Vào lúc ban đêm, thi thể nữ kia được chuyển đến bàn giải phẫu, cái miệng bị cắt lưỡi mở to ra, cứ như đang lên án vận mệnh quá tàn nhẫn với cô ta.
Lục Á Minh và mấy đội viên đứng ở một bên nhìn Tô Nhiên Nhiên dẫn theo trợ lý vùi đầu vào công việc, rất ăn ý mà không lên tiếng, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở cùng âm thanh của các dụng cụ y tế rạch ra từng tấc da thịt.
Khi nhìn thấy thi thể nữ kia được cắt ra theo tuần tự thì cái mùi hôi ấy như lan ra khắp phòng, có một người hình cảnh có tên tuổi không nhịn được mà lên tiếng: “Lần này tên hung thủ ra tay giết người vẫn chiếu theo cách thức mô phỏng như cũ sao?”
Tô Nhiên Nhiên gật đầu, sau đó cô chỉ vào phần đầu trống không trong khoang miệng và nói: “Đây chính là gợi ý.”
Có người lập tức hỏi: “Cắt đầu lưỡi đi thì nói lên điều gì chứ?”
“Y, tham ăn vô độ, hành vi phạm tôi này cũng có ý nghĩa là không biết tiết chế.” Lục Á Minh siết chặt tay và trả lời.
Đây thật sự là trận chiến nhục nhã nhất trong cuộc đời làm cảnh sát của ông, dưới sự giám sát chặt chẽ của Tổ Chuyên Án mà hắn còn có thể giết chết nạn nhân thì quả thật đúng là bọn họ bị dắt mũi rồi.
Tô Nhiên Nhiên ngước mắt nhìn sắc mặt của ông, vừa mổ phần cổ họng của nạn nhân ra và vừa nói: “Lục đột, Hàn Sâm lợi dụng người được bảo vệ để chuyển dời sự chú ý, đây là chuyện mà không ai nghĩ tới. Cho dù lần này là đội khác đi thì cũng không thể làm tốt hơn so với chúng ta được đâu.”
Lục Á Minh thở dài một hơi, ông chua chát nói: “Đúng vậy, hắn là muốn cho chúng ta bắt đầu tự nghi ngờ, sau đó tự hỗn loạn trận tuyến, vì vậy chúng ta càng thêm thể bị hắn lay động được, có hiểu chưa?”
Tiếng hét cuối cùng là hô lên với mấy hình cảnh có biểu cảm uể oải kia làm mấy người đó giật mình, vội vàng đứng thẳng lưng, biểu cảm trở nên kiên quyết hơn, lớn tiếng trả lời: “Vâng!”
Lục Á Minh lại nhìn về phía Tô Nhiên Nhiên và hỏi: “Sao rồi, có kết quả chưa?”
Tô Nhiên Nhiên vẫn nghiêm túc làm việc, một lát sau cô mới tháo găng tay xuống, vừa rửa tay vừa trả lời: “Phần cổ của nạn nhân có vết siết chặt lõm sâu do sự ghì đè của dây thừng để lại, xương sụn khí quản bị gãy, kết hợp với đặc điểm gương mặt tím tái thì có thể xác định nguyên nhân chết là bị siết cổ từ phía sau. Còn nữa, nội tạng của nạn nhân bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng lại không xuất huyết nhiều, có thể thấy được là sau khi chết thì bị ném từ trên cao xuống. Còn nữa……”
Cô lại đi đến bên cạnh tử thi, chỉ vào cổ tay và mắt cá chân của cô ta và nói: “Mấy chỗ này của nạn nhân đều có xuất huyết dưới da nghiêm trọng, đánh giá từ hình dáng đè ép thì có thể thấy là dấu vết được hình thành từ dây thừng thô, chắc là bị buộc chặt trong một thời gian dài.”
Lục Á Minh nhíu mày nói: “Chúng ta đã hỏi qua gia đình của nạn nhân, buổi tối trước ngày bị sát hại thì cô ta không về nhà.”
Tô Nhiên Nhiên cũng không cảm thấy lạ, cô lại hỏi: “Điều tra ra sao rồi ạ? Quan hệ của cô ta và Vương Văn Khuê đó ạ.”
Trên mặt của Lục Á Minh lộ ra vẻ mỉa mai, nói: “Cô ta chính là nhân viên nữ nói Vương Văn Khuê tấn công tình dục, sau khi bị Phân Cục bác bỏ thì lại lên mạng đăng bài kêu oan.”
