(*) Tên do editor đặt
Vì vậy, dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Tần Duyệt, Tô Nhiên Nhiên vội vàng ăn xong cơm rồi đỡ ông thần này đến phòng tắm.
Vừa bước vào, cô ngẩng đầu nhìn bồn tắm quen thuộc kia, trên mặt bỗng đỏ ửng: Đúng là một căn phòng tắm đầy cảnh sắc tình cảm.
Cô để Tần Duyệt dựa vào cửa rồi ngồi xuống, còn mình thì đi mở nước cho anh, thử nhiệt độ nước xong, lúc quay đầu lại thì anh đã đỡ bồn rửa tay mà đứng lên, anh cởi cảnh sắc đẹp đẽ của áo trên ra, sau đó chỉ vào người dưới, mờ ám cười nói: “Chỗ này chỉ đành nhờ em giúp thôi.”
Nụ cười của anh rất mờ ám, trong giọng nói thì mang theo sự quyến rũ, mà chỗ chỉ vào thì có hơi ảo diệu, khiến câu nói này càng thêm có vẻ đáng nghiền ngẫm.
Tô Nhiên Nhiên mím môi rồi đi qua kéo quần của anh xuống, sau đó mắt nhìn thẳng mà kéo quần lót xuống, toàn bộ quá trình đều lưu loát dứt khoát, khiến anh còn chưa kịp suy diễn gì thì đã bị trần truồng đẩy vào trong bồn tắm.
Trái tim trống trải đã lâu của Tần Duyệt vô tình bị tổn thưởng, anh vịn vào mép bồn tắm mà bĩu môi lên án: “Em không thể dịu dàng với anh một chút sao?”
Tô Nhiên Nhiên vừa đưa khăn lông cho anh, vừa nói như đúng rồi: “Em quen rồi.”
Tần Duyệt biết ý của cô là gì, sắc mặt lập tức thúi hoắc: Cục thịt thừa của anh đáng yêu thế, mà ở trong mắt cô thì hệt như trình tự xử lý thi thể sao, đúng là tức muốn bể phổi mà.
Tô Nhiên Nhiên cúi đầu cố gắng nhịn cười, cô vốn muốn chọc anh chơi thôi, ai bảo anh đã bị thương rồi mà trong đầu toàn là mấy thứ tục tĩu, cô nhìn thoáng qua thì thấy Tần Duyệt đang tức giận ngồi trong bồn tắm, lại không kìm được mà hỏi: “Không phải anh muốn tắm sao? Anh mà không tắm nữa là nước sẽ lạnh đấy.”
“Em tắm cho anh đi!”
“Anh bị thương ở chân chứ đâu phải ở tay.”
Tần Duyệt ngã người ra sau như một công tử, lười biếng giơ tay lùa nước và nói: “Anh muốn bạn gái anh tắm cho anh.”
Mái tóc ngắn của anh hơi ướt, hai con ngươi nheo lại giăng đầy làn sương mờ, giọt nước trong veo trượt xuống trên những đường cong cơ bắp rõ ràng……Không thể không nói, cảnh này đúng là đẹp mắt.
Tô Nhiên Nhiên nhìn một lát, sau lại quyết định khuất phục trước sự cám dỗ của sắc đẹp, cô cầm khăn lông lau nhẹ cơ thể cho anh. Lúc này Tần Duyệt mới thấy thoải mái, lại nhắc nhở: “Còn phải dùng sữa tắm mới sạch được.”
Tô Nhiên Nhiên cụp mắt nhìn anh, cứ cảm thấy con người này mà cười lên là hệt như con sói xám đang thèm nhỏ dãi, Tần Duyệt thấy cô lưỡng lự thì cố tình khiêu khích: “Sao đấy, em không dám à? Sợ xoa vài cái là không kìm được chứ gì?”
Tô Nhiên Nhiên lườm anh một cái: Cô không phải bị tình dục làm mù quáng như anh, vì vậy cô đổ sữa tắm lên tay, lòng bàn tay xoa nhẹ trên người anh, khi cô nghe thấy tiếng thở thoải mái của anh thì ngay cả cô cũng cảm thấy có chút gì đó thoả mãn.
