Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 682




Chương 682

Chiếc xe lăn bị cô ta đá từ phía sau, khiến cho bản thân Mạch Tiểu Miên cũng không thể khống chế được.

Dì Trương bị đánh, đang nhìn Mạch Tiểu Miên đánh Lâm Ngọc trút giận cho dì ấy, dì ấy đang ngạc nhiên đến ngớ người, cho nên cũng không thể giữ xe lăn lại kịp thời.

Cả người Mạch Tiểu Miên và chiếc xe lăn bắt đầu lăn thẳng xuống con dốc trước mặt…

Mà Lâm Ngọc cũng vì dùng sức quá lớn cho nên đã khiến cho bản thân ngã ngồi xuống đất..

Nhìn thấy chiếc xe lăn và Mạch Tiểu Miên đã sắp lăn xuống hồ sen phía trước, bỗng nhiên cơ thể của cô dùng sức nhảy lên, nhảy ra khỏi chiếc xe lăn, lăn mấy vòng trên đất, sau đó đứng dậy.

Dì Trương sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng chạy tới chỗ cô, vỗ bụi bẩn và cỏ trên người cô “Dọa chết tôi rồi, cô chủ, cô không bị thương ở đâu chứ?”

Mạch Tiểu Miên lắc đầu: “Không có gì đâu, hình như cánh tay bị trầy thôi!”

“Không gãy xương đúng chứ!”

“Không có, ổn cả.”

Mạch Tiểu Miên cũng bị dọa sợ.

Nước hồ sen này chính là nước thải nguyên chất, nếu như bị ngã xuống đó, cho dù không chết đuối thì cũng sẽ ngạt thở chết, ít nhất cũng phải rửa ruột mới được.

Dì Trương đánh giá Mạch Tiểu Miên từ trên xuống dưới, dì ấy cứ cảm giác có gì đó sai sai.

Nhưng mà lại nói không nên lời là sai ở chỗ nào.

Mà chính Mạch Tiểu Miên cũng cảm thấy hình như có gì đó lạ lạ.

Cô nhìn thấy chiếc xe lăn chìm trong hồ sen, lo lắng chạy qua đó: “Xe lăn của tôi!”

Lần này dì Trương đã hoàn toàn hiểu rõ.

Cô chủ đi được rồi!

“Cô chủ, cô đi được rồi, cô đi được rồi!”

Dì ấy hét lớn, xúc động đến nổi rơi nước mắt.

Mạch Tiểu Miên đang đưa tay muốn vớt chiếc xe lăn, nghe thấy vậy cũng giật mình, cô cúi đầu nhìn về phía hai chân mình.

Đúng vậy, hai chân của cô thật sự có thể đứng lên mà không bị cản trở!

Cô không quan tâm đến chiếc xe lăn đó nữa, thử đi bộ vài bước.

Lại nhảy thêm vài cái nữa và chạy vài bước nữa.

Ha ha ha ha ha!

Cô đi được rồi!

Cô bình thường rồi!

Cô không còn là một người tàn tật chỉ có thể ngồi trên xe lăn nữa!

Cô kích động ôm lấy dì Trương khóc!

Không ai biết, hơn một tháng khi cô phát hiện mình không thể đi lại, cô đã chịu dày vò cỡ nào, thống khổ cỡ nào, bất lực cỡ nào.

Mặc dù bên ngoài thì cô giả vờ không có gì quan trọng, giả vờ rất mạnh mẽ, giả vờ thể hiện thái độ thân tàn nhưng tâm không tàn.