Trong phòng hội nghị của Thị Cục, trên màn hình chiếu một đoạn video theo dõi. Bối cảnh của video chính là trong văn phòng của bộ phận Nhân Sự, bên ngoài cửa sổ mà màn đêm, trong phòng thì chỉ còn nạn nhân nữ Phong Tĩnh, hiển nhiên là đang tăng ca.
Cô ta vừa thấy Vương Văn Khuê đi từ trong văn phòng ra thì chủ động tiến lên chào hỏi rồi nói gì đó với anh ta, sau đó lại duỗi chân cọ xát anh ta từ eo xuống dưới, ai ngờ lại bị Vương Văn Khuê đẩy ra rồi xụ mặt đi ra ngoài.
Trên mặt cô ta là biểu cảm rất không cam lòng, sau đó lại đuổi theo về phía trước, trong lúc hai người lôi kéo thì chiếc váy của Phong Tĩnh bị xé rách, cô ta giận dữ trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, rồi đột nhiên dùng móng tay tàn nhẫn cào lên cổ của Vương Văn Khuê vài cái, sau đó thì hươ tay rồi lớn tiếng la ó gì đó.
Lục Á Minh ấn nút tạm dừng, sau đó nhìn hai bên một lượt rồi nói: “Đây là dữ liệu theo dõi do Phân Cục thụ lý vụ án tấn công tình dụng của Vương Văn Khuê đưa sang, nạn nhân nữ Phong Tĩnh vì muốn thăng chức nên quyến rũ Vương Văn Khuê nhưng lại bị từ chối, sau đó lại cố ý làm giả các dấu vết bị xâm hại tình dục với mục đích đe doạ anh ta. Ai ngờ Vương Văn Khuê cũng chả quan tâm mà làm lớn chuyện, còn chủ động yêu cầu cảnh sát tham gia. Đồng nghiệp điều tra vụ án này ở Phân Cục đã tra được đoạn video mà cô ta tưởng không có khả năng bị ghi lại này, vì thế vụ án của Vương Văn Khuê liền bị huỷ bỏ. Ai ngờ sau khi Phong Tĩnh về công ty thì lén vào phòng điều khiển xoá mất video vốn có, lại đăng bài nặc danh lên diễn đàn, nói rằng công ty bao che cho tội phạm tấn công tình dục, các quan chức cấp cao của Á Cảnh sợ chuyện này bị làm lớn nên vì một sự nhịn chín sự thành mà điều cô ta đến bộ phận khác. Nhưng Vương Văn Khuê cũng bị cô ta làm cho gần như thân bại dnah liệt, tuy rằng chức vị không thay đổi nhưng những đồng nghiệp không rõ mọi chuyện đều xem anh ta như tên háo sắc quấy rối đồng nghiệp nữ, thậm chí cả gia đình của anh ta cũng bị ảnh hưởng.”
“Cô gái này cũng thật độc ác, rõ ràng là bản thân ăn trộm gà không thànhmà cuối cùng lại còn trả đũa nữa, cứ nhất định phải phá huỷ danh tiếng của người khác mới được.”
Tô Nhiên Nhiên nói tiếp: “Đúng vậy, vì thế mới tương ứng với phàm ăn: Cũng chính là không biết tiết chế.”
Lục Á Minh thở dài: “Điều này cũng có thể giải thích tại sao Vương Văn Khuê nguyện ý hợp tác với tên hung thủ kia, anh ta cố tình vòng quanh trong văn phòng để chuyển dời tầm mắt của chúng ta. Bởi vì anh ta hận cô gái này, hy vọng tốt nhất là cô ta chết đi.”
Ông đập mạnh lên bàn lần nữa rồi lạnh lùng nói: “Vì vậy, tên đó rất biết lợi dụng lòng người, luôn có cách để người khác cam tâm tình nguyện nghe lời xúi giục của hắn.”
Tô Nhiên Nhiên nhìn về phía ông, thử hỏi: “Tên đó…….Là Trần Nhiên sao?”
Lục Á Minh lắc đầu và nói: “Chưa biết nữa. Tên Trần Nhiên kia chắc chắn có vấn đề nhưng bây giờ lại không tìm thấy chứng cứ, nhưng không biết tại sao dưới tình huống bị theo dõi như thế mà anh ta có thể để cỗ thi thể đó xuất hiện ở trên bục bằng được.”