Trước đây cô chưa từng cẩn thận sờ cơ thể anh, bây giờ cô mới phát hiện, cơ bắp của anh rắn chắc, cơ thể đĩnh đạc cao lớn, dưới cơ bụng là tuyến nhân ngư hơi lõm vào, trong bọt xà phòng trắng đục lọ ra mười phần nam tính và gợi cảm.
Cô cố gắng làm bản thân mình tập trung mà tiếp tục tắm cho anh, sau đó lạo phát hiện chỗ nào đó đã bị đánh thức một nửa rồi, thế là không nhịn mà nhìn thêm vài lần, lúc dời tầm mắt đi thì cô mới phát hiện Tần Duyệt cười đầy xấu xa nhìn cô chòng chọc, hỏi: “Em có muốn ăn nó không?”
Tô Nhiên Nhiên xụ mặt, cô quyết định vòng sang chỗ kia tiếp tục tắm rửa cho anh, ai ngờ thình lình bị anh giữ chặt tay lại, sau đó thì mạnh mẽ kéo tay cô xuống chỗ kia……Người cô khẽ run lên, cô phát hiện thứ kia bắt đầu trở nên đầy mạnh mẽ như rồng như hổ, tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên cô sờ nó, nhưng trên mặt cô vẫn đỏ bừng, đang định tráng ra thì Tần uyệt đã ghé sát bên tai cô, thổi hơi nói: “Em đừng vô tình thế nào, nó rất nhớ em đấy.”
Không khí khô nóng, lời nói dâm dục ấy khiến cơ thể cô rất không biết cố gắng mà mềm nhũn, trái tim đập loạn nhịp, lòng bàn tay nóng rực hệt như đang chạy loạn, dường như càng gào thét bất mãn hơn. Tần Duyệt không chịu nổi nữa, anh ngửa đầu, thấp giọng xin xỏ: “Ngoan, giúp anh sờ nó nào.”
Tô Nhiên Nhiên lên cũng không được mà lùi cũng không xong, cô thấy anh chịu đựng đến mức trán đẫm mồ hôi nên thấy hơi không đành lòng, vì thế cô nhẹ giải quyết giúp anh sữa tắm. Anh thoải mái ngân lên một tiếng, sau đó hô hấp càng thêm dồn dập, rồi bỗng anh giơ tay ôm lấy cổ của cô và cắn mạnh lên môi của cô một cái, sự ẩm ướt mang theo hơi thở mùi máu tươi tung hoành bừa bãi trong khoang miệng, nó chảy dọc xuống theo yết hầu rồi khuấy động ham muốn nguyên thuỷ nhất. Cuối cùng, pháo hoa nổ tung, cơn thuỷ triều mãnh liệt tràn vào đê, sự nóng bỏng nơi lòng bàn tay đốt chảy khắp người.
Nước gần như đã lạnh ngắt, Tần Duyệt dựa vào mép bồn tắm mà thở hổn hển, anh cọ vào huyệt hợp cốc (1) của cô, thở dài nói: “Đáng tiếc ghê, suýt chút nữa để em chấm tương ăn anh luôn rồi.”
(1) Huyệt nằm ở khe chính giữa điểm kết nối của ngón tay cái và ngón tay trỏ, người xưa gọi là huyệt hợp cốc. Khi mở rộng 2 ngón tay cái và ngón trỏ ra, bàn tay xòe rộng như miệng hổ, nên còn được gọi là hổ khẩu (nguồn Soha).
Trên mặt Tô Nhiên Nhiên vẫn còn chưa hết đỏ, cánh tay thì bủn rủn đến không còn sức, cô lo anh bị cảm lạnh, đang định đi kiếm cái khăn lông không biết rớt ở chỗ nào thì Tần Duyệt đã vớt nó lên giúp cô, lại sâu xa nói: “Em nghỉ ngơi cho tốt trước đi, đợi lát nữa sẽ có lúc cần em ra sức đấy.”
Tô Nhiên Nhiên cau mày lại, không phải đã ra sức rồi sao, chân đã gãy rồi mà sức lực còn dồi dào dữ vậy.
Tần Duyệt không biết suy nghĩ trong đầu của cô, anh lau khô người, sau đó duỗi tay ra và nói: “Đỡ anh lên giường đi.”
