Trong đầu Tần Khanh nghĩ người đàn ông này chắc là thẹn quá hóa giận; vừa rồi dám khiến hai tai anh đỏ hồng. Khó lắm mới tìm được cơ hội, anh đâu dễ gì buông tha tính sổ cô.
Cô nhớ chiều hôm qua mọi người trong Cục cảnh sát thành phố bàn nhau làm bữa tiệc chào đón Tiêu đại thần, cũng nhân cơ hội ăn mừng phá thành công vụ án của Đinh Dương, cuối cùng tán thành tổ chức tiệc tại hội quán Tường Vi.
Tần Khanh nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của Tiêu Tự Trần: “Giáo sư Tiêu hát hay như thế … vậy tối nay trong tiệc liên hoan anh hát một bài nhé … Tôi nghĩ nhất định tất cả mấy cô nàng độc thân ở trong Cục cảnh sát sẽ mê điên đảo.”
Hai người cũng vừa về đến cổng cư xá, Tiêu Tự Trần nghe xong liền nhìn Tần Khanh đầy ngạc nhiên: “Hôm nay có tiệc?”
“Vâng!”, Tần Khanh gật đầu, “Quên nói cho anh hôm nay Cục cảnh sát thành phố làm một bữa tiệc chào đón anh!!!”
“Tại sao tôi không nhận được thông báo?”, Tiêu Tự Trần cau mày, hơi khó chịu.
“Vì anh không nằm trong group chat QQ, bọn họ gọi điện thoại cho anh anh cũng không nghe máy, nên nhờ tôi chuyển lời.”
Tiêu Tự Trần hừ lạnh: “Tôi không đi!”
“Giáo sư Tiêu!” Tần Khanh thở dài một hơi, tại sao cô có cảm giác mình đang dỗ dành một đứa trẻ không chịu đến trường thế này đây???
“Tôi thiết nghĩ khi sống ở Trung Quốc nên hiểu rõ những loại tiệc như thế này nhất định phải có mặt”, cô nói thêm, “Đây thuộc về lễ nghi phép tắc, anh đường đường là người có chức vụ lại càng không thể không có mặt.”
Dứt lời Tần Khanh đứng trước cửa nhà mình ánh mắt nhìn về người đàn ông đang trầm tư suy nghĩ.
Tiêu Tự Trần nheo mắt, sau đó chậm rãi gật đầu: “Xin lỗi! Tôi sống ở Mỹ quá lâu, đã quen với lối sống tự do … Tôi hiểu rồi!”
Rồi anh nhìn cô: “Vậy cô có đi không?”
“Dĩ nhiên có!”, Tần Khanh nhún nhún vai.
“Được! Vậy tôi đi. Bây giờ thì đi làm thôi!”, Tiêu Tự Trần quay người đi về nhà mình, Tần Khanh cũng trở vào nhà thay quần áo.
Cô biết người đàn ông này rất chú trọng đến lễ nghi, phép tắc, ở nơi công cộng để bụng réo ùng ục là đỏ mặt tía tai, thế nên cứ đề cập đến lễ phép là phương pháp hữu dụng nhất.
Tần Khanh đưa Tiêu Tự Trần đến Cục cảnh sát thành phố, sau đó chạy nhanh đến ngân hàng chuyển tiền cho ‘Người tình Mỹ quốc’, dọc đường đi cô chẳng thể nào tập trung lái xe, đến khi định thần thì tâm trạng lại thêm sầu não.
Cô cảm thấy mất mát, cô hiểu rõ tại sao mình lại nảy sinh cảm giác này. Bởi vì thật sự Tiêu Tự Trần đã có bạn gái, hơn nữa khả năng chính là người phụ nữ tên Lục Hoành; bởi vì sáng nay khi vừa đến sở cảnh sát anh đã hối thúc cô mau mau đến ngân hàng chuyển khoản, rõ ràng là lo lắng và quan tâm rồi, ngoại trừ gia đình thì chỉ còn có thể là tình nhân thôi.
Lúc trước dùng cơm với Ty Lạc, anh ta có nói qua về gia đình của Tiêu Tự Trần. Nghe nói cha mẹ của anh không đồng ý anh dấn thân vào con đường này, chỉ muốn anh tiếp nhận công ty của gia đình, vì vậy tiền của Tiêu Tự Trần chuyển không thể nào là chuyển cho cha mẹ. Thêm vào đó lại còn là chuyển tiền đúng hạn, số tiền lớn như thế, nhiều hơn tiền lương của cô gấp mấy lần.
