“Xuân Hương, không cần phiền như vậy đâu, búi đại một kiểu là được rồi” Trần Mặc ngồi trước bàn trang điểm thúc giục Xuân Hương búi tóc nhanh hơn một chút, hình ảnh của nàng phản chiếu qua gương đồng mờ nhạt, sau hơn một tháng vết thương trên đầu nàng cũng đã khỏi hẳn, trong thôn trang thuần phát nhỏ này nàng chỉ ăn toàn là thực vật tươi ngon, uống toàn nước suối sạch không bị ô nhiễm, hơn nữa hằng ngày Trần Mặc đều thức dậy sớm tập thể dục nên khuôn mặt trước kia có chút gầy yếu vàng vọt nay đã lộ ra một chút xinh đẹp thiếu nữ, ngũ quan bình thường giờ càng lúc càng xinh đẹp.
Có lẽ trước kia cơ thể này bị suy dinh dưỡng cho nên da mới vàng như nến, đôi môi duyên dáng đỏ mọng như vậy mới trở nên tái nhợt, khiến vẻ xinh đẹp vốn có bị che đi. Hơn nữa giọng nói của thân thể này cũng giống như khuôn mặt vậy, ôn nhu đáng yêu, hoàn tác khác xa so với phong cách trầm ổn của Trần Mặc, chỉ có cặp mắt lạnh lùng quật cường kia khiến người ta nhớ mãi không quên.
Trần Mặc có chút cao hứng sờ sờ khuôn mặt dần dần hồng hào của mình, cũng không phải vì thân thể này càng ngày càng xinh đẹp khiến nàng vui mừng nhưng với kinh nghiệm pháp y nhiều năm thì với cấu trúc xương sọ này thì sau này khuôn mặt này chắc chắn là đại mĩ nhân, nhưng nàng cũng không quá xem trọng cái dung mạo này, cái khiến nàng vui chính là sức khỏe, cuối cũng cũng cảm nhận được một chút sức lực rồi.
Xuân Hương yên lặng dùng một cây trâm vấn một kiểu tóc đơn giản sau đầu Trần Mặc, ba ngàn sợi tóc đen nhánh được vấn lên gọn gàng chỉ để xõa phía sau một chút tóc, dùng ánh mắt u sầu nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Trần Mặc trong gương, bộ dạng giống như muốn nói lại thôi, lời sắp trào ra miệng lại bị nàng nuốt trở vào.
Từ lúc hai người bị đuổi tới thôn trang này cũng đã một tháng rồi, mấy người Trình gia chỉ nói với người ngoài là thân thể của tam tiểu thư ốm yếu nhiều bệnh nên cần tới thôn trang tĩnh dưỡng, nhưng mà tĩnh dưỡng gì chứ, rõ ràng là bị đuổi đi mà! Vừa về tới phủ là bị ép đi suốt đêm tới cái thôn trang này, sau đó tổng quản Trình phủ chỉ ném cho hai người 50 lạng bạc rồi đi luôn, còn chỗ này đừng nói là thôn trang, cùng lắm cũng chỉ gọi là một cái nhà có ba gian bình thường mà thôi.
Lúc đó hai người đi cũng rất vội nên ngoại trừ mấy quyển sách thuốc mà tiểu thư yêu thích thì cái gì cũng không kịp mang theo, một tháng này nào là mua các thứ đồ dùng trong nhà, rồi một ngày ba bữa, 50 lượng bạc này cũng sắp tiêu hết rồi. Hôm nay khi làm điểm tâm sáng Xuân Hương còn phát hiện gạo cũng đã hết.
Trần Mặc thấy Xuân Hương không có hành động gì nữa thì biết tóc đã được búi xong, liền đứng dậy đi lên nhà trên, “Đi thôi, cùng ăn điểm tâm đi”.
Xuân Hương nghe Trần Mặc nói thế thì tự động đi theo. Trước kia Xuân Hương từng hầu hạ Trình Mặc Mai một năm bởi vì bà vú của vị tam tiểu thư này về quê dưỡng già. Ngay từ đầu nàng cũng không có quá nhiều tình cảm với Trình Mặc Mai nhưng vì mẹ đẻ của nàng ta là Tôn di nương đối xử với nàng rất tốt, lại trị bệnh cho em trai nàng nên nàng mới một lòng hầu hạ.
Nhưng bây giờ tiểu thư trong mắt Xuân Hương tuy vẫn thích xem sách thuốc như thế, vẫn dành nhiều thời gian để thẫn thờ không nói chuyện nhiều với người khác nhưng lại có một chút gì đó khác khác, nhưng khác ở chỗ nào thì nàng không nói được.