“Dù sao anh cũng phải mặc quần áo vào trước đã.” Tô Nhiên Nhiên định đứng dậy lấy quần áo cho anh, nhưng lại bị Tần Duyệt ngăn lại, lưu manh nói: “Cần gì, mặc xong lại cởi mất công.”
Nhìn người này chắc đêm nay không muốn an phận rồi. Tô Nhiên Nhiên nghĩ tới hành vi vô lại mọi lúc mọi nơi của anh thì nhất thời do dự, nhưng cô suy nghĩ lại, dù sao bản thân mình cũng lành tay lành chân, sao có thể để anh có lợi thế được.
Thế là Tần Duyệt gác tay lên vai cô, dường như muốn đè cả trọng lượng của cơ thể lên cánh tay của cô, vất vả lắm cô mới đỡ anh đi đến mép giường được, quả thật là mệt muốn bở hơi tai, cô còn chưa có thời gian thở lấy sức thì đã bị anh trở người đẩy lên giường.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt lẫn với mùi sữa tắm tươi mát, trong tích tắc như bị cuốn vào trong phổi, trong đầu lập tức trở nên mơ hồ, người nào đó không an phận mà ngựa quen đường cũ luồn lách đi vào, da thịt quấn quýt bên nhau tạo ra tia lửa, đốt cháy cả người vừa nóng vừa tê, không còn sức chống cự mà gần như rên rỉ nói: “Anh…..Đang bị thương……..Không thể…….Lộn xộn.”
Anh vẫn không màng lời cảnh cáo của cô mà tiếp tục đùa giỡn, xấu xa hôn lên môi cô, khuấy đảo khiến cô ý loạn tình mê, “Chình em bảo là chân anh bị thương chứ đâu phải tay đâu.”
Cuối cùng, cơ thể hai người trở nên ham muốn đến cùng cực, Tô Nhiên Nhiên không nhịn được mà cong người, hơi thở yếu ớt hỏi: “Bây giờ…..Nên làm gì đây?”
Tần Duyệt liếm vành tai của cô, phả hơi ra và nói: “Em có biết cái gì gọi là cưỡi ngựa không?”
Anh thấy Tô Nhiên Nhiên nghiêng đầu khó hiểu thì tiếp tục hết lòng dạy bảo: “Giống như lần trước em làm với anh vậy đó, có điều lần này đến lượt em ra sức.”
Mặt Tô Nhiên Nhiên bỗng chốc đỏ lựng, lần trước cô cái hiểu cái không mà thử một lần, cuối cùng bị anh trở người đè lại, bây giờ cô nhớ tới mà vẫn cảm thấy xấu hổ không thôi, vì vậy cô khoác vai anh, nhỏ nhẹ thương lượng: “Nếu không thì chờ vết thương anh lành nhé.”
Nhưng giây tiếp theo thì cô đã bị anh xoay người chuyển thế nằm trên, sau đó ngực lại bắt đầu vừa ướt vừa ngứa lần nữa, cô chỉ mơ hồ nghe thấy anh nói: “Không thể chờ nữa…….”
Nếu nói lần trước chỉ là ngây thơ nghe theo thì lần này anh cố tình dẫn dắt cô khiến mỗi chi tiết đều trở nên rõ ràng và kéo dài, khi thi nhẹ nhàng, khi thì thiếu kiên nhẫn, cuối cùng không ngừng được kéo lên trong tiết tấu mê loạn, ngay cả khi lên đỉnh cũng khiến người ta run rẩy theo.
Cuối cùng, cô không còn chút sức lực nào nữa, chỉ có thể dựa vào lồng ngực của anh, cả người ướt đẫm mồ hôi, hệt như vừa mới ra trận vậy. Lúc này, anh như tù bình của cô, mặc cô cướp đoạt, đòi hỏi niềm vui.
Anh vuốt mái tóc ướt nhẹp của cô, không nhịn được mà cười lớn, thật lòng khen: “Tô Nhiên Nhiên, em được lắm, không nghĩ em rất có tiềm năng đấy.”
Tô Nhiên Nhiên không muốn để ý tới anh, cô xoay người chùm chăn lên đầu rồi ngủ.
