Nữ Pháp Y Thân Ái

Chương 55: CHUYỂN NGƯỢC




Trong kho hàng trống trải, Sammi bị trói chặt ngồi trên một chiếc ghế, cô ta cúi đầu, tóc dài rũ xuống, đôi mắt xinh đẹp đẫm nước mắt.

Đột nhiên, cô ta hoảng sợ mở to hai mắt, trong miệng bị lấp kín điên cuồng phát ra tiếng “Ô ô”, bả vai thì run rẩy liều mạng co người về sau.

Nhưng một cái bóng đen nhanh chóng ập đến bên cạnh cô ta, trong tay người nọ cầm một cây kìm sắt, sau đó kéo tóc của cô ta ra sau, tiếp đó lấy miếng vải nhét trong miệng của cô ta ra, và không chút do dự dùng cây kìm sắt kia thò vào trong miệng cô ta, chỉ trong chốc lát, một chiếc răng đẫm máu bị rút ra ngoài.

Sammi khóc đến nỗi như muốn ngất xỉu, máu tươi từ trong miệng cô ta chảy ròng ròng xuống đất, sau đó lại bị bàn tay kia lau một chút lên môi của cô ta, hệt như màu son môi đỏ tươi vậy.

Sau đó, Trần Nhiên xoay người, ném chiếc răng ấy vào màn hình rồi cười nói: “Từ giờ trở đi, cứ mỗi ngày trôi qua thì tôi sẽ lấy mất một thứ trên người cô ta. Nếu muốn cứu cô ta thì một mình mày tới đây, không được báo cảnh sát, cứ đợi tao liên lạc với mày.”

Một đoạn video ngắn được chiếu xong, rõ ràng là tháng Sáu nắng gắt như lửa thì bốn người trong phòng đều cảm thấy sự lạnh lẽo làm cả người ướt sũng.

Đây là lần thứ hai Tần Mộ xem video nhưng vẫn không khống chế được cảm xúc của mình, anh ấy siết chặt bàn tay lại, hít sâu mấy hơi, mới nói với Lục Á Minh: “Chuyện này tôi vốn định tự giải quyết một mình, nhưng em trai tôi cứ kiên quyết muốn cho mọi người biết. Hôm nay tôi nhận được tin nhắn của hắn, yêu cầu tôi 8 giờ sáng mai lái xe đến Quảng trường Nhân dân chờ chỉ thị tiếp theo của hắn. Hắn còn nói nếu phát hiện có cảnh sát đi theo thì sẽ lập tức giết Sammi và rời đi.”

Á mắt Lục Á Minh sắc bén: “Tên Hàn Sâm này thủ đoạn độc ác, vừa tàn bạo vừa xảo quyệt, nếu hắn tới là vì anh, vậy thì anh đi một mình sẽ hết sức nguy hiểm. Anh yên tâm, chúng tôi sẽ giúp anh sắp xếp lại mọi thứ, ngày mai anh cần mang theo thiết bị nghe lén và định vị, tôi sẽ sai người mặc đồ thường bí mật đi theo xe của anh, nhất định sẽ đảm bảo anh và con tin an toàn.”

Ông lại nói với Tô Nhiên Nhiên: Cháu với đồng nghiệp khoa giám chứng đi phân tích đoạn video này cho kỹ đi, xem có thể thông qua so sánh đối chiếu hoàn mà tìm ra được nơi hắn giấu con tin không.”

Ông lại liếc sang nhìn Tần Duyệt cà lơ phất phơ ngồi một bên, tiếp tục nói: “Còn những người không liên quan khác đừng có xen vào, nhiều người ngược lại càng gây thêm lộn xộn.”

Tần Duyệt nheo mắt lại, sau đó nhếch môi nói: “Không biết lần trước ai dẫn cả đội đến mà vẫn trơ mắt nhìn Hàn Sâm giết người rồi trốn thoát. Chỉ dựa vào người như vậy bảo vệ anh tôi thì sao tôi yên tâm cho được.”

