Nữ Pháp Y Thiên Tài

Quyển 1 - Chương 22: Tôi là đàn ông




Tiêu Tự Trần nhìn mưa rơi tí tách trên mặt đường, ánh mắt quét qua cổng chính một lượt, trông thấy Tần Khanh đã bung dù đứng dưới mưa từ lúc nào …

Mưa rơi mù mịt, bầu trời âm u, gió thổi ào ào như muốn kéo cả cô đi.

Tiêu Tự Trần nhíu mày, cuối cùng đành phải bước ra hàng hiên đi đến bên Tần Khanh.

Anh đưa tay giành lại chiếc dù hoa bé tị trên tay Tần Khanh, thanh âm xuyên qua màn mưa, trầm giọng ra lệnh: “Xích vào một chút!”

Tần Khanh nhìn khoảng cách chỉ chưa đến nửa mét giữa hai người, nghe lời anh, cô nhích lại gần Tiêu Tự Trần một bước.

“Thêm chút nữa!”

Lông mày Tiêu Tự Trần càng nhíu chặt, Tần Khanh đành đến gần thêm một chút, gần đến mức nghe thấy thanh âm ma sát của hai bộ y phục thỉnh thoảng vang lên.

Tần Khanh mặc chiếc áo gió màu vàng nhạt, Tiêu Tự Trần chỉ mặc chiếc áo thun Polo đen, mưa to gió lớn, nhiệt độ xuống còn khoảng hai mươi độ, cô lạnh run, không biết anh có lạnh hay không?

Tần Khanh cùng Tiêu Tự Trần đi về hướng cổng cư xá, đi được một đoạn nghe người qua đường nói lớn: “Về đổi dù to hơn đi, ướt hết vai rồi!”

Tần Khanh nghiêng đầu nhìn, quả nhiên vai trái của anh ướt thẫm một mảng.

Cô liếc mắt nhìn mình, quần áo vẫn khô ráo, ngẩng đầu nhìn, thì ra hơn phân nửa cây dù đều nghiêng về phía cô, cô đưa tay muốn đẩy dù qua một bên, ai ngờ Tiêu Tự Trần lại đồng thời dịch tay xuống một chút …

Ngay lập tức, bàn tay cô vô tình chạm vào bàn tay sạch sẽ mềm mại kia.

Tiêu Tự Trần nháy mắt một cái, quay đầu nhìn Tần Khanh, Tần Khanh cũng đưa mắt nhìn xuống phía cán dù.

Tay Tiêu Tự Trần nắm chặt phần chuôi, còn tay cô đặt hờ lên trên, không nắm chặt quá, cũng không triền miên trên tay anh.

Theo bản năng, Tần Khanh rút nhanh tay về.

Rõ ràng tay anh rất lạnh, nhưng sao cô lại cảm thấy như đụng phải nước sôi, theo phản xạ thu tay về.

Tần Khanh cúi đầu, người bên cạnh lên tiếng ‘ừm’ một cái rồi hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì!”, Tần Khanh trả lời ngữ khí nhàn nhạt, sau đó vươn tay chỉ chỉ lên vai anh: “Anh che dù qua bên anh một tí đi!”

Tiêu Tự Trần liếc cô một cái: “Không cần!”

“Nếu không …”, Tần Khanh do dự, “… Lát nữa Cảnh sát Triệu quay về nhà lấy cho anh bộ quần áo khác nhé?”

“No!”

Một mực phủ quyết.

Tần Khanh nhớ đến mu bàn tay lành lạnh của anh, chần chừ hỏi: “Anh … không lạnh sao?”

Tiêu Tự Trần nghe cô nói, nhanh chóng đổi tay cầm dù sang phía bên trái, sau đó tay kia kéo Tần Khanh xích vào.

Bước chân chựng lại, ngẩng đầu nhìn Tiêu Tự Trần, bàn tay anh đang kéo cô ngay lập tức thu về, cau mày: “Đương nhiên không lạnh.”

Mưa từ từ nhẹ hạt, mấy từ cuối của anh như mật rót vào tai cô: “… bởi vì tôi là đàn ông!”

Tần Khanh không đỡ được!!! Theo định nghĩa của anh đàn ông không được phép sợ lạnh sao?!?