Ông mở hồ sơ trên tay ra và nói tiếp: “Thi thể của Phong Tĩnh rơi xuống lúc 3 giờ 08 phút trưa, còn Trần Nhiên thì trước 3 giờ ra khỏi nhà vệ sinh, vì vậy anh ta có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng không có mặt ở hiện trường. Sở dĩ xác định điểm này là bởi vì đội viên Tiểu Tiếu nhớ rõ rằng lúc đó cậu ấy luôn canh giữ ở bên ngoài, mà lúc Trần Nhiên đi ra thì cũng từng hỏi cậu ấy mấy giờ nữa.”
Tô Nhiên Nhiên nhíu mày: “Tại sao anh ta phải đặc biệt hỏi mấy giờ chứ, đó cũng chẳng phải khoảnh khắc đặc biệt gì cả, điều này chẳng phải rất kỳ lạ sao?”
Lục Á Minh hừ lạnh một tiếng: “Đúng vậy, thế nên chúng ta cũng nghi ngờ anh ta cố tình để lưu lại chứng cứ ngoại phạm cho mình. Nhưng cũng không thể với cái giả thiết này mà liền nhận đinh anh ta chính là hung thủ được, chúng ta cần phải có nhiều chứng cứ rõ ràng hơn nữa để buộc tội anh ta mới được.”
Lúc này, người hình cảnh tên là Tiểu Tiếu mới lên tiếng: “Lúc Trần Nhiên đi vào phòng vệ sinh thì tôi cũng có theo vào kiểm tra rồi, bên trong căn bản không có cửa sau, giữa hai buồng cũng không có vấn đề gì cả. Lúc anh ta đi ra thì thoạt nhìn cũng rất bình thường, chẳng qua có hơi…….Anh ta hình như ở trong đó rửa tay rất lâu thì phải, tôi nghe thấy tiếng nước chảy lâu lắm.”
Tô Nhiên Nhiên trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Đầu lưỡi của Phong Tĩnh là bị cắt mất trong lúc cô ta bị ngạt thở, lúc đó phản ứng sự sống (1) cũng chưa hoàn toàn biến mất, tuy rằng sẽ không có nhiều máu bắn tung toé như cũng sẽ có chảy máu……”
(1) hay còn gọi là “Life response”: là phản ứng tự vệ xảy ra cục bộ và khắp cơ thể khi có bạo lực tác động lên các sinh vật sống. Theo phản ứng sự sống, nó có thể xác định rằng người đó vẫn còn sống tại thời điểm bị thương và đôi khi nó còn được dùng để suy ra thời gian sống sót sau chấn thương (theo Baidu).
Tiểu Tiếu không thể tin được: “Vậy ý của cô là lúc tôi canh giữ ở bên ngoài thì anh ở bên trong giết Phong Tĩnh rồi cắt đầu lưỡi của cô ta, rửa tay xong rồi làm như không có gì xảy ra mà đi ra ngoài. Chuyện này không có khả năng! Thời gian cũng đâu có khớp.”
Lục Á Minh nhịn không được mà quát cậu ta một tiếng: “Tại sao lúc ấy cậu không canh giữ ở bên trong vậy hả?”
Tiểu Tiếu chột dạ cúi đầu: “Tôi đã kiểm tra bên trong thấy không có vấn đề gì nên mới ra ngoài rít điếu thuốc, làm sao tôi biết…..”
Lục Á Minh tức đến nỗi ném mạnh cây bút trong tay snag, Tô Nhiên Nhiên lại nhìn ông mà nói: “Lục đội, cháu thấy chúng ta cần phải đến phòng vệ sinh đó kiểm tra lại lần nữa, tuy rằng……Bây giờ có lẽ đã quá muộn rồi.”
Lục Á Minh nhanh chóng hiểu được ý của cô, lúc xảy ra án mạng thì tất cả đội viên đều chạy đến hiện trường vụ án, không ai nghi ngờ người đã có chứng cứ không rõ ràng là Trần Nhiên cả.
Vì thế, anh ta có đủ thời gian để phá huỷ chứng cứ, cho dù trong phòng vệ sinh kia có còn lưu lại thứ gì đi nữa thì chỉ sợ đã bị anh ta nhân cơ hội đó mà dọn sạch cả rồi.
Mà chỗ đó tình cờ cũng là điểm mù của camera giám sát, điều này chắc cũng đã nằm trong kế hoạch tỉ mỉ của anh ta rồi.