Chuyện này đúng là chỗ đau nhất của Lục Á Minh, ông tức giận đến xanh mét cả mặt, chỉ vào Tần Duyệt định lên tiếng thì đột nhiên thấy Tô Nhiên Nhiên lạnh lùng liếc Tần Duyệt một cái, chỉ với một cái liếc mắt như vậy mà Tần Duyệt lập tức ngồi thẳng im re, biểu cảm kiêu ngạo vừa rồi cũng hoá hư không.

Lục Á Minh thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, cũng quên mất luôn phải nói gì tiếp theo, cũng may Tần Mộ nói tiếp: “Tôi đã báo cho Hàn Sâm là tôi sẽ cùng em trai đến, hắn không từ chối. Cho dù Hàn Sâm có tàn nhẫn thì cũng chỉ có một người, chúng tôi có hai người, lại có chuẩn bị sẵn sàng thì chắc chắn sẽ có cách ứng phó.”

“Nhưng vẫn rất nguy hiểm.” Lúc này, Tô Nhiên Nhiên bỗng lên tiếng, tuy biểu cảm của cô vẫn lạnh nhạt nhưng ngữ điệu lại lộ rõ ra sự bất mãn.

Trong lòng Tần Duyệt vui như nở hoa mà đá lông nheo về phía bên kia một cái: “Em luyến tiếc anh sao?”

“Khụ!” Tần Mộ vội vàng che miệng ho mạnh một cái, sau đó lại lườm anh: Em không thể chú ý trường hợp tí sao hả!”

“Được.” Lục Á Minh thật sự không nhìn được nữa, ông giơ tay lên và nói: “Vậy cứ quyết định như thế trước đi, chờ lát nữa tôi sẽ chỉ cách sử dụng thiết bị nghe lén cho hai người, ngày mai trước khi hai người khởi hành thì đeo nó lên, tôi sẽ sai người đi theo sát xe của hai người, bảo đảm tuyệt đối không có sai lầm nào cả.”

Ngày hôm sau, Tần Mộ và Tần Duyệt đeo thiết bị nghe lén lên rồi gắn định vị vào trong xe và chạy đến địa điểm đã hẹn là Quảng trường Nhân dân. Nhưng vừa đến thì có một cuộc điện thoại gọi đến bảo hai người để lại điện thoại trên xe, sau đó đổi sang một chiếc xe được chỉ định khác.”

Bởi vậy, định vị cứ thế hoàn toàn mất đi hiệu lực, hai người không chắc chắn chiếc xe mới đổi này có bị Hàn Sâm gắn thiết bị nghe lén hay không nên cũng không dám nói nhiều với nhau, mà chỉ yên lặng lái xe về trước, may mà từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy chiếc xe của cảnh sát cải trang mà Lục Á Minh đã phái đến, vẫn luôn đi theo xe bọn họ không gần không xa.

Ai ngờ lúc xe dừng ở ngã tư đèn đỏ thì Tần Mộ đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, giọng nói của Trần Nhiên truyền tới: “Xông qua đi, bằng không cô ta sẽ chết.”

Tần Mộ nghe xong thì sững người, nhất thời lưỡng lự, lúc này, trong điện thoại bắt đếm ngược: 5, 4, 3, 2……….Anh ấy hạ quyết tâm, đạp lên chân ga vượt qua đèn đỏ khiến mấy cảnh sát mặc thường phục theo sau lập tức rối loạn cả trận tuyến, bọn họ muốn đi theo sau nhưng lại bị xe đằng trước cản lại, bèn gấp gáp đến mức hét to với micro: “Anh làm gì đấy? Như vậy thì chúng tôi không theo kịp được.”

Tần Mộ mím môi nói một câu, giọng nói của Trần Nhiên trong điện thoại rất là hài lòng, tiếp tục ra lệnh: “Rất tốt, cứ giữ tốc độ này, quẹo phải…..”

Vì vậy khung cảnh ngoài xe dần dần từ náo nhiệt chuyển sang hoang vắng, cả đường Tần Mộ và Tần Duyệt chỉ giao lưu bằng mắt với nhau, bởi vì hai người biết nhất cử nhất động của hai người đang bị Trần Nhiên giám sát. Nhất định không thể để hắn phát hiện có sự tồn tại của thiết bị nghe lén được.

