Nữ Pháp Y Thiên Tài

Quyển 1 - Chương 10: Đồ lót của đại thần




Trên đường về nhà Tần Khanh nhận được điện thoại của anh trai Tần Xuyên, nhưng Tần Khanh nhanh chóng nhấn phím ‘từ chối’, dù sao sáng nay Tiêu Tự Trần đã nói cho cô ngoại lệ tiếp điện thoại một lần.

Nói cách khác khi làm việc với anh là không được tùy tiện nhận điện thoại? Hay là chỉ cần còn ở trước mặt anh là không được phép nhận bất cứ cuộc gọi nào?

Tốt nhất tối nay Tần Khanh về gọi lại cho anh trai sau vậy!

Cô dừng nghe trước cửa siêu thị của khu cư xá, Tiêu Tự Trần ngẩng đầu liếc mắt nhìn, trầm giọng hỏi: “Tại sao không lái về nhà?”

“Tôi xuống mua thức ăn!”

Đại thần không vướng bụi trần này làm sao có khả năng vào trong mua sắm.

Cô đẩy cửa bước xuống, vòng qua thân xe vào trong siêu thị.

Đã qua giờ cơm nên siêu thị khá vắng người, Tần Khanh cấp tốc lựa thực phẩm cần dùng. Cô vốn tính mua luôn cho bữa tối, nhưng không biết Tiêu Tự Trần tối nay nghĩ ra món gì nên đành chịu.

Trong lúc tính tiền, nhân viên thu ngân quen với cô thuận miệng hỏi: “Nhà chị có khách sao? Gần đây em thấy chị mua đồ nhiều hơn trước!”

“Cứ coi là như vậy!”

Tần Khanh cười nhạt, quẹt thẻ, sau đó khệ nệ túi lớn túi nhỏ. Bởi mới nói, ngay cả nhân viên thu ngân cũng nhận ra rồi.

Cô bước khỏi siêu thị, đặt mấy túi đồ ăn xuống ghế sau, xoay người lên xe.

Tiêu Tự Trần nghe tiếng mở cửa. Anh mở mắt, ánh mắt rơi trúng trên người cô, lên tiếng hỏi: “Đồ đâu?”

Tần Khanh hất cằm về phía sau, người đàn ông bên cạnh dời tầm mắt ra hàng ghế đằng sau, cánh tay thon dài duỗi thẳng với lấy mấy chiếc túi đem đặt lên đùi.

Tần Khanh cho xe vào tầng hầm của cư xá, tên đàn ông này lại bắt đầu soi mói …

Đúng như dự đoán, vừa nghĩ đến thôi thanh âm quen thuộc đã vang vọng bên tai …

“Cà chua quá chín, tôi thích ăn hơi sống một chút!”

Tiêu Tự Trần dùng hai ngón tay cầm quả cà chua đỏ ửng, ánh mắt rơi vào phần thịt mềm mềm của nó, nhếch mi …

“Thôi được rồi! Coi như cô cũng là nữ trợ lý đầu tiên, ngày hôm nay tôi phá lệ một lần!”

Tần Khanh im lặng lắng nghe, bây giờ chẳng còn tí nào kinh ngạc nữa rồi … tên đàn ông này lắm chuyện thật! Tuy nhiên còn có câu sau …

“Tôi không muốn có lần thứ hai …”

Quả nhiên lần một lần hai … nhưng không thể nào có lần thứ ba.

“Cảm ơn!”

Tần Khanh muốn nổi điên, cô mới quen anh được bao lâu? Làm sao có thể biết được sở thích của anh chứ!

Cô lái xe vào tầng hầm, tắt máy, sau đó với tay lấy túi đồ ăn trên đùi Tiêu Tự Trần. Nhưng người đàn ông đã lấy tay cản lại.

Anh cầm mấy cái túi, quay đầu nhìn Tần Khanh: “Tôi tuy rằng không kỳ thị nữ giới, thế nhưng khoa học đã chứng minh sức đàn bà luôn yếu hơn đàn ông.”

Tiêu Tự Trần mở cửa xe: “Do vậy để tôi cầm!”

“Huống chi tay tôi cũng bị cà chua làm dơ rồi!”

Tần Khanh bây giờ mới nhớ ra trái cà chua chín bị anh xoay tròn trong lòng bàn tay. Cô lại vô thức nghĩ đến thông tin trên baidu hôm qua: Nhân vật này mắc căn bệnh sạch sẽ …

Cô chỉ muốn hỏi cuối cùng ai là người cập nhật thông tin trên baidu cho Tiêu Tự Trần? Làm sao có thể hiểu rõ anh đến vậy.

Tần Khanh về nhà mình, thay dép, sau đó bới gọn mái tóc, sau đó mới đeo tạp dề vào nhà Tiêu Tự Trần.

Cô tự nhập mật mã đi vào, nguyên do là gõ cửa một lúc lâu cũng không thấy ai ra mở cửa. Vào trong mới phát hiện Tiêu Tự Trần đi đâu mất.

Tần Khanh tiến vào nhà bếp, vừa nhấc chân đã nghe tiếng nước chảy ào ào, Tần Khanh theo bản năng quay người về phía âm thanh phát ra …

Thân thể bất giác cứng đờ.

Chiếc mũ lưỡi trai màu đen, áo thun Polo màu đen, quần kaki, chiếc quần lót màu đen …

My Godness!!!

Cô quên mất phòng tắm của Tiêu Tự Trần thiết kế dạng mở.

Người đàn ông mắc căn bệnh sạch sẽ này đương nhiên về nhà sẽ đi tắm ngay lập tức … còn … cởi hết quần áo … tất cả đều là …

Tần Khanh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

Bây giờ cô hối hận còn kịp không? Có thể từ chức không?