Trần Mặc ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình, nhìn trên bàn ăn là hai chén cháo hoa cùng dưa muối, thấy là đúng khẩu vị của mình thì cầm đũa lên bắt đầu ăn. Ăn nửa ngày thì phát hiện Xuân Hương chưa cầm đũa, có chút kì quái hỏi, “Xuân Hương, sao không ăn đi?”
Trần Mặc không thích ăn chung chén dùng chung dĩa với người khác nên bình thường thức ăn được chia thành hai phần, sau đó chủ tớ hai người cùng dùng điểm tâm. Ban đầu Xuân Hương một mực muốn ăn sau trong phòng bếp nhưng vì Trần Mặc thấy trong nhà cũng chỉ có hai người nên không cần phải chia làm hai nơi mà ăn cơm như vậy nên thuyết phục Xuân Hương ăn cùng.
Xuân Hương giật mình một cái, trên khuôn mặt tròn vo như trái táo xuất hiện thần sắc bất an, ngón tay không tự giác mà vân vê góc áo, do dự một chút mới thấp giọng nói, “Tiểu thư… nhà chúng ta…lương thực nhà chúng ta không đủ nữa, mà tiền thì cũng sắp hết rồi”.
Cái tay đang tính gắp đồ ăn của Trần Mặc khựng lại trong không trung, khuôn mặt luôn không có cảm xúc cũng lộ ra chút xấu hổ quẫn bách, bị cấp dưới của mình biểu tình mình cắt xén tiền lương, nàng đúng là quá vô ý mà! Sắc mặt nàng không khỏi xanh một chút.
Đúng vậy, sau một thời gian ở chung thì Trần Mặc đã xem Xuân Hương như cấp dưới, bởi vì nàng rất ngốc trong vấn đề cuộc sống nên rất cần một trợ lý chuyên môn đảm bảo việc ăn mặc ở đi lại, theo lý thuyết mỗi tháng nàng phải trả tiền lương cho Xuân Hương nhưng tới thế giới này một phần vì thân thể này cũng không có gì quý giá, một phần là nàng cũng quên bén mất. Bây giờ cũng là cuối tháng rồi, cấp dưới của nàng lại nói: Bà chủ, tôi hết tiền rồi, mau phát tiền lương cho tôi đi, nhưng trên người nàng ngay cả một chút tiền cũng không có.
Trước kia Trần Mặc cũng có thành lập một sở nghiên cứu tư nhân, mấy người đầu tư đều đưa cho nàng rất nhiều tiền, bên cảnh sát mỗi lần hợp tác cũng trả một khoản tiền không nhỏ cho nên từ trước tới giờ nàng chưa từng lo lắng chuyện tiền bạc. Nhưng hôm này nàng thật sự phát sầu a…
Xuân Hương thấy Trần Mặc lúng ta lúng tùng không nói, cảm xúc trên mặt cũng không tốt đẹp gì , trong lòng nghĩ chắc tiểu thư đang lo sầu về chuyện cuộc sống tương lai nên vội vàng an ủi, “Tiểu thư người đừng lo lắng, Xuân Hương có thể đến nhà của trưởng thôn nhận chút việc may vá về làm, hẳn là có thể kiếm chút tiền” trước giờ tiểu thư nhà nàng cũng chưa từng làm qua chuyện gì, dù không được sủng nhưng không phải cũng là tiểu thư hay sao?
Mặt của Trần Mặc bây giờ đã tái đi rồi, bản thân nàng không ngờ lại có ngày quẫn bách tới mức độ để cấp dưới đi làm nuôi mình!?
“Xuân Hương, ngươi thu dọn chén đũa rồi kiếm cái gì ăn đi, ta đi ra ngoài một chút” nói xong Trần Mặc liền đứng dậy bước ra ngoài cửa, không biết vì sao Xuân Hương có cảm giác tiểu thư đang chạy trốn nhỉ?
Xuân Hương cúi đầu thở dài, đang muốn đứng dậy thu dọn chén đũa thì tiểu thư của nàng lại nói một câu, “Nhất định sẽ sớm phát tiền lương cho ngươi”.
Tiền lương? Cái đó là gì vậy?
Trần Mặc đí dọc theo các con đường quanh thôn, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, nghĩ lại mới thấy một tháng nay bởi vì quá hưng phấn nghiên cứu mấy quyển sách thuốc mới, mỗi ngày ngoại trừ đúng giờ ăn cơm, tập thể dục thì toàn bộ thời gian chỉ tập trung vào mấy quyển sách thuốc, hoàn toàn không để ý chuyện bên ngoài. Tuy rằng ở hiện đại cuộc sống của nàng chính là như thế nhưng bây giờ coi bộ cách sống đó rất không khả thi.
Trần Mặc có chút buồn rầu đá một viên đá nhỏ, lần đầu tiên bạn pháp y thiên tài phải đau đầu vì kế sinh nhai.