Một lần nữa Lục Á Minh dấy lên ý chí chiến đấu trong sự thất bại: Chỉ cần là do anh ta làm thì không có khả năng không lưu lại dấu vết gì, vì thế ông ngẩng đầu và nói với Tô Nhiên Nhiên: “Đi thôi, chúng ta lại tới Á Cảnh một chuyến.”
Thế là bọn họ dẫn theo nhân viên đo lường kiểm tra đi đến hiện trường, đứng trong phòng vệ sinh nam trên tầng 28 của Á Cảnh.
Sau khi trải qua cuộc kiểm tra sơ lược thì chỗ này xác thật không có cửa sau, giữa hai buồng cũng rất bình thường. Tô Nhiên Nhiên suy nghĩ rồi nói: “Cháu cảm thấy chúng ta cần tìm một người quen thuộc với nơi này để hỏi thăm xem sao.”
Lục Á Minh gật đầu, sau đó cử người đi tìm người phụ trách vệ sinh ở tầng lầu này tới. Người phụ trách vệ sinh đó tên là dì Vương, vừa nghe thấy cảnh sát tới tìm hỏi chuyện thì lập tức trở nên căng thẳng, nơm nớp lo sợ đi theo vào phòng vệ sinh, sau khi nhìn bốn phía vài lần thì lập tức “ủa” lên một tiếng.
Lục Á Minh vội vàng bước lên và hỏi: “Có điều gì không đúng sao?”
Dì Vương đi đến vách tường sau buồng ngoài cùng bên tay phải và nói: “Chỗ này phải là cửa của phòng kho sao, bị đóng kín lại hồi nào vậy.”
Ai nấy đều nhìn theo, lúc này mới phát hiện trên tường được phủ một lớp keo, bởi vì nó bị che ở sau cánh cửa ngăn cách giữa hai buồng nên mới không dễ phát hiện ra được, một người hình cảnh vội vàng tiến lên phá cánh cửa đó ra, sau đó chạy vào và bất ngờ nói: “Lục đội, ở bên này có cửa sổ.”
Tô Nhiên Nhiên bình tĩnh ngăn những người khác lại do sợ sẽ phá hỏng hiện trường, sau đó cô hỏi dì Vương: “Phòng kho này đã để trống bao lâu rồi?”
Dì Vương trả lời: “Hình như 1, 2 tuần gì đấy, chỗ này đáng lẽ là chúng tôi để đồ dùng vệ sinh của, nhưng khoảng thời gian trước tự nhiên có nhiều chuột lắm, nó cắn nát hết đồ, vì thế nên chúng tôi phải đổi chỗ khác.”
Tô Nhiên Nhiên ngồi xổm xuống quan sát mức độ tích tụ bụi trên sàn: Chỗ này hai tuần gần đây nhất định đã có người tới, người đó còn cố ý lau sạch lại bụi trên sàn để tránh lưu lại dấu vết nữa.
Cô cũng ra hiệu cho mấy nhân viên đo lường kiểm tra bắt đầu phu amoniac lỏng trong phòng, cuối cùng cũng phát hiện có dấu máu ở chỗ góc tường, ước chừng bị nhỏ giọt xuống từ độ cao khoảng 80cm. Mà bên cạnh cũng không có đồ vật bị rơi xuống.
Cô nhắm mắt lại, gần như có thể nhìn thấy một bức tranh: Lúc ấy Phong Tĩnh bị trói ở chỗ này, sau đó cô ta quỳ xuống và bị người siết cổ từ đằng sau, tận cho đến khi ngạt thở. Cô ta không phản kháng, rất có thể là đã bị đánh thuốc mê. Sau đó, người đó vén tay áo lên rồi dùng dao thò vào miệng cô ta, sau đó từng chút một cắt đi đầu lưỡi của cô ta. Lúc đó, cơ thể của cô ta vừa mới xuất hiện phản ứng đông máu vì thế máu không bị bắn tung toé ra, chỉ là chảy nhỏ giọt từ trong miệng cô ta rồi rơi xuống đất.
Nhưng làm sao thi thể của cô ta lại xuất hiện ở bục bằng tầng 15 chứ, rồi Trần Nhiên tạo ra được chứng cứ ngoại phạm như thế nào?
Cô đi đến bên cửa sổ mà nhìn xuống, chỗ đó vừa đúng có thể thấy được bục bằng hiện trường vụ án, mà vết sơn trên khung cửa sổ rõ ràng đã bị cái gì chà rớt, để lại một vết thô dày……