân bước theo Tiêu Tự Trần, sóng vai bên anh, im lặng một lúc rồi mới cất lời: “Hôm nay anh rất vui?”

“Đương nhiên!”, Tiêu Tự Trần thoải mái đáp, bàn tay đút túi quần bước đi thư thái, “Không lẽ bây giờ cô mới phát hiện?”

“Đã nhận ra từ lâu ….”, Tần Khanh nhìn gương mặt phấn chấn của anh: “Sao vậy?”

“Có một người nào đó không biết tự lượng sức mình đi đào góc tường người khác. Kết quả là bại trận mà lui quân. Làm sao không vui cho được!” Tiêu Tự Trần dừng bước, cong môi cười, “Càng ngày càng thấy vui!”

Tần Khanh nhướn mi: “Chuyện này đâu có gì vui … với lại Đội trưởng Tề đâu có ý đào góc tường.”

Tiêu Tự Trần xoay người đối mặt với Tần Khanh, ánh mắt thâm sâu nhìn thẳng Tần Khanh, nhếch cằm kiêu ngạo, dùng ngón trỏ nhẹ lắc lắc trước mặt cô: “Rất quan trọng, điều này cho thấy mị lực của tôi cao hơn anh ta.”

Tần Khanh tròn xoe mắt: “Tại sao anh lại nói như vậy?”

Tiêu Tự Trần không được khen, có chút không vui, hỏi lại: “Nói gì?”

Tần Khanh không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại: “Vậy theo anh nếu theo đuổi con gái phải làm sao?”

“Cô hỏi câu này …”, Tiêu Tự Trần nhíu mày: “Sao vậy? Cô giận tôi sao?”

Tần Khanh nghiêng đầu: “Không dám!”

Tiêu Tự Trần nở nụ cười: “Tôi thấy cậu ta cứ ‘nín nhịn’, nên giúp một tay!”

Tần Khanh ngừng bước, quay qua hỏi anh câu thật lòng: “Nếu như tôi đồng ý với anh ta không làm trợ lý cho anh thì sao?”

Tiêu Tự Trần ngưng bước, gương mặt đen sì sì liếc Tần Khanh từ đầu đến chân, giống như muốn phán đoán tính chân thật trong câu nói này của cô, một lúc lâu sau lạnh giọng: “Bộ não cô bị gỉ sét à? Một người đàn ông hoàn mỹ như tôi đứng trước mặt cô, cô bị điên mới đi từ chối!”