Tần Khanh đậu xe vào bãi, vừa đến cửa ngân hàng, chuông điện thoại reo vang, cô rút di động nhìn vào màn hình … thì ra là Đệ Ngũ Quý, cô vội nhấc máy hỏi ngay: “Hôm nay không có lớp sao?”
Đệ Ngũ Quý ậm ậm à à, hình như là đang ăn: “Vừa lên lớp giờ tự học của mấy đứa nhỏ, đang dùng bữa mới nhớ ra lâu rồi không gọi điện cho cậu nên gọi hỏi xem cậu dạo này thế nào?”
Rõ là hai ngày trước mới chat trên QQ hỏi cô ‘Trung Khuyển’ là gì, mà hôm nay đã quên rồi sao????
Tần Khanh bật cười: “Khỏe lắm, cậu thì sao?”
“Cũng vậy … qua kỳ thi giữa kỳ tớ cũng được thoải mái hơn!”, Đệ Ngũ Quý thở dài: “Bộ phim ‘Hai nàng bá đạo’ (1) vừa kết thúc phần bốn, mấy đồng nghiệp trong trường tớ cứ nhao nhao lên khi nào thì ra phần năm (2). Cậu nói coi sao ba mẹ lại đặt cho tớ cái tên đặc biệt thế này chứ, ngày nào cũng nghe họ gọi ‘Đệ ngũ quý’, ‘Đệ ngũ quý’ …”
(1) Hai nàng bá đạo – 2 Broke Girls: Thể loại phim sitcom của Mỹ, bộ phim xoay quanh cuộc sống của 2 cô gái trẻ Max Black và Caroline Channing. Một cô tiểu thư nhà giàu, cao nhòng, tóc vàng, có tài kinh doanh lại phải bất đắc dĩ về ở chung với một “má” giang hồ, bự, lùn tẹt, tóc đen nhưng có tài làm bánh.
(2) Đệ Ngũ Quý – 第五季 ~ còn có nghĩa là mùa thứ 5, quý 5 …
Tần Khanh liên tưởng đến dáng vẻ cau mày, phiết môi của Đệ Ngũ Quý khi than thở mấy câu này, không nhịn được mở miệng trêu chọc: “Tớ thấy tên này hay mà, rất êm tai, rất đặc biệt.”
Đệ Ngũ Quý vừa nghe xong, lập tức lấy lại vẻ kiêu ngạo: “Chuyện đó là dĩ nhiên, tớ biết tớ là người đặc biệt!”
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh gọi số thứ tự của ngân hàng, Đệ Ngũ Quý hỏi: “Cậu ra ngân hàng làm gì vậy?”
“Gửi tiền!”, Tần Khanh nhìn bảng số điện tử, thanh âm trầm thấp.
“Gửi tiền cho ai vậy?”, Đệ Ngũ Quý ngoạm miếng bánh bao, hỏi tiếp: “Tần Xuyên nuôi cả hai chúng ta cũng không thành vấn đề, vậy cậu chuyển tiền cho ai đây?”
Tần Khanh liếc tìm chỗ ghế chờ, tìm chỗ ngồi xuống: “Chuyển cho bạn gái của boss.”
Đệ Ngũ Quý cười lớn: “Xạo quá đi … cậu làm gì có boss!!! Nói mau có bạn trai à? Bao trai???”
Tần Khanh thở dài một cái, đúng thật là tốt xấu gì cũng là bạn thân nói gì mà thẳng thừng như thế chứ: “Đương nhiên không phải, cậu biết Tiêu Tự Trần không?”
Đệ Ngũ Quý mở to hai mắt: “Cậu đang nói về người đàn ông trẻ tuổi tài cao, đẹp trai đến bức người, Giáo sư tâm lý học tội phạm đúng không?”
“Ừ!” Tần Khanh không ngờ Đệ Ngũ Quý biết tường tận như vậy.
“Aizza … không được nói lảng sang chuyện khác mà, mặc dù đề tài đánh trống lảng này của cậu rất hấp dẫn nhưng có quan hệ gì đến cậu chứ?”, đầu dây bên kia vang lên tiếng cười hì hì của Đệ Ngũ Quý.
“Có chứ, hiện tại tớ đang là trợ lý của anh ấy!”