Bên kia, Lục Á Minh ở trong phòng chỉ huy ở Thị Cục, khi nhận được báo cáo của mấy cảnh sát mặc thường phục thì tức giận đến mức ném điện thoại xuống bàn, trong lòng vẫn cứ không yên tâm, vì thế ông đi tìm Tô Nhiên Nhiên đang cùng bộ phận giám định kiểm tra video nhiều lần để xem có phát hiện ra manh mối gì hay không.

Lúc đẩy cửa ra, Tô Nhiên Nhiên đang nói gì đó với một đồng nghiệp trên màn hình đối diện, lúc cô vừa thấy Lục Á Minh đi vào thì lập tức kích động nói: “Lục đội, chú tới đúng lúc lắm, chú nghe đoạn này đi.”

Cô phát đoạn video Sammi bị nhổ răng lên lại một lần nữa, lần này thì đặc biệt mở rộng âm thanh bối cảnh, có thể nghe được có tiếng nước chảy tí tách rõ ràng trong đó.

“Đây có thể là cái gì?” Lục Á Minh nhíu mày hỏi.

“Nghe âm thanh và tần số thì cháu nghĩ đó là một con sông.” Trương Lộ của bộ phận giám định phân tích.

“Nhưng mà chỉ dựa vào con sông thì cũng rất khó xác định được vị trí cụ thể.”

“Anh xem lại chỗ này đi.” Trương Lộ chỉ vào cửa sổ thông khí (1), sau đó thì phóng lớn hình ảnh sau khi xử lý, có thể thấy được bên ngoài cửa sổ có một ống khói sắt cao.

(1) Cửa sổ thông khí là cửa sổ nhỏ được sử dụng để thông gió ở phần trên của cửa và cửa sổ, có lợi cho sự lưu thông không khí của căn phòng (hình minh hoạ bên dưới).

“Cái ống khói này không có khói thoát ra, lúc quay đoạn video này thì chắc là cỡ 4 giờ chiều, nếu chỗ này là một nhà máy thì vào giờ đó chắc vẫn đang bắt đầu công việc rồi, vì thế nói lên rằng nhà máy rằng rõ ràng đã bị bỏ hoang.”

“Nhà máy bỏ hoang, bên có một con sông nhỏ…..” Ánh mắt của Lục Á Minh sáng rực lên.

“Cộng thêm thiết bị theo dõi lúc trước đến vị trí chung chung, tôi cảm thấy có thể tìm ra vị trí chính xác.” Trương Lộ nói tiếp.

“Được, vậy mọi người cứ vậy mà làm!” Lục Á Minh nắm hai tay lại với nhau, cực kỳ phấn khích với sự tiến triển này, khi quay đầu thì thấy Tô Nhiên Nhiên cứ đăm chiêu nhìn vào màn hình mà không nói thì khó hiểu hỏi: “Tiểu Tô, cháu làm sao vậy?”

Tô Nhiên Nhiên chỉ vào vẻ mặt của Trần Nhiên đang được phóng to trên màn hình, nói: “Chú có cảm thấy vẻ mặt của anh ta hơi có vấn đề không?”

Lục Á Minh dí sát vào nhìn, hình ảnh đó dừng lại lúc Trần Nhiên cầm chiếc răng của Sammi trong tay và ném vào màn hình, ông nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó cau mày lên tiếng: “Anh ta đang sợ hãi.”

“Đúng vậy.” Biểu cảm của Tô Nhiên Nhiên nghiêm túc, “Chú có cảm thấy biểu cảm này rất quen thuộc hay không, lúc Trâu Sinh bị ép buộc phải quay lại đoạn video kia cũng có biểu cảm như vậy.”

Lục Á Minh giật bắn người, chẳng lẽ……

Nhưng sao có thể? Tất cả mọi thứ đều đang chĩa về hướng Trần Nhiên, nếu anh ta không phải là Hàn Sâm, vậy thì còn có thể là ai nữa chứ?

Lúc này, Tô Nhiên Nhiên bỗng đứng bật dậy, cô lớn tiếng nói: “Cháu muốn xem đoạn video hôm Tần Duyệt bị bắt cóc mà nhân chứng mục kích đã gửi tới.”