Ai ngờ Tần Duyệt chồm lại gần, cách chiếc chăn mà chọt lên mặt của cô, nói: “Nè, sao em vô dụng thế hả, trước đấy nếu không chiến đấu đến phút cuối cùng thì anh tuyệt đối sẽ không dừng lại đâu.”
Tô Nhiên Nhiên nằm trong chăn thầm than, cô thật sự không muốn đấu võ mồm với người này, thế là trực tiếp tiến vào mộng đẹp.
Tần Duyệt thấy bên kia không có tiếng động, bèn chống người dậy vén chăn của cô lên xem, sau đó cũng tự chui vào trong rồi nói thầm: “Có ngốc hay không chứ, không sợ bị ngộp thở sao.”
Tiếp đó thì anh không kìm được mà chọt lên mặt của cô, nhỏ giọng oán giận: “Hệt như đàn ông vậy, làm xong là ngủ, cũng không nói chuyện với anh gì hết.”
Sau đó, anh để cô gối đầu lên cánh tay của mình, lại sát mặt lại gần, lúc này mới cảm thấy vừa lòng mà nhắm mắt lại, cánh tay khẽ ôm chặt và nói: “Ngủ ngon, cô gái của anh.”
Hôm sau thức dậy, Tô Nhiên Nhiên vẫn cảm thấy cả người bủn rủn khó chịu, còn Tần Duyệt thì hết sức đắc ý: “Sao, bây giờ đã biết lúc trước anh ra sức bao nhiêu rồi chứ.”
Tô Nhiên Nhiên mặc kệ anh, trực tiếp đỡ anh đi rửa mặt, sau đó cô đến phòng bếp làm bữa sáng đơn giản, rồi thả Lỗ Trí Thâm và Alpha đã canh cửa cả đêm ra cùng ăn.
Lỗ Trí Thâm nhảy phắt lên ghế nó ngồi hôm qua mà gặm quả táo mà Tô Nhiên Nhiên cho, Tần Duyệt vừa ăn cháo vừa cảm thán: “Cái này mẹ nó mới gọi là cuộc sống chớ.”
Anh suy nghĩ rồi lại khát khao nói: “Đúng rồi, sau này còn có thêm con của tụi mình ngồi đối diện nữa. Nè, sau này mày không được ngồi đây, có biết chưa?”
Anh chỉ về phía Lỗ Trí Thâm khiến nó đang tập trung gặm táo phải giật bắn người, sau đó tủi thân cúi đầu, nghĩ thầm: Dựa vào cái gì chứ, rõ ràng là nó tới trước mà.
Tô Nhiên Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Nhưng mà em không muốn sinh con.”
Tần Duyệt giật mình, sau đó lại thoải mái nói: “Em không muốn sinh thì không sinh.” Dù sao anh có cô là đủ rồi.
Trước đây Tô Nhiên Nhiên chưa từng nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện này, chỉ cảm thấy chuyện sinh con là việc đầu tư và kiếm lời không bình bằng, có điều bây giờ nghe Tần Duyệt nhắc tới thì cô cũng nghiêm túc suy xét lại, cô nhìn mặt Tần Duyệt chằm chằm, đột nhiên nghĩ: Nếu sinh một đứa con đẹp như Tần Duyệt thì cũng không tồi.
Vì vậy cô lại bổ sung: “Nếu giống anh thì em có thể xem xét lại.”
“Con của tụi mình giống ai chả được.”
Tô Nhiên Nhiên luôn là người khách quan: “Giống em xấu lắm.”
Tần Duyệt nhướng mày, hết sức nghiêm túc nói: “Ai bảo đấy, vợ của anh là đẹp nhất.”
Tô Nhiên Nhiên cúi đầu muốn cười, nhưng vẫn mở miệng sửa lời của anh: “Em không phải vợ anh đâu.”
Ai ngờ anh còn rất không biết xấu hổ mà trả lời: “Sắp rồi.”
Đúng lúc này, điện thoại của Tần Duyệt vang lên, anh thấy là dãy số của Tần Mộ, vừa mới nghe máy thì bên đầu dây kia đã sốt ruột nói: “Em nhanh về đi, bố xảy ra chuyện rồi…..”