“Oh, My Godness!”, Đệ Ngũ Quý kinh ngạc thốt lên, “Vậy người mà anh ấy đề cập tối qua trên blog là cậu sao? Vậy trợ lý nữ đầu tiên cũng là cậu sao?”, Đệ Ngũ Quý phấn chấn hẳn. “Trời ơi!!! Sao cậu không nói sớm! Đại thần quả thật đã đến thành phố Kỳ, hơn nữa lại còn là boss của bạn thân … Ôi! Tớ bây giờ gần quan được ban lộc (3).”
(3) Từ gốc: 近水楼台, nằm trong câu 近水楼台先得月 – Ở lầu gần nước thấy trăng sáng đâù tiên: ngụ ý gần quan được ban lộc; làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật.
Tần Khanh bật cười, đập tan giấc mộng đẹp của Đệ Ngũ Quý: “Lầu không có thì ngắm trăng chỗ nào? Không phải tớ đã nói chuyển tiền cho ‘Người tình Mỹ quốc’ của anh ấy sao?”
Đệ Ngũ Quý quả nhiên há hốc mồm kinh ngạc: “Đại thần đã có bạn gái!”
“80%!”
“Ý cậu là … cậu vẫn chưa chắc … anh ấy không nói sao?”
“Anh ấy không nói!”
“Đệt!!!”, Đệ Ngũ Quý đập bàn đứng phắt dậy, mọi người trong quán ăn đều đưa mắt nhìn cô đầy kinh ngạc, Đệ Ngũ Quý mau chóng ngồi xuống, nhỏ giọng: “Anh ấy chưa nói thì có nghĩa lý gì. Một người đàn ông như anh ta ngay cả việc tuyển được trợ lý mà còn viết trên blog thì chuyện có bạn gái làm sao lại không công bố chứ!!!”
Tần Khanh ngẫm nghĩ một chút … hình như cũng có lý, nhưng có phải cô đang nghĩ quá lên không thì vẫn chưa xác định.
“Cậu óc lợn quá à!”, Đệ Ngũ Quý tức tối mắng một tiếng.
Tần Khanh thở dài: “Ừ … cứ coi vậy đi!”
“Không vui sao?”, Đệ Ngũ Quý phát hiện ngữ khí của cô bạn mình ở bên kia đầu dây có chút là lạ: “Sao vậy?”
“Không sao!”, Tần Khanh lại thở dài, nói một câu không đầu không đuôi: “Câu không biết … thật ra ở chung với anh ấy không khó lắm, trái lại còn rất đặc biệt.”
Đệ Ngũ Quý từ trước đến nay đặc biệt mẫn cảm, cô nheo mắt: “Ui da, Tần đại mỹ nhân nhà tớ … có phải cậu thích người ta rồi không?”
Tần Khanh không trả lời, Đệ Ngũ Quý được nước lấn tới: “Ngầm thừa nhận chứ gì? Người ta nhờ cậu chuyển tiền cho một người phụ nữ, cậu liền hồ nghi đó là bạn gái của người ta? Lỡ là người nhà hoặc là bạn thì sao?”
Đệ Ngũ Quý chép miệng, nói tiếp: “Thôi … dù gì cũng đã hai lăm, trái tim cũng đã đến lúc phải rung rinh!”
Tần Khanh câu trước câu sau đều yên lặng, Đệ Ngũ Quý nói thế nào cô cũng không lên tiếng phản bác, cô khép mắt, chẳng nói chẳng rằng cúp điện thoại. Sau đó, cô tìm số gọi cho Tiêu Tự Trần …
Chẳng mấy chốc đâu dây bên kia nhận máy, Tần Khanh ngay lập tức lên tiếng: “Anh chuyển tiền cho bạn gái sao?”
Tiêu Tự Trần ở đầu dây bên kia, nghi ngờ nhìn lại thông tin người gọi trên màn hình, nhướng mày hỏi: “Cô là Tần Khanh?”
“Dĩ nhiên!”
Lần đầu tiên phát sinh tình huống ngoài dự liệu của Tiêu Tự Trần, anh nheo mắt nhìn lên bầu trời ánh nắng chói chang: “Bị cảm nắng à?”
Nếu không phát bệnh thì tại sao lại hỏi lung tung gì đây?
“Trả lời câu hỏi của tôi! Tôi cần biết câu trả lời!”
Tiêu Tự Trần nở nụ cười chế giễu: “Tiêu chuẩn chọn bạn gái của tôi rất cao, ok? Cô ta còn kém rất xa!”