Bên kia, Tần Mộ và Tần Duyệt dừng xe, sau đó đi dọc theo con sông nhỏ theo chỉ thị trong điện thoại, cuối cùng đi tới cửa của một nhà máy bỏ hoang. Mới vừa đi vào cửa thì đã thấy Sammi bị trói nằm ở giữa, đầu yếu ớt cụp xuống, rõ ràng là đã bị tra tấn đến ngã gục.

Tần Mộ nhìn thấy thì vô cùng đau đớn, Sammi đã đi theo anh ấy hơn một năm rồi, tâm tư cô ta tỉ mỉ, khả năng làm việc cũng rất giỏi khiến anh ấy có phần ỷ lại trên công việc, bây giờ lại bởi vì anh ấy mà lại biến thành bộ dạng này.

Anh ấy muốn bước lên cởi trói cho cô ta, lại nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Cách xa cô ta ra một chút, bằng không mày biết kết cục rồi đấy.”

Tần Mộ siết chặt nắm đấm hét to với bên kia: “Tao tới rồi, mày thả cô ấy ra trước đi rồi nói.”

Trần Nhiên từ trong bóng tối đi ra, ánh mắt nhìn Tần Mộ lại thêm nhiều phần oán hận, anh ta không nói gì mà chỉ chầm chậm di chuyển tay vào trong áo rồi móc ra một khẩu súng.

Trần Nhiên thấy Tần Mộ và Tần Duyệt sợ hãi tới mức lùi về sau một bước thì cười càng thêm dữ tợn, anh ta chĩa khẩu súng ấy vào bụng của Sammi, không nhanh không chậm vuốt ve họng súng khiến Tần Mộ gấp gáp hô lớn: “Mày đừng làm tổn thương cô ấy, tao đều làm theo ý mày rồi, tại sao còn chưa thả người nữa.”

Trần Nhiên nâng họng súng lên rồi vẫy về phía hai người và nói: “Mày đồng ý với tao cái gì, không thể báo cảnh sát! Ném hết mấy thứ trên người của tụi mày đi rồi tao liền thả cô ta ra.”

Tần Mộ và Tần Mộ nhìn nhau một cái, chỉ đành bất đắc dĩ ném thiết bị nghe lén xuống, lúc này Trần Nhiên mới hài lòng hạ khẩu súng xuống nhưng vẫn còn nắm trong tay, còn một tay khác thì rút con dao ra cắt đứt dây thừng trên người Sammi, sau đó thì ném con dao xuống dưới chân.

Sammi vất vả lắm mới tìm lại được cơ hội sống, cô ta không màng tất cả mà chạy về hướng bên này, ai ngờ vừa mới chạy được hai bước thì nghe tiếng súng ‘pằng’ một phát, cô ta không dám tin mà cúi đầu nhìn, sau đó thì che bụng run rẩy ngã xuống.

Máu tươi không ngừng chảy ra từ giữa khe hở ngón tay của cô ta khiến tầm mắt của Tần Mộ cũng nhiễm đỏ theo, sự căm ghét tột cùng làm anh ấy quên đi sự sợ hãi, cũng không màng gì cả mà bước về phía Trần Nhiên: “Tại sao? Tại sao lại muốn giết cô ấy? Mày muốn trả thù thì cứ nhắm vào tao này, tại sao lại muốn tra tấn người bên cạnh tao chứ.”

Tần Duyệt thấy họng súng tối om lập tức chĩa vào đối diện bên này thì vội vàng giơ tay ra ôm lấy anh ấy, hô to: “Anh, anh bình tĩnh một chút.”

Lúc này, Sammi đang ngã trên mặt đất không biết lấy đâu ra sức lực mà chống người rồi nhặt lấy con dao trên đất, sau đó giận dữ đâm một nhát lên đùi của Trần Nhiên, lại hét lớn về phía bên này: “Tần tổng, nhanh cướp lấy súng của anh ta đi.”

Tần Mộ và Tần Duyệt lập tức bước tới, Tần Duyệt và Trần Nhiên quấn lấy rồi đánh nhau, còn Tần Mộ thì nhặt khẩu súng rơi trên mặt đất và hô lớn: “Tần Duyệt, em tránh ra.”