Nhưng nhìn vai áo anh ướt đẫm trong lòng cô đột nhiên nóng hừng hực. Có một người đồng ý thấm ướt bờ vai để cho cô được một mảnh khô ráo ư??? Tuy rằng đó là của một người người đàn ông chẳng chút nào ôn nhu, Tiêu Tự Trần.

Hai người nhanh chóng đến cổng, Tần Khanh đảo mắt tìm xe cảnh sát, Tiêu Tự Trần thấy thế lại liếc cô một cái, chỉ chiếc xe hơi màu đen đứng cách đó không xa.

“Cô nghĩ cậu ta sẽ đánh xe cảnh sát đến đón sao?”

Tần Khanh sững người, theo bản năng nhìn theo hướng Tiêu Tự Trần, kèn xe tin tin … cô thật sự nghĩ rằng Triệu Quang Hi sẽ lái xe cảnh sát đến … còn nhớ trong xe cảnh sát có cây dù sơ cua cơ!

Thấy cô im lặng không nói, Tiêu Tự Trần biết rõ anh đã bắn trúng tim đen, anh nâng dù, hướng về phía chiếc xe.

Anh thở dài một cái, chậm rãi nói: “Cô Tần à, tên lừa đảo trên đầu sẽ dán hai chữ lừa đảo sao?”

Lát sau, anh mở cửa sau, nghiêng người để Tần Khanh bước vào, giọng xa xôi _ _ _

“… Đó là ngu ngốc!!!”

Cửa xe cạch một tiếng, đóng sầm lại, Tiêu Tự Trần vòng qua bên kia xe.

Triệu Quang Hi chỉ nghe được câu cuối cùng của Tiêu Tự Trần, cụ thể chẳng hiểu ất giáp nên xoay người hỏi Tần Khanh: “Pháp y Tần, đại thần vừa nói gì vậy?”

Tần Khanh nheo mắt.

Nói mấy anh cảnh sát các anh may không bị lơ ngơ đến mức ngu người!

Còn nhớ ra lần này đi bắt tội phạm không dùng xe cảnh sát!!!

Vậy là ý của anh muốn nói cô não tàn sao???

“Anh ấy nói tôi lên xe!”, Tần Khanh giương mắt nhìn Triệu Quang Hi khẽ mỉm cười.

“Ồ!”

Triệu Quang Hi đáp lại rồi xoay người về phía trước, Tiêu Tự Trần mở phía cửa bên kia Tần Khanh, đôi chân thon dài bước vào.

Tần Khanh nhoài người nhận cây dù trong tay Tiêu Tự Trần, sau đó quăng cây dù lên phía ghế phụ, cười cười nói với Triệu Quang Hi: “Cây dù hơi ướt!”

Triệu Quang Hi nhìn Tần Khanh miệng cười chúm chím lộ ra lúm đồng tiền bé xinh, anh nói nhỏ: “Không sao! Xe cũng không sạch lắm!!!”

Tần Khanh rõ ràng cảm giác người bên cạnh cô cứng đờ, Triệu Quang Hi cũng biết mình lỡ lời, đành lúng túng bào chữa: “À à … ý tôi nói là ghế phụ không sạch, nhưng ghế sau rất sạch sẽ, mới giặt nệm xong!”

Tiêu Tự Trần không lên tiếng, từ trong balo lấy một chiếc áo thun Polo mới.

Tần Khanh nhanh chóng quay đầu nhìn ra phía cửa sổ, tên đàn ông này dám thay quần áo nơi công cộng sao?!?

“Không được nhìn!”

Giọng cảnh cáo vang lên bên tai Tần Khanh, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn, qua kính chiếu hậu cô trông thấy vẻ ngượng ngùng của Triệu Quang Hi, sau đó anh ta cũng cúi đầu xuống, liền sau là thanh âm thay thay áo của người bên cạnh.

Năm giây sau, giọng nói đầy lạnh lùng của Tiêu Tự Trần lại lần nữa vang lên: “Được rồi! Đi thôi!”

Triệu Quang Hi khởi động xe, trong tay Tần Khanh bất giác có thêm một cái áo thu Polo màu đen ướt nhẹp, không cần nghĩ đến là cái áo Tiêu Tự Trần vừa thay ra.

Sắc mặt cô xầm xuống, thôi thì nể tình anh lãnh phần nước mưa cho cô, tạm thời giúp anh thu dọn vậy!!!