Cũng may bồn tắm có rèm dây cản bớt, Tần Khanh lại đứng ngược sáng nên chỉ trông thấy lờ mờ bóng lưng của anh, sau đó bóng dáng ấy mau chóng biến mất trong chiếc bồn tắm lớn.

Tần Khanh thu hồi tầm mắt, quay người hướng về phía nhà bếp.

‘Quái nhân’ ngay cả dây thần kinh ngượng ngùng cũng không có. Coi cô là đàn ông hay đàn bà đây?

Làm thức ăn cả buổi, trong đầu cô vẫn chú ý đến động tĩnh phía bồn tắm lớn nhưng nửa mắt cũng không dám nhìn về phía ấy, sợ mình nhìn thấy cái không nên thấy. Lúc ấy lại khiến cả hai lúng túng.

Có điều hai chữ ‘Lúng túng’ … hình như Tần Khanh đã lo xa rồi.

Qua hơn nửa tiếng, thức ăn cũng đã dọn lên bàn, nhưng Tiêu Tự Trần vẫn chưa thấy ra.

Tần Khanh cảm thấy không yên lòng, tầm mắt hướng về hướng Tiêu Tự Trần dò hỏi: “Giáo sư Tiêu?”

“Có chuyện gì?”, giọng nói Tiêu Tự Trần vẫn réo rắt, chỉ là âm thanh xuyên qua tầng hơi nước cũng tăng thêm vài phần gợi cảm.

Xem ra chưa bị chết đuối.

“Ăn cơm được rồi!”

“Được! Giúp tôi mang quần áo vào đây!”

Tiêu Tự Trần nói một cách rất tự nhiên, nhưng Tần Khanh thì không tin được vào tai mình, lặp lại lần nữa: “Quần áo?”

Dĩ nhiên Tiêu Tự Trần lại hiểu nhầm ý cô, anh nghĩ rằng cô không biết anh để quần áo ở đâu …

“Quần áo ở tủ thứ ba, đồ lót ở trong ngăn kéo!”

Tần Khanh không nhúc nhích mà từ từ ôm lấy cánh tay, hai mắt nheo lại, “Giáo sư Tiêu, tôi cho rằng chúng ta cần nghiêm túc nói rõ ràng mọi chuyện.”

Tần Khanh nói xong một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy âm thanh đáp lại, gần một phút sau, thanh âm Tiêu Tự Trần truyền tới: “Tôi cho cô cơ hội lần này! Nhưng trước tiên đem quần áo vào cho tôi trước … hay cô muốn chiêm ngưỡng thân thể hoàn mỹ của tôi?”

Tần Khanh đớ miệng, trước mặt cô là một người đàn ông mà ngay cả thân thể cũng phải dùng từ ‘Hoàn mỹ’ để hình dung!

Cô xoay người bước vào phòng ngủ, sắc mặt bình tĩnh, mãi đến khi mở cánh cửa tủ, trông thấy một hàng quần áo giống nhau như đúc cô mới có cảm giác thất kinh thực sự.

Bên trong treo hơn ba mươi bộ đồ thể thao. Ngăn tủ phía dưới chưa mở. Chỉ có điều tất cả quần áo đều giống nhau như đúc, không sai biệt một phân.

Tần Khanh mở tủ thứ hai, bên trong là quần áo đi làm giống như hai hôm nay Tiêu Tự Trần vẫn hay mặc. Là âu phục nhưng cũng không khác nhau một ly.

Tần Khanh nhất thời không nói nên lời, cái tên đàn ông này thật sự không biết là do anh quá lười hay là do sở thích đây.

Cô cầm bộ quần áo thể thao, sau đó mở ngăn kéo vớ đại chiếc quần lót, rồi ngay lập tức bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.

Đây là lần đầu tiên cô cầm quần lót của người khác phái, vậy mà lại phải dâng hiến lần đầu tiên ấy cho cái tên đàn ông này. Quả thật quá lãng phí!

Tiêu Tự Trần nhận bộ quần áo trên tay Tần Khanh, nhanh chóng mặc vào.

Tinh thần sảng khoái bước đến bàn ăn, thấy Tần Khanh vẫn đứng ở đó, anh khẽ nói: “Mời ngồi!”

Vẫn rất phong độ, không có chút ngượng ngùng khi vừa rồi còn nhờ phụ nữ lấy dùm quần lót.

Tần Khanh cũng không khách sáo, ngồi xuống.

Tiêu Tự Trần ngồi ngay ngắn đối diện Tần Khanh, ánh mắt đảo qua các món ăn trước mặt, trong lòng cực kỳ thỏa mãn.

Ừ! Anh đã tìm được một người trợ lý còn tốt hơn Ty Lạc gấp nhiều lần, ít ra còn biết nấu nướng. Mai mốt nhất định anh sẽ mời Ty Lạc đến nhà dùng cơm một lần!

Anh nhấc đũa bắt đầu ăn, nghĩ đến gương mặt xám xịt của Ty Lạc khi ấy, anh không nhịn được khóe môi nở nụ cười.

Tâm trạng của anh đang rất tốt, ngẩng đầu nhìn Tần Khanh: “Ăn xong tôi sẽ nói cho cô biết ai là hung thủ!”

Tần Khanh giật mình, nội tâm lại dâng trào nhiệt huyết, chuyện lần đầu tiên cầm quần lót cho đàn ông đã bị ném lên chín tầng mây.

Aizza! Coi như là quần lót của Đại thần đi, đâu phải ai muốn cầm là cầm!