Trần Nhiên vùng vẫy đứng dậy, anh ta thấy Tần Mộ chĩa súng vào thẳng đầu mình, còn Sammi thì tay run rẩy che lại chỗ chảy máu đau đớn trên bụng, sau đó thì ngước đôi mắt đẫm nước mắt lên và nói: “Giết anh ta đi, bằng không anh ta sẽ còn tiếp tục giết người đấy, nhanh giết anh ta đi.”

Có rất nhiều gương mặt xuất hiện trước mắt của Tần Mộ, là Julia đang vật lộn trong đám cháy, là Chu Mộ Hàm biến thành cái xác khô, Phong Tĩnh rơi xuống ở bục bằng…….Bây giờ tên ác ma tội lỗi chồng chất đang đứng trước mặt anh ấy, chỉ cần giết chết hắn thì tất cả đều có thể kết thúc…..

Anh ấy nghiến chặt răng lại, cuối cùng di chuyển ngón tay lên cò súng…….

Trong phòng vật chứng ở Thị Cục, Tô Nhiên Nhiên và Lục Á Minh đang hồi hộp nhìn đoạn video được gửi tới.

Hôm Tần Duyệt bị bắt cóc, có một người ở toà nhà đối diện Á Cảnh đã đặt camera để quan sát và ghi lại sự di trú của chim, ai ngờ trong lúc vô tình cũng quay lại hình ảnh ở mái nhà bên này, vì thế đặc biệt gửi tới Cục cảnh sát.

Nhưng lúc đó bọn họ bận bịu sắp xếp người bảo vệ Tần Mộ đi cứu Sammi, nên tạm thờ chưa kịp xem kỹ đoạn video này, mà bây giờ, trực giác của Tô Nhiên Nhiên cho rằng có lẽ trong đoạn video này có chứa đáp án mà bọn họ muốn.

Chỉ thấy hình ảnh trong video, Trần Nhiên trước tiên cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó mở cửa căn phòng lưu trữ ra, sau đó kéo Tần Duyệt đang bất tỉnh vào, lại mở cái ba lô màu đen trên người và lấy một quả bom ra.

Anh ta cẩn thận đỡ quả bom ra, cánh tay không ngừng run rẩy, sau đó lại lo lắng đặt quả bom xuống, rồi cuối cùng mới đóng cửa lại.

Một lát sau, anh ta từ bên trong đi ra, cả đầu toát đầy mồ hồ, anh ta bắt đầu gọi điện thoại cho ai đó, rồi lại đẩy cửa he hé ra quyết tâm nhìn quả bom đã được đặt kia, sau đó thì vừa nói gì đó rồi vừa đi vào trong.

Sau một lúc, cuối cùng anh ta cũng đi ra, trên mặt là biểu cảm thở phào nhẹ nhõm.

Tô Nhiên Nhiên nhăn mày kết luận: “Anh ta không phải là Hàn Sâm, Hàn Sâm là một người cực kỳ thành thạo về máy móc đạn dược, quả bom kia nhất định sẽ là do hắn tự chế tạo ra. Nhưng Trần Nhiên rõ ràng là rất sợ bom…..Thậm chí, anh ta còn không dám ở chung với quả bom trong một thời gian dài nữa, vì vậy anh ta mới ra ngoài gọi điện thoại vì sợ quả bom sẽ phát nổ.”

“Vào lúc này thì anh ta sẽ gọi cho ai chứ?”

“Anh ta đang hỏi một người làm thế nào để khởi động quả bom kia. Vì vậy, sau khi anh ta đã hỏi rõ thì liền quay về khởi động quả bom, sau đó mới rời khỏi.”

Người kia là ai, đương nhiên chính là người đích thân chế tạo ra quả bom.

Lục Á Minh nhanh chóng nói với kỹ thuật viên: “Phóng to hình ảnh lên, xem màn hình điện thoại của anh ta.”

Kỹ thuật viên vội vàng dừng hình ảnh vào lúc anh ta đang gọi điện thoại trong video lại, hình ảnh không ngừng được phóng to lên, cuối cùng cũng có thể thấy tên người gọi ở trên màn hình——Sammi.